Chúa Giêsu có phải là Đức Chúa Trời trong xác thịt không?

02 December, 2025
18 phút đọc
3,434 từ
Chia sẻ:

Chúa Giê-xu: Đức Chúa Trời Trong Xác Thịt

Trọng tâm của đức tin Cơ Đốc không phải là một hệ thống triết lý trừu tượng, mà là một Nhân Vật – Chúa Giê-xu Christ. Câu hỏi về thân vị của Ngài, “Chúa Giê-xu có phải là Đức Chúa Trời trong xác thịt không?”, không đơn thuần là một vấn đề thần học để tranh luận, mà là nền tảng cho sự cứu rỗi, sự thờ phượng và hy vọng đời đời của mỗi tín hữu. Nếu Ngài chỉ là một con người vĩ đại, một nhà đạo đức xuất chúng, thì cái chết của Ngài không có quyền năng cứu chuộc nhân loại. Nhưng nếu Ngài thực sự là Đức Chúa Trời vĩnh hằng mặc lấy bản tính con người, thì sự chết và sống lại của Ngài trở thành chiến thắng vĩ đại nhất trong lịch sử. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào Kinh Thánh để minh chứng cho chân lý trọng đại: Chúa Giê-xu Christ chính là Đức Chúa Trời Ngôi Hai, đã trở nên xác thịt vì cớ chúng ta.

I. Lời Tuyên Bố Khởi Nguyên: Ngôi Lời Đã Trở Nên Xác Thịt (Giăng 1:1-18)

Sứ đồ Giăng, trong phần mở đầu sách Phúc Âm, đã đưa ra một tuyên bố thần học sâu sắc và rõ ràng nhất về thân vị của Chúa Giê-xu.

“Ban đầu có Ngôi Lời, Ngôi Lời ở cùng Đức Chúa Trời, và Ngôi Lời là Đức Chúa Trời.” (Giăng 1:1 - Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925)

Ở đây, từ “Ngôi Lời” trong tiếng Hy Lạp là Logos (Λόγος), không chỉ đơn thuần là “lời nói”, mà còn mang ý nghĩa là Lý Trí Tối Cao, Sự Bày Tỏ Trọn Vẹn, Nguyên Lý Sáng Tạo. Giăng khẳng định: Logos này đã hiện hữu từ ban đầu (khẳng định sự tiền hữu đời đời), ở trong mối tương giao mật thiết với Đức Chúa Trời (“ở cùng”), và chính Ngài mang bản thể Đức Chúa Trời (“là Đức Chúa Trời”). Đây không phải là “một vị thần” (theios), mà là “Đức Chúa Trời” (Theos) với mạo từ xác định, chỉ về chính Đức Chúa Trời Tối Cao.

Đỉnh điểm của sự mặc khải nằm ở câu 14:

“Ngôi Lời đã trở nên xác thịt, ở giữa chúng ta, đầy ơn và lẽ thật; chúng ta đã ngắm xem sự vinh hiển của Ngài, thật như vinh hiển của Con một đến từ nơi Cha.” (Giăng 1:14)

Cụm từ then chốt là “trở nên xác thịt”. Trong tiếng Hy Lạp, sarx egeneto (σὰρξ ἐγένετο). Sarx chỉ về thân thể vật chất, con người yếu đuối, hữu hạn. Đấng vĩnh hằng, vô hạn, là Thần (Pneuma) đã tự nguyện mang lấy bản tính ấy. Đây không phải là ảo thân (docetism), mà là sự nhập thể thật sự. Ngài “ở giữa chúng ta” – cư ngụ như một người thật giữa những người thật. Vinh hiển thiên thượng của Ngài được bày tỏ qua đời sống, lời nói và công việc của một con người – Giê-xu thành Na-xa-rét.

II. Các Danh Hiệu Thần Thượng Được Gán Cho Chúa Giê-xu

Kinh Thánh gán cho Chúa Giê-xu những danh hiệu chỉ dành riêng cho Đức Chúa Trời.

