“Cuộc Chiến Thuộc Về Chúa” – Ý Nghĩa Thần Học và Ứng Dụtừ 1 Sa-mu-ên 17:47
Trong dòng chảy lịch sử cứu rỗi, có những câu nói vang lên như một hồi kèn xác định chủ quyền tuyệt đối của Đức Chúa Trời. Lời tuyên bố của chàng trai trẻ Đa-vít trước tên lực sĩ Gô-li-át chính là một trong những khoảnh khắc như vậy: “Và toàn thể hội chúng nầy sẽ biết rằng Đức Giê-hô-va không giải cứu bằng gươm hoặc bằng giáo; vì chiến tranh nầy thuộc về Đức Giê-hô-va, và Ngài sẽ phó các ngươi vào tay chúng tôi.” (1 Sa-mu-ên 17:47, Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925). Câu nói này không đơn thuần là một lời cổ vũ tinh thần, mà là một tuyên ngôn thần học thâm sâu, mặc khải cho chúng ta bản chất thật của mọi trận chiến mà dân sự Chúa phải đối mặt. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khai triển ý nghĩa của cụm từ then chốt “cuộc chiến thuộc về Đức Giê-hô-va” trong bối cảnh trực tiếp, ý nghĩa ngôn ngữ, và sự ứng dụng xuyên suốt Kinh Thánh cho đến đời sống thuộc linh của Cơ Đốc nhân ngày nay.
Để thấu hiểu sức nặng của lời tuyên bố, chúng ta phải đặt mình vào bối cảnh của 1 Sa-mu-ên 17. Dân Y-sơ-ra-ên và dân Phi-li-tin đang giằng co. Thay vì cả hai quân đội giao chiến, người Phi-li-tin đề xuất một hình thức chiến đấu đại diện (representative combat): mỗi bên cử một dũng sĩ mạnh nhất ra quyết đấu, và kết quả của cuộc đấu đó sẽ quyết định số phận của cả hai dân tộc. Gô-li-át, với thân hình khổng lồ (khoảng 2.9m), áo giáp đồng nặng trịch, và kinh nghiệm chiến trận, bước ra thách thức. Ông ta là hiện thân của sức mạnh quân sự, công nghệ vũ khí (giáo, lao, áo giáp), và sự kiêu ngạo của con người. Trong 40 ngày, cả đạo quân Y-sơ-ra-ên, kể cả vua Sau-lơ, đều “kinh hãi và sợ hãi lắm” (câu 11, 24).
Điều này cho thấy một sự thất bại về mặt thuộc linh. Dân Y-sơ-ra-ên, dân tộc được Đức Giê-hô-va giải cứu khỏi Ai Cập bằng cánh tay quyền năng, giờ đây chỉ nhìn thấy vấn đề qua lăng kính thuần túy nhân loại: kích thước, vũ khí, và sức mạnh cơ bắp. Họ quên mất Đấng đã chiến đấu thay cho họ. Sự hiện diện của Đa-vít đã làm đảo lộn hoàn toàn nhận thức ấy.
Câu nói của Đa-vít có thể chia thành ba mệnh đề thần học quan trọng:
1. “Đức Giê-hô-va không giải cứu bằng gươm hoặc bằng giáo”: Đây là sự phủ nhận triết lý cứu rỗi dựa trên năng lực con người. Trong tiếng Hê-bơ-rơ, từ “giải cứu” (יָשַׁע - *yasha*') cũng là gốc của danh từ “sự cứu rỗi” và “Đấng Cứu Thế”. Đa-vít tuyên bố rằng phương tiện cứu rỗi (salvation) không đến từ công cụ chiến tranh (gươm, giáo - tượng trưng cho mọi nỗ lực tự lực của con người), mà từ chính Đức Giê-hô-va.
