Thời Gian Chúa Giê-su Bị Đóng Đinh Trên Thập Tự Giá
Trong lịch sử cứu rỗi, không có sự kiện nào quan trọng và mang tính quyết định hơn sự chết và sự sống lại của Chúa Giê-su Christ. Một câu hỏi thường được đặt ra là: Chúa Giê-su bị đóng đinh trên thập tự giá trong bao lâu? Câu trả lời không chỉ đơn thuần là một con số giờ, mà còn ẩn chứa những ý nghĩa thần học sâu sắc, sự ứng nghiệm Kinh Thánh cách trọn vẹn, và sự bày tỏ tình yêu vô điều kiện của Đức Chúa Trời dành cho nhân loại. Bài nghiên cứu chuyên sâu này sẽ khảo sát các phân đoạn Kinh Thánh, bối cảnh lịch sử, và ý nghĩa thuộc linh của khoảng thời gian Con Đức Chúa Trời gánh chịu sự thương khó trên cây gỗ.
Để hiểu rõ thời gian Chúa chịu đóng đinh, trước hết chúng ta cần nắm bối cảnh của "Ngày Chuẩn Bị" (Preparation Day) và Lễ Vượt Qua. Các sách Phúc Âm ghi lại sự kiện này xảy ra vào dịp Lễ Vượt Qua của người Do Thái.
"Vả, bấy giờ là ngày sắm sửa về lễ Vượt Qua, độ chừng giờ thứ sáu" (Giăng 19:14, Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925).
Từ "sắm sửa" trong nguyên văn Hy Lạp là "παρασκευή" (paraskeuē), có nghĩa đen là "ngày chuẩn bị". Đây là ngày trước ngày Sa-bát (thứ Bảy), người Do Thái chuẩn bị thức ăn và mọi thứ cần thiết để giữ ngày nghỉ. Trong tuần lễ này, đó cũng là ngày chuẩn bị cho Lễ Vượt Qua. Thời gian trong ngày được người Do Thái tính từ khoảng 6 giờ sáng (giờ thứ nhất) đến 6 giờ chiều (giờ thứ mười hai). "Giờ thứ sáu" theo cách tính này là khoảng 12 giờ trưa.
Cả bốn sách Phúc Âm đều ghi chép lại trình tự sự kiện, và khi đặt cạnh nhau, chúng cho ta một bức tranh nhất quán và đầy đủ.
1. Khoảng từ giờ thứ ba đến giờ thứ sáu (9 giờ sáng đến 12 giờ trưa):
Sách Mác cho chúng ta mốc thời gian rõ ràng:
"Bấy giờ là giờ thứ ba, chúng đóng đinh Ngài trên cây thập tự" (Mác 15:25).
"Giờ thứ ba" tương đương với khoảng 9 giờ sáng. Đây là thời điểm Chúa Giê-su bị đóng đinh trên thập tự giá. Từ lúc đó cho đến "giờ thứ sáu" (12 giờ trưa), Kinh Thánh mô tả nhiều sự kiện xảy ra: lính chia áo xống Ngài (Giăng 19:23-24), tấm bảng ghi tội "JESUS NAZARETH, VUA DÂN GIU-ĐA" (Giăng 19:19), và những lời phỉ báng, nhạo cười từ các thầy tế lễ, thầy thông giáo, kẻ trộm cũng bị đóng đinh, và cả từ dân chúng (Ma-thi-ơ 27:39-44; Mác 15:29-32; Lu-ca 23:35-39). Trong khoảng thời gian này, Chúa Giê-su cất tiếng cầu nguyện: "Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết mình làm điều gì" (Lu-ca 23:34), và hứa ban sự cứu rỗi cho tên trộm ăn năn (Lu-ca 23:43).
2. Từ giờ thứ sáu đến giờ thứ chín (12 giờ trưa đến 3 giờ chiều):
Đây là khoảng thời gian tối tăm và quan trọng nhất. Cả ba sách Phúc Âm Nhất Lãm đều ghi nhận hiện tượng siêu nhiên:
"Từ giờ thứ sáu, khắp xứ đều tối tăm cho đến giờ thứ chín" (Ma-thi-ơ 27:45; xem thêm Mác 15:33; Lu-ca 23:44).