1. “Đức Chúa Trời” (Theos) và “Chúa” (Kyrios):

  • Giăng 20:28: Thô-ma thưa rằng: “Lạy Chúa tôi và Đức Chúa Trời tôi!” (Ὁ Κύριός μου καὶ ὁ Θεός μου). Chúa Giê-xu không sửa lại hay quở trách lời tuyên xưng này, Ngài chấp nhận nó.
  • Tít 2:13: Sứ đồ Phao-lô nói về việc trông đợi sự hiện ra của sự vinh hiển “của Đức Chúa Trời lớn và Cứu Chúa chúng ta là Đức Chúa Jêsus Christ”. Ngài được gọi trực tiếp là “Đức Chúa Trời lớn”.
  • Rô-ma 9:5: Phao-lô nói về dân Y-sơ-ra-ên, và kết luận: “Ấy lại họ là tổ phụ, và bởi họ, theo phần xác thịt, sanh ra Đấng Christ, là Đấng trên hết mọi sự, tức là Đức Chúa Trời, đáng ngợi khen đời đời. A-men.”

2. “Đấng Tự Hữu Hằng Hữu” (I AM – Yahweh):

Trong Cựu Ước, Đức Giê-hô-va mặc khải danh Ngài cho Môi-se là “TA LÀ ĐẤNG TỰ HỮU HẰNG HỮU” (Xuất Ê-díp-tô Ký 3:14). Trong Phúc Âm Giăng, Chúa Giê-xu nhiều lần sử dụng cụm “Ta là” (Egō eimi - ἐγώ εἰμι) theo cách tuyệt đối, ám chỉ chính danh Yahweh:

  • Giăng 8:58: “Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, trước khi chưa có Áp-ra-ham, đã có ta.” Lời tuyên bố về sự tiền hữu đời đời này khiến người Do Thái tìm cách ném đá Ngài vì tội phạm thượng.
  • Giăng 18:5-6: Khi binh lính đến bắt, Chúa Giê-xu hỏi “Các ngươi tìm ai?”, họ đáp “Giê-xu người Na-xa-rét”. Ngài phán “TA LÀ” (Egō eimi). Nghe xong, họ “thối lui và ngã xuống đất”. Uy quyền của danh Đức Giê-hô-va được bày tỏ qua lời phán ấy.

III. Các Thuộc Tính và Công Việc Thần Thượng Của Chúa Giê-xu

Chúa Giê-xu bày tỏ những đặc điểm chỉ thuộc về Đức Chúa Trời.

1. Sự Tiền Hữu Đời Đời và Quyền Sáng Tạo:

“Muôn vật bởi Ngài làm nên, chẳng vật chi đã làm nên mà không bởi Ngài.” (Giăng 1:3). Cô-lô-se 1:16-17 cũng xác nhận: “Vì muôn vật đã được dựng nên trong Ngài... cả thảy đều là bởi Ngài và vì Ngài mà được dựng nên.” Ngài không phải là thọ tạo đầu tiên, mà là Đấng Tạo Hóa.

2. Quyền Tha Tội:

Đây là độc quyền của Đức Chúa Trời (Ê-sai 43:25). Khi Chúa Giê-xu phán với người bại: “Hỡi con, tội lỗi con đã được tha” (Mác 2:5), các thầy thông giáo nghĩ thầm “Người nầy nói phạm thượng! Ngoài Đức Chúa Trời, ai có quyền tha tội?” (câu 7). Để chứng minh quyền năng thần thượng ấy, Ngài chữa lành thân thể người bại, là việc có thể kiểm chứng được (câu 9-12).

3. Quyền Phán Xét và Ban Sự Sống Đời Đời:

“Cha cũng chẳng xét đoán ai hết, nhưng đã giao trọn quyền phán xét cho Con... ai nghe lời Con thì được sự sống đời đời” (Giăng 5:22, 24). Sự sống đời đời xuất phát từ chính Ngài (Giăng 11:25, 14:6).

