Tại sao tôi nên quan tâm liệu Đức Chúa Trời có tồn tại không?

02 December, 2025
17 phút đọc
3,212 từ
Chia sẻ:

Tại Sao Tôi Nên Quan Tâm Liệu Đức Chúa Trời Có Tồn Tại Không?

Trong một thế giới đề cao chủ nghĩa thực dụng và những giá trị tức thời, câu hỏi “Đức Chúa Trời có tồn tại không?” có vẻ như là một vấn đề siêu hình xa rời thực tế. Nhiều người cho rằng dù tin hay không, cuộc sống vẫn cứ diễn ra: ta vẫn làm việc, yêu thương, đau khổ và chết đi. Vậy, tại sao chúng ta phải bận tâm đến một câu hỏi có vẻ trừu tượng như vậy? Bài nghiên cứu này sẽ khảo sát vấn đề từ góc nhìn của Kinh Thánh, chỉ ra rằng câu hỏi về sự tồn tại của Đức Chúa Trời không hề trừu tượng, mà chính là nền tảng quyết định mọi phương diện của hiện hữu con người – từ ý nghĩa, đạo đức, hy vọng cho đến định mệnh đời đời.

I. Nền Tảng Của Ý Nghĩa và Mục Đích Sống

Con người khác với muôn loài thọ tạo ở chỗ chúng ta luôn đi tìm kiếm ý nghĩa. Chúng ta đặt câu hỏi “Tôi là ai?”, “Tôi sống để làm gì?”, “Cái chết có phải là hết?”. Kinh Thánh tuyên bố rằng chính Đức Chúa Trời là Đấng tạo dựng nên chúng ta (Sáng-thế Ký 1:27), và Ngài đã đặt để sự tìm kiếm ý nghĩa ấy trong lòng chúng ta. Truyền-đạo 3:11 chép: “Lại Ngài khiến cho lòng loài người mến sự đời đời”. Từ “đời đời” trong nguyên văn Hê-bơ-rơ là `עוֹלָם`, mang nghĩa thời gian vô tận, thế giới vĩnh cửu. Điều này chỉ ra rằng lòng người được thiết kế để hướng về một điều gì đó vượt trên thế giới vật chất tạm bợ này – chính là hướng về Đấng Tạo Hóa.

Nếu Đức Chúa Trời không tồn tại, thì con người chỉ là sản phẩm của những quá trình ngẫu nhiên, vật chất trong một vũ trụ vô tình. Sự sống, tình yêu, lương tâm, và những khát vọng cao đẹp nhất của chúng ta rốt cuộc chỉ là những phản ứng hóa học phức tạp, không có mục đích tối hậu nào. Như Sứ đồ Phao-lô đã mô tả về thế gian không nhận biết Đức Chúa Trời trong Ê-phê-sô 4:18, họ bị “mờ tối trong sự hiểu biết, xa cách sự sống của Đức Chúa Trời”. Sự “xa cách” này dẫn đến một cuộc sống vô nghĩa. Ngược lại, sự tồn tại của Đức Chúa Trời ban cho sự sống của chúng ta một mục đích tối thượng: “Vậy, anh em hoặc ăn, hoặc uống, hay là làm sự chi khác, hãy vì sự vinh hiển Đức Chúa Trời mà làm” (I Cô-rinh-tô 10:31). Quan tâm đến sự tồn tại của Ngài là bước đầu tiên để khám phá mục đích đích thực mà chúng ta được tạo dựng nên.

II. Nguồn Gốc Tối Hậu Của Đạo Đức và Luật Pháp

Một lý do thực tiễn khác để quan tâm đến sự tồn tại của Đức Chúa Trời chính là câu hỏi về nền tảng của điều thiện và điều ác. Nếu không có Đức Chúa Trời, tiêu chuẩn đạo đức sẽ chỉ là sự đồng thuận xã hội, sản phẩm của tiến hóa văn hóa, và do đó mang tính tương đối và dễ thay đổi. Điều gì ngăn cản một cá nhân hay một xã hội mạnh hơn tuyên bố rằng những hành động tàn ác của họ là “tốt”?

Kinh Thánh trình bày Đức Chúa Trời là nguồn gốc tối cao của mọi tiêu chuẩn đạo đức. Ngài là Đấng Thánh (Ê-sai 6:3). Bản tính thánh khiết của Ngài là thước đo tuyệt đối cho mọi điều công bình và ngay thẳng. Mười Điều Răn (Xuất Ê-díp-tô Ký 20:1-17) không phải là những quy tắc tùy tiện, mà là sự bày tỏ bản tính công bình và yêu thương của Đức Chúa Trời cho một dân tộc. Chúa Giê-xu tóm tắt cả luật pháp vào hai điều răn lớn nhất: yêu Chúa và yêu người (Ma-thi-ơ 22:37-40).

