Tại Sao Một Số Người Đến Với Chúa Muộn Trong Cuộc Đời?
Trong hành trình thuộc linh, một hiện tượng thường gặp nhưng luôn chứa đựng nhiều bài học sâu sắc là việc có những người chỉ tìm đến và tiếp nhận Chúa Giê-xu Christ làm Cứu Chúa của mình ở những năm tháng sau này của cuộc đời – có thể là tuổi trung niên, về già, hoặc thậm chí trong giờ phút cuối cùng. Điều này đặt ra câu hỏi thuộc linh quan trọng: Tại sao? Phải chăng đó là sự chậm trễ, một sự lỡ làng, hay nằm trong chương trình nhiệm mầu của Đức Chúa Trời? Bài nghiên cứu này sẽ khảo sát vấn đề dưới ánh sáng của Kinh Thánh, khám phá các nguyên nhân, minh họa qua các gương mẫu, và rút ra những ứng dụng quý báu cho đời sống đức tin.
Trước khi đi vào các lý do cụ thể, chúng ta cần đặt nền tảng trên lẽ thật Kinh Thánh về khái niệm thời gian và thời điểm. Trong quan điểm của loài người, "sớm" và "muộn" là những khung đo tuyến tính. Nhưng đối với Đức Chúa Trời, Ngài là Đấng siêu việt thời gian. Trong tiếng Hy Lạp, có hai từ quan trọng: Chronos (χρόνος) chỉ thời gian tuần tự, và Kairos (καιρός) chỉ thời điểm thuận tiện, cơ hội, hoặc thời kỳ đặc biệt được định trước bởi Đức Chúa Trời.
Phao-lô nói trong Ga-la-ti 4:4: "Nhưng khi kỳ hạn đã được trọn (πλήρωμα τοῦ χρόνου - plērōma tou chronou), Đức Chúa Trời bèn sai Con Ngài...". Chúa Giê-xu đã đến vào đúng Kairos của Ngài. Tương tự, hành trình cá nhân của mỗi người đến với sự cứu rỗi cũng có thể có một Kairos riêng mà Đức Chúa Trời – Đấng biết rõ lòng người – đang tể trị. Điều này không phủ nhận lời mời gọi khẩn thiết "Hãy tìm kiếm Chúa trong khi Ngài còn cho gặp được" (Ê-sai 55:6), nhưng nó mở ra cái nhìn về sự kiên nhẫn và chủ đích của Đức Chúa Trời. 2 Phi-e-rơ 3:9 khẳng định: "Chúa không chậm trễ về lời hứa của Ngài như mấy người kia tưởng đâu, nhưng Ngài lấy lòng nhịn nhục đối với anh em, không muốn cho một người nào chết mất, song muốn cho mọi người đều ăn năn."
Có nhiều nguyên nhân đan xen, từ phía chủ quan con người đến những yếu tố khách quan và thuộc linh.
1. Sự Cứng Lòng và Tính Tự Tự Cao (Tự Nghĩ Mình Đủ):
Đây là nguyên nhân chủ đạo. Con người, nhất là khi còn trẻ, sức khỏe, thành công, thường rơi vào ảo tưởng về khả năng tự cường. Họ tin vào trí tuệ, năng lực, tài sản của mình. Sách Truyền đạo mô tả chính xác tâm trạng này: "Tuổi trẻ và sức nóng của ngươi vẫn luống không" (Truyền-đạo 11:10). Chỉ khi đối diện với những giới hạn không thể vượt qua của tuổi già, bệnh tật, mất mát, thất bại ("các cơn động đất" trong đời), bức tường tự cao mới bắt đầu nứt vỡ. Tiếng Hê-bơ-rơ từ "cứng lòng" là chazaq lev (חָזַק לֵב), diễn tả một tấm lòng đã được làm cho cứng chắc, khó bị đánh động.