4. Được Thờ Phượng:

Kinh Thánh cấm thờ phượng bất cứ ai ngoài Đức Chúa Trời (Xuất Ê-díp-tô Ký 20:3-5). Thế nhưng, Chúa Giê-xu đã nhiều lần nhận sự thờ phượng (proskyneō):

  • Người đàn ông mù được chữa lành thờ lạy Ngài (Giăng 9:38).
  • Các môn đồ thờ lạy Ngài sau khi Ngài sống lại (Ma-thi-ơ 28:9, 17).
  • Trong khải tượng, mọi loài thờ lạy Chiên Con (Khải Huyền 5:8-14).
Ngài không bao giờ từ chối sự thờ phượng ấy, điều chứng tỏ Ngài xác nhận thần tính của mình.

IV. Nhân Tính Đích Thực: Ngài Hoàn Toàn Là Con Người

Giáo lý chính thống luôn giữ thế cân bằng: Chúa Giê-xu vừa trọn vẹn là Đức Chúa Trời, vừa trọn vẹn là con người. Sự nhập thể không phải là Ngài ngưng làm Đức Chúa Trời, mà là Ngài mặc lấy bản tính con người. Kinh Thánh cho thấy Ngài có:

  • Thân thể vật chất: Được sinh ra (Lu-ca 2:7), đói khát (Ma-thi-ơ 4:2; Giăng 4:7), mệt mỏi (Giăng 4:6), khóc (Giăng 11:35), chịu đau đớn và chết (Giăng 19:30, 34).
  • Tâm trí, ý chí, cảm xúc con người: Ngài lớn lên về trí khôn (Lu-ca 2:52), biết buồn rầu (Ma-thi-ơ 26:38), ngạc nhiên (Mác 6:6), và vâng theo ý muốn của Cha (Lu-ca 22:42).

Quan trọng nhất, Ngài bị cám dỗ như chúng ta, nhưng không hề phạm tội (Hê-bơ-rơ 4:15). Điều này làm Ngài trở nên Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm thông cảm và đầy thương xót, đồng thời là của lễ hoàn hảo, “Chiên Con không vết, không chỗ trách được” (1 Phi-e-rơ 1:19).

V. Sự Cần Thiết Và Ý Nghĩa Của Sự Nhập Thể

Tại sao Đức Chúa Trời phải trở nên xác thịt? Đây không phải là sự tình cờ, mà là kế hoạch cứu chuộc tối cần thiết.

1. Để Bày Tỏ Đức Chúa Trời Cách Trọn Vẹn: “Chẳng hề có ai thấy Đức Chúa Trời; chỉ Con một ở trong lòng Cha, là Đấng đã giải bày Cha cho chúng ta biết” (Giăng 1:18). Trong Chúa Giê-xu, chúng ta thấy được tình yêu, sự thánh khiết, lòng thương xót và uy quyền của Đức Chúa Trời một cách cụ thể.

2. Để Trở Nên Của Lễ Chuộc Tội Thỏa Đáng: Máu của loài vật không thể cất tội lỗi đi được (Hê-bơ-rơ 10:4). Cần một của lễ có giá trị vô hạn – chính sự sống của Đấng vô tội và vĩnh hằng. “Vì chưng có một Đức Chúa Trời và một Đấng Trung bảo giữa Đức Chúa Trời và loài người, tức là Đức Chúa Jêsus Christ, là người” (1 Ti-mô-thê 2:5). Chỉ một Đấng vừa là Đức Chúa Trời (để của lễ có giá trị đời đời) vừa là con người (để thay thế cho con người) mới có thể đứng ở vị trí Trung Bảo này.