Sự tối tăm này không phải là nhật thực (vì lúc đó là trăng tròn - Lễ Vượt Qua), mà là một phép lạ, một dấu hiệu của sự phán xét và đau buồn của thiên nhiên trước sự chết của Đấng Tạo Hóa. Trong bóng tối dày đặc ấy, Chúa Giê-su mang lấy trên thân thể Ngài gánh nặng tội lỗi của cả nhân loại. Vào cuối khoảng thời gian này, một tiếng kêu vĩ đại vang lên:
"Ước chừng giờ thứ chín, Đức Chúa Jêsus kêu lớn tiếng rằng: Ê-li, Ê-li, lam-ma-sa-bách-ta-ni? Nghĩa là: Đức Chúa Trời tôi ơi! Đức Chúa Trời tôi ơi! sao Ngài lìa bỏ tôi?" (Ma-thi-ơ 27:46).
Đây là lời trích từ Thi Thiên 22:1, biểu thị sự cô đơn tột cùng khi Chúa Giê-su, Đấng vô tội, trở nên tội lỗi vì chúng ta (2 Cô-rinh-tô 5:21), và phải chịu sự phân cách khỏi Cha vì sự thánh khiết của Ngài không thể chấp nhận tội lỗi. Sau đó, Ngài phán những lời cuối cùng:
- "Ta khát" (Giăng 19:28) - Ứng nghiệm Thi Thiên 69:21.
- "Mọi sự đã được trọn" (Giăng 19:30) - Từ Hy Lạp "τετέλεσται" (tetelestai), một thuật ngữ thương mại có nghĩa "Đã thanh toán trọn vẹn". Công tác cứu chuộc đã hoàn tất.
- "Lạy Cha, tôi giao linh hồn tôi trong tay Cha" (Lu-ca 23:46).
Sau đó, Ngài tắt hơi.
Như vậy, tính từ thời điểm bị đóng đinh lên thập tự giá (khoảng giờ thứ ba - 9 giờ sáng) cho đến khi Ngài trút hơi thở cuối cùng (khoảng giờ thứ chín - 3 giờ chiều), Chúa Giê-su đã chịu đau đớn trên thập tự giá trong khoảng sáu giờ đồng hồ. Đây là một khoảng thời gian tương đối ngắn so với những người bị đóng đinh khác, vì thường nạn nhân có thể sống sót và chịu đau đớn trong nhiều ngày. Sự chết nhanh chóng của Chúa Giê-su khiến Phi-lát ngạc nhiên (Mác 15:44). Điều này cho thấy Ngài đã phó sự sống mình cách chủ động (Giăng 10:18), chứ không phải chết vì kiệt sức hay mất máu như một nạn nhân thụ động.
Ngay sau khi Chúa tắt hơi, một người giàu có tên Giô-sép đến xin thi thể Ngài và đem chôn trong huyệt mộ mình (Ma-thi-ơ 27:57-60). Việc này phải được hoàn tất trước khi mặt trời lặn, vì ngày Sa-bát (một ngày Sa-bát đặc biệt trong kỳ lễ) sắp bắt đầu (Giăng 19:31, 42). Điều này xác nhận thêm rằng Chúa đã chết trước 6 giờ chiều (kết thúc ngày).
Thời gian sáu giờ không phải là ngẫu nhiên. Nó mang những ý nghĩa biểu tượng và thực tiễn sâu xa:
1. Sự Ứng Nghiệm Trọn Vẹn Của Của Lễ Vượt Qua: Trong Xuất Ê-díp-tô Ký 12, chiên con Vượt Qua phải bị giết vào "lúc chạng vạng" (câu 6), tức là khoảng giữa trưa và chiều tối. Chúa Giê-su, Chiên Con của Đức Chúa Trời (Giăng 1:29), đã chịu chết trong khung giờ chính xác đó, từ trưa đến chiều (từ giờ thứ sáu đến giờ thứ chín), để ứng nghiệm trọn vẹn biểu tượng của lễ.
2. Sự Hoàn Tất Công Việc Của Cha: Chúa Giê-su phán: "Ta khá làm việc của Đấng đã sai ta đến khi còn ban ngày; tối đến, thì không ai làm việc được" (Giăng 9:4). Sáu giờ trên thập tự giá là "ban ngày" cuối cùng trong chức vụ Ngài trên đất, nơi Ngài hoàn tất công việc cứu chuộc vĩ đại nhất.