2. Sự Mê Muội Bởi Thế Gian và Tội Lỗi:
Ma quỷ, "chúa của đời này" (2 Cô-rinh-tô 4:4), đã làm cho lòng những kẻ chẳng tin mù tối. Sự quyến rũ của dục vọng, tiền bạc, danh vọng, sự hưởng thụ có thể giữ chân một người trong vòng xoáy của tội lỗi nhiều thập kỷ. Họ đánh đổi linh hồn mình cho những thứ phù vân, như Ê-sau bán quyền trưởng nam cho một món ăn (Sáng-thế Ký 25:29-34). Đến khi "mùi vị" của thế gian trở nên nhạt nhẽo, đắng chát (như sự trống rỗng trong sách Truyền-đạo), họ mới bắt đầu tìm kiếm ý nghĩa thật sự.
3. Những Tổn Thương và Hiểu Lầm về Đức Chúa Trời/Hội Thánh:
Nhiều người mang trong lòng những vết thương từ những "Cơ Đốc nhân" giả hình, từ một Hội Thánh lạnh nhạt, hay từ một hình ảnh sai lệch về Đức Chúa Trời như một ông quan tòa khắc nghiệt. Họ cần thời gian rất dài để chữa lành, để thấy được tình yêu thật của Chúa qua Lời Ngài, chứ không phải qua những gương mù của con người.
4. Sự Dày Vò của Lương Tâm và Nỗi Sợ Sự Thánh Khiết:
Một số người ý thức rất rõ về tội lỗi mình. Họ cảm thấy mình quá ô uế, không xứng đáng đến gần một Đức Chúa Trời thánh khiết. Họ trốn tránh như A-đam trong vườn Ê-đen (Sáng-thế Ký 3:8). Chỉ khi hiểu được rằng ân điển được ban cho chính những người không xứng đáng (Rô-ma 5:8), họ mới dám bước ra.
5. Sự Kiên Nhẫn và Dẫn Dắt Có Chủ Đích Của Đức Chúa Trời:
Đây là khía cạnh nhiệm mầu. Đôi khi, Đức Chúa Trời cho phép một người trải qua những con đường dài của thất bại, khổ đau để cuối cùng, họ nhận ra rằng Chúa là nơi nương náu duy nhất. Hành trình của dân Y-sơ-ra-ên trong đồng vắng 40 năm là một minh họa tập thể. Cá nhân như Ma-thi-ơ, một người thâu thuế bị khinh ghét, có lẽ đã "chán ngấy" cuộc sống tội lỗi và bị xã hội khinh rẻ trước khi Chúa Giê-xu gọi ông. Thời gian chuẩn bị đó không phải là vô ích.
Kinh Thánh đầy dẫy những minh chứng cho thấy không bao giờ là quá muộn để quay về với Đức Chúa Trời.
- Người Trộm Cướp Trên Thập Tự Giá (Lu-ca 23:39-43): Đây là minh họa mạnh mẽ nhất về ân điển kịp thời. Một người sống cả đời trong tội ác, trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, đã nhận biết Chúa Giê-xu và ăn năn. Lời hứa của Chúa Giê-xu "Ngày nay, ngươi sẽ ở với ta trong nơi Ba-ra-đi" là lời an ủi vĩ đại cho mọi người đến muộn. Từ Hy Lạp sēmeron (σήμερον) - "hôm nay" - nhấn mạnh sự tức thì của ân điển.
- Phao-lô (Sau-lơ): Mặc dù được gọi trên đường đến Đa-mách khi đang ở tuổi trưởng thành, nhưng trước đó, ông là một người bách hại Hội thánh dữ dội. Sự biến đổi ngoạn mục của ông (Công-vụ 9) cho thấy quyền năng Chúa có thể đánh ngã và chinh phục người "cứng lòng" nhất.
- Giô-na: Nhà tiên tri này chạy trốn Chúa. Chỉ sau cơn bão lớn và ba ngày trong bụng cá, ông mới vâng lời. Thời gian trong bụng cá là thời gian "muộn màng" nhưng cần thiết để ông quay lại.