Từ “yêu” ở đây trong tiếng Hy Lạp là `ἀγαπάω`, chỉ về tình yêu mang tính hy sinh, quyết định, vượt trên cảm xúc nhất thời. Loại tình yêu này bắt nguồn từ chính Đức Chúa Trời, vì “Đức Chúa Trời là sự yêu thương” (I Giăng 4:8). Do đó, quan tâm đến sự tồn tại của Đức Chúa Trời chính là đi tìm nền tảng vững chắc và bất biến cho luân lý, cho phép chúng ta phân biệt thật sự giữa thiện và ác, và sống một đời sống có trách nhiệm với Đấng Tạo Hóa và với người lân cận.

III. Vấn Hệ Trọng Của Sự Cứu Rỗi và Sự Sống Đời Đời

Đây có lẽ là lý do thuyết phục nhất từ góc nhìn Kinh Thánh. Sự quan tâm của chúng ta không dừng lại ở việc xác nhận sự tồn tại của một “Đấng Tạo Hóa” mơ hồ, mà là nhận biết Đức Chúa Trời là Đấng như thế nào, và mối liên hệ giữa chúng ta với Ngài ra sao. Kinh Thánh cho thấy mọi người đều phạm tội, tức là trật khỏi tiêu chuẩn thánh khiết của Đức Chúa Trời (Rô-ma 3:23). Hậu quả của tội lỗi là sự chết và sự đoán phạt đời đời (Rô-ma 6:23).

Tuy nhiên, Đức Chúa Trời không chỉ là Đấng Thánh khiết để đoán phạt, mà còn là Đấng Yêu Thương để cứu chuộc. Sự tồn tại của Ngài trở nên tin mừng (Phúc Âm) khi chúng ta hiểu rằng Ngài đã sai Con Một của Ngài là Chúa Giê-xu Christ đến thế gian. Chúa Giê-xu đã chịu chết trên thập tự giá, gánh thay hình phạt tội lỗi cho nhân loại, và sống lại từ kẻ chết để ban sự sống đời đời cho bất cứ ai tin nhận Ngài (Giăng 3:16).

Do đó, việc quan tâm “Đức Chúa Trời có tồn tại không?” dẫn chúng ta đến một câu hỏi sống còn hơn: “Tôi có mối tương giao đúng đắn với Đức Chúa Trời hằng sống không?”. Nếu Ngài tồn tại, thì sự lựa chọn tin nhận hay khước từ Chúa Giê-xu sẽ quyết định số phận đời đời của chúng ta. Đây không phải là vấn đề của sự tò mò tri thức, mà là vấn đề của sự sống và sự chết. Sứ đồ Giăng viết mục đích của sách Phúc Âm mình: “Các dấu lạ nầy đã chép, để cho các ngươi tin rằng Đức Chúa Jêsus là Đấng Christ, tức là Con Đức Chúa Trời, và để khi các ngươi tin, thì nhờ danh Ngài mà được sự sống” (Giăng 20:31).

IV. Bằng Chứng Từ Sự Sáng Tạo và Lương Tâm

Kinh Thánh khẳng định rằng chúng ta không có cớ để nói rằng mình không biết về sự tồn tại của Đức Chúa Trời. Thi-thiên 19:1 tuyên bố: “Các từng trời rao truyền sự vinh hiển của Đức Chúa Trời, Bầu trời giải tỏ công việc tay Ngài làm.” Sự trật tự, sự phức tạp kỳ diệu, và vẻ đẹp của vũ trụ đều làm chứng về một Đấng Thiết Kế thông minh và quyền năng.

Ngoài ra, Rô-ma 1:19-20 giải thích rõ: “Bởi vì điều chi có thể biết được về Đức Chúa Trời thì đã trình bày ra cho họ, Đức Chúa Trời đã tỏ điều đó cho họ rồi. Vì những vật không thấy được của Ngài từ lúc sáng thế vẫn sờ sờ trước mắt, khi thì xem xét công việc của Ngài thì hiểu được.” Phao-lô còn nói trong Rô-ma 2:15 rằng luật pháp Đức Chúa Trời được ghi trong lòng của mọi người, và lương tâm họ làm chứng cho điều đó. Sự hiện diện của ý thức đạo đức phổ quát – cảm giác về lẽ phải và sự sai trái – là một bằng chứng nội tại về Đấng Tạo Hóa đã ban cho chúng ta khả năng phân biệt đó.

