Tại sao Chúa tự xưng là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp?

02 December, 2025
14 phút đọc
2,690 từ
Chia sẻ:

Tại Sao Chúa Tự Xưng Là Đức Chúa Trời Của Áp-ra-ham, Y-sác Và Gia-cốp?

Trong hành trình đức tin của Cơ Đốc nhân, có những danh xưng về Đức Chúa Trời mang tính nền tảng và đầy ý nghĩa. Một trong những cách tự xưng đầy uy quyền và thân mật nhất của Đức Chúa Trời trong Kinh Thánh là “Ta là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác, và Đức Chúa Trời của Gia-cốp” (Xuất Ê-díp-tô Ký 3:6). Danh xưng này không chỉ là một lời giới thiệu lịch sử, mà còn là một mặc khải sâu sắc về bản tính, giao ước và kế hoạch đời đời của Ngài. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khám phá ý nghĩa thần học, lịch sử cứu rỗi và ứng dụng thực tiễn từ danh xưng quan trọng này.

I. Bối Cảnh Kinh Thánh: Sự Mặc Khải Tại Bụi Gai Cháy

Sự kiện then chốt cho việc mặc khải danh xưng này được tìm thấy trong Xuất Ê-díp-tô Ký chương 3. Tại đây, Môi-se gặp Đức Giê-hô-va trong ngọn lửa của bụi gai cháy. Khi Môi-se lại gần, tiếng Chúa phán ra:

“Ta là Đức Chúa Trời của tổ phụ ngươi, Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác, và Đức Chúa Trời của Gia-cốp.” (Xuất Ê-díp-tô Ký 3:6)
Trong nguyên ngữ Hê-bơ-rơ, câu này viết: **“אָנֹכִי אֱלֹהֵי אָבִיךָ אֱלֹהֵי אַבְרָהָם אֱלֹהֵי יִצְחָק וֵאלֹהֵי יַעֲקֹב”** (Anokhi Elohey avikha, Elohey Avraham, Elohey Yitskhak, veElohey Yaakov). Cụm từ “Đức Chúa Trời của...” (Elohey) lặp lại cho mỗi tổ phụ, nhấn mạnh mối quan hệ cá nhân, trực tiếp và có giao ước của Đức Chúa Trời với từng người một, chứ không phải chỉ là một danh xưng chung chung.

II. Ý Nghĩa Thần Học Của Danh Xưng

1. Đức Chúa Trời Của Giao Ước (The Covenant God): Danh xưng này gắn liền với Giao Ước Áp-ra-ham (Sáng Thế Ký 12:1-3, 15:1-21, 17:1-14). Đức Chúa Trời không phải là một thần linh mơ hồ, mà là Đấng đã tự nguyện ràng buộc chính mình bằng lời hứa với một con người và dòng dõi người ấy. Lời hứa về dòng dõi, đất đai và phước hạnh cho muôn dân (Sáng Thế Ký 12:2-3) tìm thấy sự liên tục và thành tín của Đức Chúa Trời qua ba đời: Áp-ra-ham (đức tin khởi đầu), Y-sác (con của lời hứa), và Gia-cốp (người được biến đổi thành Y-sơ-ra-ên). Khi tự xưng như vậy, Ngài đang tuyên bố rằng Ngài vẫn đang trung tín giữ giao ước Ngài đã lập, dù đã hơn 400 năm trôi qua (Sáng Thế Ký 15:13).

2. Đức Chúa Trời Cá Nhân Và Liên Hệ: Cách dùng “của Áp-ra-ham, của Y-sác, của Gia-cốp” cho thấy một Đức Chúa Trời muốn được biết đến qua mối quan hệ. Ngài không phải là “Đức Chúa Trời của các triết gia” trừu tượng, mà là Đức Chúa Trời của những con người cụ thể, với những câu chuyện, sai lầm, đức tin và sự biến đổi riêng. Áp-ra-ham được kêu gọi, Y-sác được sinh ra cách lạ lùng, Gia-cốp được đổi tên – cả ba đều kinh nghiệm Đức Chúa Trời một cách cá nhân. Danh xưng này khẳng định: Ngài vẫn là Đức Chúa Trời ấy, sẵn sàng có mối liên hệ cá nhân với Môi-se và với dân sự Ngài.

3. Sự Liên Tục Trong Kế Hoạch Cứu Rỗi: Việc liệt kê ba đời tổ phụ cho thấy kế hoạch cứu rỗi của Đức Chúa Trời có tính lịch sử và tiến triển. Nó không bị gián đoạn. Đức Chúa Trời của các tổ phụ cũng chính là Đức Chúa Trời đang hành động để giải cứu Y-sơ-ra-ên khỏi Ai Cập, và sau này là Đức Chúa Trời sẽ sai Đấng Mê-si đến. Chúa Giê-xu Christ chính là “hạt giống” cuối cùng của Áp-ra-ham, nơi đó mọi lời hứa được ứng nghiệm (Ga-la-ti 3:16).

