Tại sao Chúa Giê-xu ra lệnh cho con người không được nói với người khác về những phép lạ mà Ngài đã làm?

02 December, 2025
14 phút đọc
2,771 từ
Chia sẻ:

Mệnh Lệnh Giữ Kín của Chúa Giê-xu: Tại Sao Ngài Cấm Thuật Lại Các Phép Lạ?

Trong hành trình chức vụ công khai của Chúa Giê-xu Christ, một hiện tượng thú vị và đôi khi gây bối rối cho độc giả Kinh Thánh là việc Ngài thường xuyên ra lệnh cho những người được chữa lành hoặc chứng kiến phép lạ “đừng nói cho ai biết” (xem Ma-thi-ơ 8:4, Mác 7:36, Mác 8:30). Điều này dường như mâu thuẫn với sứ mạng cuối cùng của Hội Thánh là “hãy đi khắp thế gian, giảng Tin Lành” (Mác 16:15). Bài nghiên cứu chuyên sâu này sẽ khảo sát các phân đoạn Kinh Thánh liên quan, phân tích bối cảnh thần học và văn hóa, đồng thời đưa ra những giải nghĩa dựa trên nguyên ngữ Hy Lạp và Hê-bơ-rơ để làm sáng tỏ mục đích sâu xa đằng sau mệnh lệnh tưởng chừng nghịch lý này.

I. Hiện Tượng “Bí Mật Mê-si” (Messianic Secret) Trong Các Sách Phúc Âm

Học giả Kinh Thánh William Wrede đầu thế kỷ 20 đã đặt tên cho hiện tượng này là “Messianic Secret” (Bí Mật Mê-si). Đây không phải là một sự cố riêng lẻ mà là một chủ đề xuyên suốt, đặc biệt trong Phúc Âm Mác. Chúng ta có thể phân loại các tình huống Chúa Giê-xu ra lệnh giữ kín thành ba nhóm chính:

1. Sau các phép lạ chữa bệnh:

  • Người phong hủi (Ma-thi-ơ 8:4, Mác 1:44, Lu-ca 5:14): “Hãy giữ chớ nói cùng ai; song hãy đi tỏ mình cùng thầy tế lễ”.
  • Người câm điếc (Mác 7:36): “Ngài cấm chúng chớ nói điều đó cùng ai”.
  • Hai người mù (Ma-thi-ơ 9:30): “Hãy giữ, đừng cho ai biết”.

2. Sau các sự kiện mặc khải siêu nhiên:

  • Hiện ra hóa hình (Ma-thi-ơ 17:9): “Đang khi đi xuống núi, Đức Chúa Jêsus truyền lịnh rằng: Đừng nói sự các ngươi đã thấy cho ai, cho tới chừng nào Con người từ kẻ chết sống lại.”

3. Sau lời tuyên xưng về thân phận của Ngài:

  • Phi-e-rơ tuyên xưng Chúa là Đấng Christ (Mác 8:30, Lu-ca 9:21): “Ngài bèn cấm môn đồ nói cho ai về Ngài.”

Sự lặp lại này cho thấy đây là một chủ ý thần học rõ ràng, không phải một phản ứng ngẫu nhiên.

II. Phân Tích Nguyên Nhân và Bối Cảnh Thần Học

1. Tránh Sự Hiểu Lầm Về Danh Xưng “Mê-si” (Đấng Christ):
Trong bối cảnh Do Thái thế kỷ thứ nhất, danh xưng “Mê-si” (מָשִׁיחַ - Mashiach) mang một ý nghĩa chính trị và quân sự nặng nề. Dân chúng trông đợi một vị vua giải phóng họ khỏi ách đô hộ của La Mã (xem Giăng 6:15). Nếu danh tiếng về một “Đấng Mê-si” quyền năng lan truyền quá nhanh và rộng mà không có sự giải thích đầy đủ về bản chất chức vụ của Ngài, nó sẽ kích động một cuộc nổi dậy mang tính dân tộc chủ nghĩa. Chúa Giê-xu biết rõ chức vụ của Ngài, theo kế hoạch cứu chuộc của Đức Chúa Trời, phải hướng đến thập tự giá, chứ không phải ngai vàng trần thế. Từ Hy Lạp được dùng cho “cấm” trong Mác 1:43 là embrimaomai (ἐμβριμάομαι), diễn tả một cảm xúc mạnh mẽ, thậm chí là quở trách, cho thấy sự nghiêm trọng của việc này.