Việc quan tâm đến những bằng chứng này không nhằm thỏa mãn sự hoài nghi triệt để (vì đức tin luôn bao hàm một sự lựa chọn tin cậy), mà để gỡ bỏ những sự ngụy biện ngăn cản lòng người đến với Chúa. Nó cho thấy rằng niềm tin nơi Đức Chúa Trời là hợp lý và phù hợp với những gì chúng ta quan sát được trong thế giới tự nhiên và trong chính tâm hồn mình.

V. Ứng Dụng Thực Tế Trong Đời Sống Cơ Đốc Hằng Ngày

Nhận thức rằng Đức Chúa Trời thật sự tồn tại và Ngài là Đấng Tạo Hóa, Cứu Chúa, và Quan Ám phải biến đổi cách chúng ta sống mỗi ngày.

1. Trong Sự Cầu Nguyện và Giao Thông: Nếu Ngài tồn tại, thì lời cầu nguyện không phải là sự độc thoại vô vọng, mà là sự giao tiếp thật với Cha Thiên Thượng. Chúng ta có thể dâng mọi lo lắng, nhu cầu, và lời tạ ơn lên cho Ngài với sự tin chắc rằng Ngài nghe (Phi-líp 4:6).

2. Trong Việc Học Lời Chúa: Kinh Thánh là Lời được Đức Chúa Trời soi dẫn (II Ti-mô-thê 3:16). Việc nghiên cứu Kinh Thánh trở nên khẩn thiết vì đó là cách chính Chúa bày tỏ ý muốn, bản tính và chương trình của Ngài cho chúng ta. Mỗi ngày, chúng ta cần đọc Lời Chúa với tâm thái lắng nghe và vâng phục.

3. Trong Quyết Định Đạo Đức: Mỗi lựa chọn, dù lớn hay nhỏ, đều được soi sáng bởi chân lý “Đức Chúa Trời đang hiện diện”. Chúng ta sẽ sống với sự kính sợ Chúa (Châm-ngôn 9:10), tìm kiếm sự đẹp ý Ngài trong công việc, các mối quan hệ, và cách sử dụng thì giờ, tài chính.

4. Trong Sự Thờ Phượng: Đời sống trở nên một của lễ thờ phượng liên tục. Chúng ta nhìn thấy sự hiện diện và công việc của Đức Chúa Trời trong mọi khía cạnh của cuộc sống và đáp ứng bằng lời tôn vinh, cảm tạ.

5. Trong Sự Truyền Giáo: Hiểu được tầm quan trọng của câu hỏi về Đức Chúa Trời thúc giục chúng ta chia sẻ Phúc Âm cho người khác với lòng thương xót và khẩn trương. Chúng ta không giữ sự thật cứu rỗi này cho riêng mình.

Kết Luận

Câu hỏi “Tại sao tôi nên quan tâm liệu Đức Chúa Trời có tồn tại không?” thật ra là câu hỏi quan trọng nhất trong đời người. Câu trả lời không chỉ định hình thế giới quan của chúng ta, mà còn quyết định số phận đời đời. Kinh Thánh mời gọi chúng ta đừng dừng lại ở sự hoài nghi hay thờ ơ, nhưng hãy chủ động tìm kiếm Ngài. Chúa Giê-xu hứa: “Hãy tìm, sẽ gặp; hãy gõ cửa, sẽ mở cho” (Ma-thi-ơ 7:7). Đức Chúa Trời không phải là một ý tưởng để tranh luận, mà là một Đấng để kinh nghiệm, để biết, và để tin cậy. Khi chúng ta thành thật tìm kiếm Ngài qua Chúa Giê-xu Christ, chúng ta sẽ không chỉ tìm thấy câu trả lời cho sự tồn tại của Ngài, mà còn tìm thấy chính Ngài – là nguồn sống, là ý nghĩa, là hy vọng, và là Cứu Chúa của linh hồn chúng ta. “Bây giờ, hỡi kẻ rất yêu dấu, hãy tìm cách để được ở trong Ngài, hầu cho khi Ngài hiện ra, chúng ta cũng đầy sự vững lòng, không bị xấu hổ và quăng xa khỏi Ngài trong kỳ Ngài ngự đến” (I Giăng 2:28).

Quay Lại Bài Viết