Đức Chúa Trời Là Đấng Công Bình
Trong hành trình đức tin, một trong những nền tảng vững chắc nhất mà Cơ Đốc nhân có thể đứng vững chính là sự hiểu biết về bản tính của Đức Chúa Trời. Trong muôn vàn thuộc tính vinh hiển của Ngài, sự công bình (hay công chính) chiếm một vị trí trung tâm, liên quan mật thiết đến mọi khía cạnh trong sự tể trị, sự phán xét và kế hoạch cứu rỗi của Ngài. Vậy, tuyên bố “Đức Chúa Trời là Đấng công bình” mang ý nghĩa sâu xa gì? Nghiên cứu này sẽ đi sâu khám phá thần học về sự công bình của Đức Chúa Trời qua lăng kính Kinh Thánh, hé mở ý nghĩa, biểu hiện và ứng dụng thiết thực của chân lý nền tảng này.
Trước hết, chúng ta cần phân biệt giữa công bình thuộc tính (righteousness as an attribute) và công bình hành động (righteousness in action) của Đức Chúa Trời. Công bình thuộc tính nói đến bản chất tuyệt đối, hoàn hảo và không thay đổi của Ngài. Đức Chúa Trời là tiêu chuẩn tối cao của sự ngay thẳng, công bằng và chính trực. Mọi sự Ngài làm, mọi mệnh lệnh Ngài ban đều xuất phát từ và phù hợp với bản tính công bình này. Trong tiếng Hê-bơ-rơ, từ “צֶדֶק” (tsedeq) và “צְדָקָה” (tsedaqah) thường được dùng, mang ý nghĩa về sự ngay thẳng, hợp lẽ, đúng đắn theo một chuẩn mực (Thi thiên 89:14). Trong tiếng Hy Lạp Tân Ước, từ “δικαιοσύνη” (dikaiosynē) cũng mang ý nghĩa tương tự về sự công chính, ngay thẳng.
Kinh Thánh xác quyết điều này: “Đức Giê-hô-va là công bình trong mọi đường lối Ngài, hay làm ơn trong mọi việc Ngài.” (Thi thiên 145:17). Sứ đồ Giăng cũng tuyên bố: “Đức Chúa Trời là sự sáng, trong Ngài chẳng có sự tối tăm đâu.” (I Giăng 1:5). Sự “sáng” ở đây bao hàm sự thánh khiết và công bình tuyệt đối. Điều này có nghĩa Ngài không thể làm điều sai trái, không thiên vị, và không thể chấp nhận sự bất công hay tội lỗi. Công bình hành động là sự biểu lộ bản tính đó trong cách Ngài cai quản vũ trụ, xét đoán nhân loại và thi hành sự cứu rỗi.
1. Trong Luật Pháp và Sự Phán Xét:
Từ ban đầu, Đức Chúa Trời thiết lập luật pháp của Ngài như một biểu hiện rõ ràng của sự công bình. Luật pháp phản ánh tiêu chuẩn công chính của Ngài và vạch ra ranh giới giữa điều đúng và sai. Sách Phục truyền Luật lệ ký khẳng định: “Đức Chúa Trời cao cả, quyền năng, đáng sợ, chẳng tây vị ai, chẳng nhận của hối lộ.” (Phục truyền 10:17). Sự công bình của Ngài trong phán xét được thể hiện qua các câu chuyện như trận Đại Hồng Thủh (Sáng thế ký 6-8) – sự đoán phát một thế giới đầy dẫy sự bạo ngược (Sáng thế ký 6:11), hay sự hủy diệt thành Sô-đôm và Gô-mô-rơ (Sáng thế ký 18:20-21). Tiên tri Ê-xê-chi-ên tuyên bố: “Chúa Giê-hô-va phán: Ta lấy sự sống Ta mà thề, chẳng phải Ta vui đâu về kẻ ác chết, nhưng vui về nó xây bỏ đường lối mình mà được sống.” (Ê-xê-chi-ên 33:11). Điều này cho thấy sự phán xét là hành động cuối cùng, sau khi sự kiên nhẫn và cơ hội ăn năn đã được ban cho.
2. Trong Sự Tể Trị và Quan Phòng:
Đức Chúa Trời công bình không chỉ trong phán xét, mà còn trong cách Ngài cai trị thế giới. Ngài “khiến mặt trời mọc lên soi kẻ dữ cùng kẻ lành, làm mưa cho kẻ công bình cùng kẻ độc ác.” (Ma-thi-ơ 5:45). Sự quan phòng chung này cho thấy lòng nhân từ và sự công bằng của Ngài dành cho mọi tạo vật. Sách Gióp là một minh chứng sâu sắc, khi Gióp đấu tranh với câu hỏi về sự công bình của Đức Chúa Trời giữa sự đau khổ vô cớ. Cuối cùng, câu trả lời không nằm ở việc giải thích từng nguyên nhân, mà nằm ở sự nhận biết quyền tể trị khôn ngoan và công bình của Đấng Tạo Hóa (Gióp 38-42).
Đây có lẽ là điểm trọng tâm và sâu sắc nhất của đề tài. Làm thế nào một Đức Chúa Trời công bình – Đấng “chẳng kể kẻ có tội là vô tội” (Xuất Ê-díp-tô ký 34:7) – lại có thể tha thứ cho tội nhân mà không vi phạm chính bản tính công bình của Ngài? Nghịch lý này tìm được lời giải đáp trọn vẹn trong sự chết chuộc tội của Chúa Giê-xu Christ trên thập tự giá.