- Dụ Ngôn Người Làm Công Giờ Thứ Mười Một (Ma-thi-ơ 20:1-16): Chúa Giê-xu trực tiếp dạy về vấn đề này. Những người làm công chỉ từ giờ thứ mười một (5 giờ chiều) vẫn được chủ nhà tuyển dụng và cuối cùng nhận được đồng lương y như những người làm từ sáng sớm. Chúa kết luận: "Ấy vậy, kẻ rốt sẽ nên đầu, và kẻ đầu sẽ nên rốt." Đây là hình ảnh tuyệt vời về sự công bình và ân điển của Đức Chúa Trời trong sự cứu rỗi.
1. Đối Với Những Người Đến Với Chúa "Muộn":
- Đừng Sống Trong Sự Hối Tiếc: Đừng dằn vặt "giá như tôi biết Chúa sớm hơn". Hãy nhìn vào lời hứa trong Giô-ên 2:25: "Ta sẽ bù lại cho các ngươi những năm đã bị cắn phá bởi cào cào..." Chúa có thể dùng mọi trải nghiệm (kể cả những năm tháng lạc xa) để làm ích cho vương quốc Ngài và để bạn đồng cảm với người khác. Kinh nghiệm đau thương, sai lầm trong quá khứ giờ đây có thể trở thành công cụ chữa lành trong tay Chúa.
- Tận Dụng Thời Gian Còn Lại: Hãy sốt sắng, nhưng đừng vội vã. Hãy bắt đầu bằng sự nuôi dưỡng Lời Chúa mỗi ngày (1 Phi-e-rơ 2:2 như trẻ con mới đẻ). Tìm một Hội thánh chân chính để được môn đệ hóa.
- Làm Chứng Bằng Chính Câu Chuyện Của Mình: Chứng đạo không gì hiệu quả hơn bằng việc kể lại câu chuyện ân điển trên đời mình. Bạn là bằng chứng sống rằng Chúa không bỏ rơi ai.
2. Đối Với Hội Thánh Và Các Tín Hữu:
- Loại Bỏ Thành Kiến "Tuổi Tác": Đừng đánh giá thấp hay nghi ngờ sự chân thật của một tân tín hữu lớn tuổi. Hãy chào đón họ như người làm công giờ thứ mười một với tình yêu và sự tôn trọng trọn vẹn.
- Kiên Nhẫn Trong Sự Cầu Thay: Tiếp tục cầu nguyện cho những người thân yêu chưa tin, dù họ đã ngoài 50, 60, 70 tuổi. Hãy nhớ 2 Phi-e-rơ 3:9. Mỗi ngày Chúa cho họ sống là một ngày của sự nhịn nhục và cơ hội.
- Sống Đời Sống Yêu Thương Và Chân Thật: Đôi khi, điều ngăn cản người lớn tuổi tin Chúa không phải là giáo lý, mà là thái độ kiêu ngạo, giả hình, hoặc thiếu yêu thương của chúng ta. Hãy để họ thấy Chúa Giê-xu qua cách chúng ta sống.
Chúa Giê-xu phán: "Trên trời sẽ vui mừng vì một người có tội ăn năn hơn là vì chín mươi chín người công bình không cần phải ăn năn" (Lu-ca 15:7). Sự vui mừng trên thiên đàng dành cho một người 80 tuổi tiếp nhận Chúa cũng lớn lao và trọn vẹn như dành cho một đứa trẻ 8 tuổi. Ân điển của Đức Chúa Trời trong Chúa Giê-xu Christ là vô điều kiện và không bị giới hạn bởi đồng hồ chronos của chúng ta. Ngài là Đấng "làm cho mọi sự hiệp lại làm ích cho kẻ yêu mến Đức Chúa Trời" (Rô-ma 8:28), kể cả những năm tháng "đến muộn".
Vì vậy, nếu bạn là người vừa tìm được Chúa trong những năm tháng sau này của cuộc đời, hãy bước đi trong sự biết ơn và tự do. Còn nếu bạn đang là người cầu thay cho một ai đó, hãy vững lòng và kiên trì. Hãy nhớ rằng, dưới ánh mắt của Đấng Tạo Hóa, không có ai là "đến muộn" trong vương quốc của Ngài, mà chỉ có những tâm hồn được chữa lành và được chào đón vào đúng thời điểm Kairos nhiệm mầu của Ngài mà thôi.