III. Sự Nhấn Mạnh Trong Tân Ước: Đức Chúa Trời Của Kẻ Sống

Chúa Giê-xu đã trích dẫn chính danh xưng này để dạy dỗ về sự sống lại, chứng minh đây là một chân lý nền tảng:

“Còn về sự sống lại của kẻ chết, các ngươi há chưa đọc lời Đức Chúa Trời phán các ngươi rằng: Ta là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác, Đức Chúa Trời của Gia-cốp, hay sao? Đức Chúa Trời không phải là Đức Chúa Trời của kẻ chết, nhưng của kẻ sống.” (Ma-thi-ơ 22:31-32)

Trong tiếng Hy Lạp: **“ἐγώ εἰμι ὁ θεὸς Ἀβραὰμ καὶ ὁ θεὸς Ἰσαὰκ καὶ ὁ θεὸς Ἰακώβ”** (ego eimi ho Theos Abraam kai ho Theos Isaak kai ho Theos Iakob). Chúa Giê-xu lập luận từ thì hiện tại “Ta ” (eimi). Đức Chúa Trời không nói “Ta ĐÃ TỪNG là” Đức Chúa Trời của các tổ phụ. Điều này hàm ý rằng các tổ phụ vẫn đang “sống” đối với Ngài, bởi vì Ngài là Đức Chúa Trời của sự sống. Khẳng định này phá vỡ thần học của người Sa-đu-sê và củng cố niềm tin vào sự sống lại. Danh xưng này, do đó, mang ý nghĩa đời đời: Ngài là Đức Chúa Trời của một dân tộc vĩnh cửu, những người thuộc về Ngài qua đức tin.

IV. Sự Đối Lập Với Các Thần Khác

Trong nền văn hóa đa thần, mỗi dân tộc, địa phương hay gia tộc có thể có các “thần” riêng. Danh xưng “Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp” xác định rõ ràng đối tượng thờ phượng của Y-sơ-ra-ên. Ngài không phải là thần Ba-anh của người Ca-na-an, thần Ra của Ai Cập, hay bất kỳ thần linh nào khác. Ngài là Đức Chúa Trời đã tự tỏ mình ra trong lịch sử của một gia tộc cụ thể, và qua đó, Ngài bày tỏ chính mình cho cả thế gian. Điều này nhấn mạnh tính độc nhất (Đức Chúa Trời chân thần duy nhất) và tính đặc thù (Đấng đã hành động trong lịch sử) của Đức Giê-hô-va.

V. Ứng Dụng Thực Tế Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân Ngày Nay

1. Nền Tảng Cho Đức Tin Cá Nhân: Cũng như Đức Chúa Trời đã là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Ngài muốn trở thành “Đức Chúa Trời của [tên bạn]”. Kinh nghiệm đức tin không chỉ là chấp nhận một hệ thống giáo lý, mà là bước vào một mối quan hệ giao ước cá nhân với Đấng đã giữ lời hứa qua bao thế hệ. Chúng ta có thể cầu nguyện: “Lạy Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Y-sác, Gia-cốp, và cũng là Đức Chúa Trời của con…”

2. Sự Đảm Bảo Về Lòng Thành Tín Của Đức Chúa Trời: Khi đối diện với hoàn cảnh khó khăn, tưởng chừng như lời hứa của Chúa chậm trễ (như dân Y-sơ-ra-ên chờ đợi 400 năm), danh xưng này nhắc nhở chúng ta rằng Đức Chúa Trời của chúng ta là Đấng giữ giao ước. Ngài nhớ đến lời hứa của Ngài (Xuất Ê-díp-tô Ký 2:24). Sự thành tín của Ngài trong quá khứ là bảo đảm cho tương lai của chúng ta.

3. Kết Nối Với Cộng Đồng Đức Tin Xuyên Suốt Lịch Sử: Khi tuyên xưng đức tin nơi Đức Chúa Trời này, chúng ta không đứng một mình. Chúng ta đang đứng trong dòng chảy của lịch sử đức tin cùng với Áp-ra-ham (người tin cậy lời hứa), Y-sác (người tiếp nhận di sản), Gia-cốp (người được biến đổi), và vô số những người tin kính khác. Điều này mang lại cho chúng ta sự gắn kết và trách nhiệm với Hội Thánh phổ thông.

4. Niềm Hy Vọng Sống Lại Vững Chắc: Như Chúa Giê-xu đã dạy, danh xưng này là nền tảng cho niềm tin vào sự sống đời đời. Đức tin của chúng ta không kết thúc trong sự chết. Chúng ta phục vụ một Đức Chúa Trời của kẻ sống, Đấng ban sự sống vĩnh phúc cho những ai thuộc về Ngài.

5. Sự Kêu Gọi Sống Đức Tin “Tổ Phụ”: Đức tin của các tổ phụ là đức tin hành động, dám bước đi theo tiếng gọi, dù chưa thấy trọn (Hê-bơ-rơ 11:8-10). Khi nhận biết Đức Chúa Trời của các tổ phụ, chúng ta được kêu gọi sống một đức tin mạnh mẽ, dám từ bỏ, dám vâng lời và trông cậy vào những lời hứa thiên thượng, để trở thành một mắt xích trung tín trong kế hoạch của Đức Chúa Trời cho thế hệ sau.

Kết Luận

Danh xưng “Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp” là một viên ngọc quý trong kho tàng mặc khải của Kinh Thánh. Nó hàm chứa cả chiều sâu thần học về một Đức Chúa Trời giao ước, thành tín và cá nhân, lẫn chiều rộng của kế hoạch cứu rỗi xuyên suốt lịch sử, hướng đến sự sống lại vinh hiển. Đối với chúng ta ngày nay, danh xưng ấy không chỉ là một hồi ức lịch sử, mà là một lời tuyên bố đang hiện tại: Ngài vẫn là Đức Chúa Trời ấy – Đấng kết ước, Đấng thành tín, và Đấng của sự sống. Khi đặt đức tin nơi Chúa Giê-xu Christ, “dòng dõi” tối hậu của Áp-ra-ham, chúng ta chính thức được đưa vào trong gia đình đức tin này, để kinh nghiệm Ngài là “Đức Chúa Trời của tôi” và sống với niềm tin vững chắc rằng, Ngài mãi mãi là Đức Chúa Trời của kẻ sống.


“Hãy tạ ơn Đức Giê-hô-va, vì Ngài là thiện; Sự thương xót Ngài còn đến đời đời!” (1 Sử Ký 16:34).

Quay Lại Bài Viết