3. Để Phá Hủy Công Việc Của Ma Quỷ Và Sự Chết: “Vả, vì con cái có phần về huyết thịt, nên chính Đức Chúa Jêsus cũng có phần vào đó, hầu cho Ngài bởi sự chết mình mà phá diệt kẻ cầm quyền sự chết, là ma quỉ” (Hê-bơ-rơ 2:14). Nhờ sự sống lại, Ngài đã chiến thắng sự chết vĩnh viễn.

VI. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân

Chân lý về Chúa Giê-xu là Đức Chúa Trời trong xác thịt không chỉ là giáo điều, mà phải biến đổi đời sống chúng ta.

1. Xác Quyết Cho Sự Cứu Rỗi Cá Nhân: Sự cứu rỗi của bạn không dựa trên cảm xúc hay nỗ lực bản thân, mà dựa trên con người và công việc của Đấng Christ. Nếu Ngài là Đức Chúa Trời, thì sự đền tội của Ngài là đủ, trọn vẹn và vĩnh viễn. Bạn có thể hoàn toàn an nghỉ nơi ân điển này.

2. Căn Nguyên Cho Sự Thờ Phượng Chân Thật: Chúng ta thờ phượng Chúa Giê-xu không phải như một anh hùng tôn giáo, mà là thờ phượng chính Đức Chúa Trời. Sự thờ phượng phải xuất phát từ sự kinh ngạc, biết ơn và tôn kính sâu xa trước tình yêu tự hạ khôn tả của Ngài.

3. Nền Tảng Cho Mối Thông Công Với Đức Chúa Trời: Vì Ngài đã trở nên con người và chịu khổ, Ngài thông hiểu mọi nỗi yếu đuối, cám dỗ và đau khổ của chúng ta (Hê-bơ-rơ 4:15-16). Bạn có thể đến gần Ngài với lòng tin quyết, trút mọi gánh nặng, và nhận được sự thương xót cùng ơn giúp đỡ đúng lúc.

4. Động Lực Cho Sự Thánh Khiết: “Ai nói mình ở trong Ngài, thì cũng phải làm theo như chính Ngài đã làm” (1 Giăng 2:6). Đấng Christ là hình ảnh trọn vẹn của Đức Chúa Trời, cũng là khuôn mẫu trọn vẹn cho con người. Chúng ta được kêu gọi nên giống như Ngài.

5. Hy Vọng Vững Chắc Cho Tương Lai: Đấng đã sống lại trong thân thể vinh hiển sẽ trở lại trong cùng thân thể ấy (Công vụ 1:11). Sự sống lại của chúng ta cũng là một sự sống lại thuộc thể, trong một thân thể vinh hiển, được cứu chuộc trọn vẹn (1 Cô-rinh-tô 15:42-44). Đây là niềm hy vọng trọn vẹn.

Kết Luận: Đấng Christ – Trung Tâm Của Mọi Sự

Chúa Giê-xu Christ không phải là một lựa chọn tôn giáo trong nhiều lựa chọn. Ngài là hiện thân của Đức Chúa Trời, là hiện thân của tình yêu cứu chuộc, là hiện thân của hy vọng cho nhân loại sa ngã. Lời tuyên xưng của Thô-ma, “Lạy Chúa tôi và Đức Chúa Trời tôi!” (Giăng 20:28), phải là lời tuyên xưng của mỗi tấm lòng được Ngài chạm đến. Trong một thế giới hoài nghi, chúng ta cầm giữ chân lý vững vàng này. Trong một thế giới đầy đau thương, chúng ta rao ra Tin Lành về một Đức Chúa Trời đã bước vào trong nỗi đau của chúng ta để giải cứu chúng ta. Hãy sống, thờ phượng và phục vụ với lòng tin chắc rằng: Chúa chúng ta, Giê-xu Christ, chính là Đức Chúa Trời vinh hiển, đã trở nên xác thịt để chúng ta được trở nên con cái của Đức Chúa Trời.

Quay Lại Bài Viết