2. “Vì chiến tranh nầy thuộc về Đức Giê-hô-va”: Đây là trung tâm của câu. Cụm “thuộc về” trong tiếng Hê-bơ-rơ (לַיהוָה - *la’Adonai*) mang nghĩa sở hữu trọn vẹn. Trận chiến này không phải của Đa-vít chống lại Gô-li-át, cũng không phải của Y-sơ-ra-ên chống lại Phi-li-tin. Nó là tài sản, phạm vi hành động và trách nhiệm của chính Đức Chúa Trời. Ngài là Nguyên soái, là Tổng chỉ huy. Chúng ta chỉ là binh lính dưới quyền. Danh xưng “Đức Giê-hô-va” (יהוה - *YHWH*), là danh riêng về giao ước của Đức Chúa Trời với dân Ngài, nhấn mạnh mối quan hệ giao ước này. Vì Ngài là Đức Chúa Trời của giao ước, nên Ngài sẽ chiến đấu cho dân Ngài (Xuất Ê-díp-tô Ký 14:14).
3. “Và Ngài sẽ phó các ngươi vào tay chúng tôi”: Đây là hệ quả tất yếu. Vì Chúa là Đấng chiến đấu, nên chiến thắng là chắc chắn. Động từ “phó” (נָתַן - *natan*) có nghĩa là “trao cho”, “giao nộp”. Chiến thắng không phải do tay Đa-vít giỏi ném đá, mà do tay Chúa trao kẻ thù cho anh. Đa-vít chỉ là công cụ mà Chúa sử dụng. Lưu ý, Đa-vít nói “vào tay chúng tôi” – anh nhận mình là một phần của cộng đồng dân sự Chúa, không phải một anh hùng đơn độc.
Nguyên tắc “cuộc chiến thuộc về Chúa” không phải là độc nhất trong câu chuyện Đa-vít, mà là một sợi chỉ đỏ xuyên suốt Kinh Thánh.
- Cựu Ước: Tại Biển Đỏ, Môi-se nói với dân sự: “Đức Giê-hô-va sẽ chiến đấu cho các ngươi, và các ngươi hãy cứ yên lặng” (Xuất Ê-díp-tô Ký 14:14). Trong trận chiến với dân A-ma-léc, khi Môi-se giơ tay lên (hành động cầu nguyện, nương dựa), thì dân Y-sơ-ra-ên thắng; khi tay hạ xuống (ngừng nương dựa), thì họ thua (Xuất Ê-díp-tô Ký 17:8-13). Vua Giô-sa-phát đối diện với liên quân hùng mạnh, đã công bố: “Hỡi Giu-đa và dân cư Giê-ru-sa-lem, hãy nghe... Vì trận chiến nầy chẳng phải của các ngươi đâu, bèn là của Đức Chúa Trời” (2 Sử ký 20:15).
- Tân Ước: Nguyên tắc này được nâng lên một tầm cao mới trong cuộc chiến thuộc linh. Sứ đồ Phao-lô khẳng định: “Vì chúng ta đánh trận, chẳng phải với thịt và huyết, bèn là với chủ quyền, với thế lực, với vua chúa của thế gian mờ tối nầy, với các thần dữ ở các miền trên trời” (Ê-phê-sô 6:12). Trận chiến thật là thuộc linh, và vũ khí của chúng ta cũng thuộc linh (câu 13-18). Quan trọng hơn hết, tại thập tự giá, Chúa Giê-xu Christ đã giành chiến thắng quyết định trên tội lỗi, sự chết và quyền lực Satan. “Ngài đã truất bỏ các quyền cai trị cùng các thế lực, dùng thập tự giá chiến thắng chúng nó, và nộp ra tỏ tường cho thiên hạ xem” (Cô-lô-se 2:15). Trận chiến lớn nhất đã thuộc về Chúa.
Làm thế nào để nguyên tắc thần học vĩ đại này trở nên thiết thực trong cuộc sống của một tín hữu hôm nay?
1. Thay Đổi Nhận Thức: Từ “Cuộc Chiến Của Tôi” Sang “Cuộc Chiến Của Chúa”: Chúng ta thường ôm lấy mọi vấn đề như thể chúng thuộc về mình: “cuộc chiến tài chính của tôi”, “cuộc chiến bệnh tật của tôi”, “cuộc chiến trong mối quan hệ của tôi”. Điều này dẫn đến gánh nặng, lo âu và kiệt sức. Ứng dụng đầu tiên là chuyển giao quyền sở hữu. Hãy nhìn mọi thử thách trong đời sống thuộc linh, gia đình, chức vụ như một phần trong cuộc chiến lớn hơn của Chúa. Ngài có chủ quyền trên nó. Công việc của chúng ta là vâng lời và tin cậy, không phải gánh vác trách nhiệm của vị Tổng chỉ huy.