2. Đảm Bảo Thời Điểm và Chương Trình Của Đức Chúa Trời:
Mọi sự trong chức vụ của Chúa Giê-xu đều diễn ra theo thời điểm hoàn hảo của Đức Chúa Cha (Giăng 2:4, 7:6, 7:30). Sự công khai hóa sớm và ồ ạt về các phép lạ có thể dẫn đến sự chống đối và âm mưu giết Ngài sớm hơn kế hoạch (xem Giăng 11:53-54). Việc giữ kín là một phần của sự vâng phục để bảo vệ “giờ” của Ngài (hōra - ὥρα), thuật ngữ quan trọng trong Phúc Âm Giăng chỉ thời điểm hy sinh trên thập tự giá.

3. Tập Trung Vào Sứ Điệp, Không Chỉ Vào Phép Lạ:
Chúa Giê-xu không muốn đám đông theo Ngài chỉ vì phép lạ và bánh (Giăng 6:26). Phép lạ (dunamis - δύναμις, quyền năng) là những dấu chỉ (sēmeion - σημεῖον) để dẫn đến đức tin nơi Con Đức Chúa Trời và sứ điệp về Nước Đức Chúa Trời (Mác 1:15). Nếu mọi người chỉ tập trung vào những điềm lạ, họ sẽ bỏ lỡ lẽ thật căn cốt về tội lỗi, sự ăn năn và ân điển. Mệnh lệnh giữ kín giúp lọc ra những người thực sự tìm kiếm lẽ thật.

4. Tuân Thủ Luật Pháp Cựu Ước và Làm Trọn Nó:
Trong trường hợp người phong hủi, lệnh “hãy đi tỏ mình cùng thầy tế lễ” (Lê-vi Ký 14:2-32) là quan trọng hơn lệnh “đừng nói”. Chúa Giê-xu tôn trọng luật pháp và muốn người được chữa lành có được chứng nhận hợp pháp từ giới lãnh đạo tôn giáo, qua đó làm chứng cho họ về quyền năng của Đức Chúa Trời. Ở đây, phép lạ phục vụ cho mục đích xác nhận và làm chứng có trật tự, chứ không phải cho sự nổi tiếng nhất thời.

5. Định Hướng Sự Chú Ý Về Sự Chết và Sự Sống Lại của Ngài:
Điểm nhấn quan trọng nhất được thấy trong Ma-thi-ơ 17:9. Lệnh giữ im lặng về sự hiện ra hóa hình chỉ có hiệu lực “cho tới chừng nào Con người từ kẻ chết sống lại.” Điều này cho thấy rõ ràng rằng sự phục sinh là chìa khóa giải mã mọi điều. Trước biến cố đó, mọi sự hiểu biết về Đấng Mê-si đều còn thiếu sót và dễ bị bóp méo. Chỉ sau khi Chúa sống lại, các môn đồ mới có thể rao truyền trọn vẹn về một Đấng Christ chịu đóng đinh và phục sinh (I Cô-rinh-tô 2:2).

III. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân Ngày Nay

Mặc dù chúng ta sống trong thời đại sau sự phục sinh và được lệnh công khai rao giảng Phúc Âm, những nguyên tắc đằng sau mệnh lệnh giữ kín của Chúa Giê-xu vẫn còn nhiều bài học quý giá:

1. Rao Giảng Một Phúc Âm Trọn Vẹn, Không Chỉ Kể Về Phép Lạ:
Trong nỗ lực truyền giáo, đôi khi chúng ta có thể sa vào việc chỉ kể những câu chuyện kỳ diệu, phép lạ để thu hút người nghe. Tuy nhiên, bài học từ Chúa Giê-xu nhắc nhở chúng ta phải luôn đặt trọng tâm vào cốt lõi của Phúc Âm: “Vả, tôi đã đoán định rằng ở giữa anh em, tôi chẳng biết sự gì khác ngoài Đức Chúa Jêsus Christ, và Đức Chúa Jêsus Christ bị đóng đinh trên cây thập tự.” (I Cô-rinh-tô 2:2). Phép lạ, phước hạnh phải dẫn dắt người ta đến với thập tự giá và sự phục sinh, chứ không dừng lại ở lợi ích vật chất.