Sứ đồ Phao-lô giải thích cách rõ ràng trong thư Rô-ma: “Vì mọi người đều đã phạm tội, thiếu mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời, và họ nhờ ân điển Ngài mà được xưng công bình nhưng không, bởi sự chuộc tội đã làm trọn trong Đức Chúa Jêsus Christ, là Đấng Đức Chúa Trời đã lập làm của lễ chuộc tội, bởi đức tin trong huyết Đấng ấy.” (Rô-ma 3:23-25). Từ Hy Lạp cho “của lễ chuộc tội” ở đây là “ἱλαστήριον” (hilastērion), có nghĩa là “nắp thi ân” hoặc “vật chuộc tội”, chỉ về nơi mà sự công bình của Đức Chúa Trời được thỏa mãn.
Trên thập tự giá, Chúa Giê-xu – Đấng vô tội – đã gánh lấy trên thân thể Ngài sự hình phạt mà tội lỗi chúng ta đáng phải chịu. Sự công bình của Đức Chúa Trời đòi hỏi rằng tội lỗi phải bị trừng phạt. Ân điển của Đức Chúa Trời muốn ban sự tha thứ cho tội nhân. Thập tự giá là nơi ân điển và công bình gặp nhau. Đức Chúa Trời không “bỏ qua” tội lỗi cách dễ dãi. Thay vào đó, Ngài đã trút cơn thịnh nộ thánh khiết và công bình của Ngài lên chính Con Một Ngài, để những ai tin nhận Chúa Giê-xu thì “Đấng Christ đã vì chúng ta trở nên sự rủa sả” (Ga-la-ti 3:13). Như vậy, Đức Chúa Trời vừa là “Đấng công bình” (vì tội bị trừng phạt), vừa là “Đấng xưng công bình kẻ nào tin Đức Chúa Jêsus” (Rô-ma 3:26).
Chân lý về sự công bình của Đức Chúa Trời không phải chỉ là giáo lý trừu tượng, mà có sức biến đổi đời sống chúng ta.
1. Sự An Ủi và Tin Cậy:
Biết rằng Đức Chúa Trời chúng ta thờ phượng hoàn toàn công bình đem lại sự bình an sâu xa. Trong một thế giới đầy bất công, oan ức và bạo quyền, chúng ta có thể phó thác mọi sự cho Đấng xét đoán công bình (I Phi-e-rơ 2:23). Chúng ta không cần phải tự mình “trả thù” hay giải quyết mọi bất công, vì biết chắc rằng “sự báo thù thuộc về Ta, Ta sẽ báo ứng, Đức Giê-hô-va phán vậy.” (Rô-ma 12:19, trích Phục truyền 32:35).
2. Sự Thúc Giục Sống Công Bình:
Nếu chúng ta đã được Đức Chúa Trời công bình “xưng công bình” qua đức tin nơi Christ, thì đời sống chúng ta phải phản chiếu bản tính đó. Tiên tri Mi-chê tóm tắt: “Hỡi người! Ngài đã tỏ cho ngươi điều gì là thiện; cái điều mà Đức Giê-hô-va đòi ngươi há chẳng phải là làm sự công bình, ưa sự nhơn từ và bước đi cách khiêm nhường với Đức Chúa Trời ngươi sao?” (Mi-chê 6:8). Điều này thể hiện trong cách chúng ta đối xử công bằng trong công việc, gia đình, trong việc bảo vệ người yếu thế, và trong thái độ căm ghét tội lỗi.
3. Sự Tự Do Khỏi Án Nghịch:
Hiểu được sự công bình của Đức Chúa Trời đã được thỏa mãn trên thập tự giá giải phóng chúng ta khỏi gánh nặng phải tự chứng minh mình công bình. Chúng ta không còn sống trong sợ hãi về sự phán xét cuối cùng, vì biết rằng trong Christ, chúng ta đã được tuyên bố là công chính. Điều này thúc đẩy chúng ta sống đời sống biết ơn và vâng phục, không phải để “kiếm được” sự công bình, mà vì chúng ta đã được ban cho sự công bình đó.
4. Động Lực cho Sự Cầu Nguyện và Thờ Phượng:
Chúng ta có thể đến với Đức Chúa Trời trong sự cầu thay cho những nỗi đau bất công trên thế giới, với niềm tin rằng Ngài lắng nghe và sẽ hành động theo sự công bình và thời điểm hoàn hảo của Ngài. Sự thờ phượng của chúng ta được làm giàu thêm khi chúng ta chiêm ngưỡng sự khôn ngoan và vinh hiển của Đức Chúa Trời, Đấng đã tìm được con đường để vừa công bình vừa là Đấng xưng công bình cho những kẻ có lòng tin.
Đức Chúa Trời là Đấng công bình – đây không phải là một khái niệm lạnh lùng về một vị quan tòa xa cách, mà là chân lý ấm áp về một Đấng Tạo Hóa thánh khiết, yêu thương và hoàn toàn đáng tin cậy. Sự công bình của Ngài là nền tảng cho luật pháp Ngài, là động lực cho sự cứu chuộc của Ngài, và là lời hứa chắc chắn cho sự phán xét cuối cùng mọi điều sai trái. Trong Đấng Christ, sự công bình và tình yêu thương của Đức Chúa Trời ôm lấy nhau, mở ra con đường cứu rỗi cho bất cứ ai tin.
Cho nên, chúng ta có thể bước đi trong sự tin chắc, sống trong sự kính sợ và yêu mến, và rao truyền Tin Lành với sự tự tin rằng Đức Chúa Trời mà chúng ta rao giảng là Đấng hoàn toàn công bình trong mọi đường lối Ngài. “Hãy công bình như Cha các ngươi ở trên trời là công bình.” (Ma-thi-ơ 5:48) – đó không chỉ là mệnh lệnh, mà còn là đặc ân và kết quả tất yếu của một đời sống được biến đổi bởi ân điển của Đức Chúa Trời công bình.