3. Sự Đối Chọi Với Sáng Thế Ký: Sách Sáng Thế Ký mô tả công trình sáng tạo trong sáu ngày, và ngày thứ bảy Đức Chúa Trời nghỉ. Trên thập tự giá, trong sáu giờ, Chúa Giê-su hoàn tất công trình tái tạo vĩ đại hơn - công trình cứu chuộc loài người sa ngã. Tiếng kêu "τετέλεσται" ("Đã được trọn") báo hiệu sự hoàn tất, và sự yên nghỉ trong mộ vào ngày Sa-bát là hình ảnh của sự nghỉ ngơi sau một công việc đã hoàn thành cách xuất sắc.
4. Sự Chịu Đựng Có Chủ Đích: Sáu giờ đủ dài để chứng minh sự đau đớn thật và sự chịu đựng trọn vẹn, nhưng cũng đủ ngắn để khẳng định rằng sự chết của Ngài là một hành động tự nguyện, có quyền năng. Ngài không bị cái chết đoạt lấy, Ngài phó sự sống mình.
Chân lý này không chỉ là kiến thức lịch sử, mà phải biến đổi đời sống chúng ta hằng ngày.
1. Sự Xác Quyết Về Tình Yêu Hy Sinh: Mỗi giây phút trong sáu giờ đó đều nói lên tình yêu của Chúa dành cho bạn. Khi cảm thấy bị bỏ rơi, hãy nhớ Ngài đã chịu sự bỏ rơi để bạn không bao giờ phải chịu (Rô-ma 8:38-39). Tình yêu ấy không đo bằng cường độ cảm xúc nhất thời, mà bằng sự kiên trì chịu đựng trong một khoảng thời gian cụ thể, với mục đích cụ thể.
2. Bài Học Về Sự Kiên Nhẫn Trong Khổ Nạn: Cuộc đời Cơ Đốc nhân không tránh khỏi những "giờ thứ sáu" tối tăm - những lúc thử thách, bệnh tật, hay cảm giác xa cách thuộc linh. Chúa Giê-su đã đi qua nơi tối tăm nhất. Ngài hiểu. Hãy bền lòng, vì sau "giờ thứ chín" của sự chịu đựng, sẽ có sự phục sinh vinh hiển.
3. Lời Kêu Gọi Sống Với Tinh Thần "Τετέλεσται" (Đã Được Trọn): Công việc cứu rỗi đã hoàn tất. Điều này giải phóng chúng ta khỏi gánh nặng tìm kiếm sự công bình bởi việc làm. Hãy sống mỗi ngày trong sự an nghỉ của ân điển, không phải trong sự lo lắng tìm cách làm đẹp lòng Chúa để được cứu, nhưng vì biết mình đã được cứu để vui mừng làm đẹp lòng Ngài.
4. Động Lực Cho Sự Rao Giảng Khẩn Trương: Sáu giờ là khoảng thời gian có hạn. Chúa đã hoàn thành phần của Ngài trong khung thời gian đó. Ngài cũng giao cho chúng ta một sứ mạng trong khoảng thời gian hữu hạn của đời mình. Hãy sống và phục vụ với ý thức về sự khẩn trương, vì "ban ngày" (cơ hội) rồi sẽ qua (Giăng 9:4).
Chúa Giê-su Christ, Con Đức Chúa Trời hằng sống, đã chịu đóng đinh trên thập tự giá trong khoảng sáu giờ, từ khoảng 9 giờ sáng đến 3 giờ chiều. Khoảng thời gian này được Kinh Thánh ghi chép rõ ràng, ứng nghiệm trọn vẹn lời tiên tri, và bày tỏ chiều sâu của sự hy sinh cứu chuộc. Sáu giờ ấy không chỉ đánh dấu sự chịu khổ tột cùng của Đấng Cứu Thế, mà còn là khoảnh khắc chiến thắng vĩ đại nhất của tình yêu thương trên quyền lực của tội lỗi và sự chết.
Đối với chúng ta ngày nay, sự hiểu biết này không dừng lại ở việc trả lời một câu hỏi thời gian, mà phải đưa chúng ta đến sự thờ phượng, biết ơn, và cam kết sống xứng đáng với giá mà Chúa đã trả. Mỗi khi nhìn lên thập tự giá, hãy nhớ rằng tình yêu ấy đã được đo đếm bằng từng giây phút đau đớn trong sáu giờ lịch sử ấy, vì cớ bạn và tôi. Công trình đã hoàn tất. Đấng Christ đã phó sự sống Ngài, và đến ngày thứ ba, Ngài đã sống lại, khải hoàn khỏi sự chết, ban cho mọi kẻ tin Ngài sự sống đời đời. Ha-lê-lu-gia!