2. Thay Đổi Chiến Lược: Từ Nỗ Lực Cá Nhân Sang Sự Nương Dựa Thuộc Linh:
Đa-vít không vào trận với áo giáp của Sau-lơ (sức mạnh con người), nhưng với danh của “Đức Giê-hô-va vạn quân” (câu 45). Chiến lược của chúng ta không phải là cố gắng hơn, làm nhiều hơn bằng sức riêng, mà là:
- Cầu Nguyện Trước Khi Hành Động: Như Đa-vít đã có mối tương giao thân mật với Chúa trước đó (là người chăn chiên cầu nguyện), chúng ta phải mang mọi cuộc chiến đến trước mặt Chúa trước tiên (Phi-líp 4:6-7).
- Sử Dụng Vũ Khí Thuộc Linh: Lời Chúa (thanh gươm của Đức Thánh Linh), đức tin, sự cứu rỗi, lẽ thật (Ê-phê-sô 6:14-17). Đối với mọi vấn đề, câu hỏi đầu tiên phải là: “Lời Chúa nói gì về điều này?” thay vì “Tôi nên làm gì?”.
- Khiêm Nhường và Vâng Lời: Sẵn sàng làm theo những chỉ dẫn có vẻ “không bình thường” của Chúa (như ném đá vào gã khổng lồ), ngay cả khi chúng đi ngược lại sự khôn ngoan thế gian.
3. Thay Đổi Thái Độ: Từ Sợ Hãi Sang Bình An và Tin Cậy: Khi biết rằng Chúa đang chiến đấu, chúng ta có thể có sự bình an siêu nhiên giữa chiến trận. Sự bình an này không phải là vắng bóng chiến tranh, mà là sự an tâm trong lòng về một vị Tư lệnh tối cao đang kiểm soát. “Hãy trao mọi điều lo lắng mình cho Ngài, vì Ngài hay săn sóc anh em” (1 Phi-e-rơ 5:7). Chúng ta chiến đấu từ vị thế của người đã được bảo đảm chiến thắng nhờ thập tự giá của Chúa Giê-xu.
4. Mục Đích Sau Cùng: Vinh Quang Thuộc Về Chúa: Đa-vít nói rõ mục đích: “toàn thể hội chúng nầy sẽ biết rằng Đức Giê-hô-va...” (câu 47). Kết quả của mọi cuộc chiến mà Chúa dẫn dắt là để Danh Ngài được biết đến, vinh quang Ngài được bày tỏ. Khi chúng ta kinh nghiệm sự giải cứu, câu chuyện không phải về lòng dũng cảm của chúng ta, mà về quyền năng và sự thành tín của Đức Chúa Trời chúng ta.
Lời tuyên bố “cuộc chiến thuộc về Đức Giê-hô-va” từ 1 Sa-mu-ên 17:47 là nền tảng cho một đời sống đức tin chiến thắng. Nó giải phóng chúng ta khỏi gánh nặng phải tự mình giành lấy chiến thắng, và đặt chúng ta vào vị trí đúng đắn: là những đầy tớ, binh lính dưới quyền chỉ huy của Đấng Toàn Năng. Trong mọi hoàn cảnh – từ những cám dỗ nhỏ nhặt, những lo âu đời thường, cho đến những cuộc tấn công thuộc linh dữ dội – hãy nhớ rằng đây không phải là cuộc chiến của bạn. Đây là cuộc chiến của Chúa. Nhiệm vụ của chúng ta là mặc lấy cả khí giới Đức Chúa Trời, vững vàng trong đức tin nơi Đấng Christ, vâng theo sự dẫn dắt của Thánh Linh, và chứng kiến Ngài hành động. Chiến thắng sau cùng đã được quyết định tại đồi Gô-gô-tha và ngôi mộ trống. Vì vậy, chúng ta có thể bước vào mọi trận chiến của đời sống với lòng tin quyết: “Đấng ở trong các con là lớn hơn kẻ ở trong thế gian” (1 Giăng 4:4).