2. Nhận Biết và Tôn Trọng Thời Điểm Của Đức Chúa Trời:
Có những lúc Đức Chúa Trời có thể dặn chúng ta “giữ kín” một kinh nghiệm thuộc linh, một lời hứa, hoặc một sự chuẩn bị cho mục vụ tương lai. Điều này không phải để che giấu, mà để bảo vệ và cho phép sự trưởng thành thuộc linh cần thiết diễn ra (xem Ga-la-ti 1:16-17 – Phao-lô đi sang A-ra-bi trước khi bắt đầu chức vụ). Chúng ta cần sự khôn ngoan để biết khi nào nên nói và khi nào nên im lặng, tùy thuộc vào sự dẫn dắt của Chúa Thánh Linh.

3. Tập Trung Vào Mối Quan Hệ Với Chúa, Không Chỉ Vào Trải Nghiệm:
Các phép lạ của Chúa Giê-xu luôn nhằm mục đích đưa con người vào một mối quan hệ cá nhân với Ngài. Ngày nay, chúng ta cần cẩn thận không để đức tin của mình hay của người khác dựa trên cảm xúc, trải nghiệm kỳ diệu, hay sự thịnh vượng vật chất, mà phải dựa trên Lời hằng sống của Đấng Christ và mối tương giao với Ngài. Phép lạ lớn nhất là sự biến đổi tấm lòng bởi ân điển (II Cô-rinh-tô 5:17).

4. Làm Chứng Cách Đúng Đắn và Có Trật Tự:
Giống như người phong hủi được sai đến với thầy tế lễ, đôi khi sự vâng lời trong những bước nhỏ, có trật tự lại là một chứng cớ mạnh mẽ hơn là sự ồn ào. Sống một đời sống công chính, yêu thương, và phục vụ trong âm thầm theo gương Chúa (Ma-thi-ơ 6:1-4) thường là bài giảng hùng hồn nhất về quyền năng của Phúc Âm.

Kết Luận

Mệnh lệnh “đừng nói cho ai biết” của Chúa Giê-xu không phải là một sự mâu thuẫn, mà là một chiến lược thần học sâu sắc, thể hiện sự khôn ngoan và chủ quyền tuyệt đối của Ngài trong kế hoạch cứu chuộc. Nó bảo vệ chân lý về một Đấng Mê-si chịu thương khó, đảm bảo sứ điệp về thập tự giá không bị che khuất bởi danh tiếng về phép lạ, và định hướng toàn bộ lịch sử về thời điểm then chốt: sự phục sinh của Con Đức Chúa Trời. Ngày nay, chúng ta đang sống trong thời đại sau mệnh lệnh đó. Lệnh “đừng nói” đã được thay thế bằng Đại Mạng Lệnh: “Hãy đi!” (Ma-thi-ơ 28:19-20). Tuy nhiên, chúng ta ra đi với một sứ điệp đã được làm cho trọn vẹn – không chỉ về một Đấng làm phép lạ, mà về một Đấng Christ chịu đóng đinh vì tội lỗi chúng ta và đã sống lại để xưng chúng ta là công bình (Rô-ma 4:25). Hiểu được lý do đằng sau sự im lặng thuở xưa sẽ giúp chúng ta cất tiếng rao truyền hôm nay cách chính xác, mạnh mẽ và tập trung hơn vào hạt nhân của đức tin.


“Sự kín nhiệm của Chúa Giê-hô-va phan cùng kẻ kính sợ Ngài, Và Ngài tỏ giao ước mình cho họ.” (Thi Thiên 25:14)

Quay Lại Bài Viết