Kinh Thánh Thomas Jefferson
Trong thế giới nghiên cứu Kinh Thánh và lịch sử tôn giáo, cụm từ “Kinh Thánh Thomas Jefferson” thường gây ra sự tò mò, và đôi khi là hiểu lầm. Đây không phải là một bản Kinh Thánh mới được khám phá, cũng không phải một bản dịch thay thế, mà là một tác phẩm cá nhân, một dự án biên tập đặc biệt của vị Tổng thống thứ ba của Hoa Kỳ. Bài viết này sẽ tìm hiểu sâu về nguồn gốc, nội dung, động cơ đằng sau tác phẩm này, và quan trọng hơn, đặt nó dưới ánh sáng của Lời Đức Chúa Trời trọn vẹn để rút ra những bài học cho đức tin Cơ Đốc chân chính.
I. Thomas Jefferson và “Cuốn Sách Cắt Dán”
Thomas Jefferson (1743-1826) là một nhân vật phức tạp: một nhà khai quốc, một triết gia, một chính khách theo chủ nghĩa tự nhiên và duy lý. Ông bị ảnh hưởng sâu sắc bởi Thời kỳ Khai Sáng, đề cao lý trí và hoài nghi những gì được cho là mặc khải siêu nhiên. Đức tin của Jefferson thiên về một thứ “thần giáo tự nhiên” – tin vào một Đấng Tạo Hóa, nhưng nghi ngờ các phép lạ và bản tính thần thượng của Chúa Giê-xu.
Giữa những năm 1804 và 1820, Jefferson đã thực hiện một dự án riêng tư. Ông lấy những cuốn Kinh Thánh tiếng Anh (có lẽ là bản King James), tiếng Pháp, tiếng Hy Lạp và tiếng Latinh, rồi dùng dao cắt giấy cẩn thận cắt ra tất cả những câu, những đoạn trong bốn sách Phúc Âm (Ma-thi-ơ, Mác, Lu-ca, Giăng) mà ông cho là thể hiện lời dạy đạo đức thuần túy của Chúa Giê-xu. Sau đó, ông dán những mảnh giấy này lên các trang sách trống, sắp xếp chúng theo trình tự thời gian, để tạo thành một tác phẩm mới. Ông gọi đây là “The Life and Morals of Jesus of Nazareth” (Cuộc Đời và Đạo Đức của Giê-xu người Na-xa-rét). Hậu thế thường gọi nó là “Kinh Thánh Jefferson” (Jefferson Bible).
II. Nội Dung và Những Điều Bị Loại Bỏ: Một Cái Nhìn Phản Biện Từ Kinh Thánh Trọn Vẹn
Để hiểu rõ bản chất của tác phẩm này, chúng ta cần xem xét những gì Jefferson giữ lại và những gì ông cắt bỏ.
Những gì được giữ lại: Jefferson chủ yếu giữ lại những lời dạy về đạo đức, triết lý sống, như Bài Giảng Trên Núi (Ma-thi-ơ 5-7), nhiều dụ ngôn về cách đối xử với người lân cận, và những lời khiển trách sự giả hình của các thầy thông giáo và người Pha-ri-si. Ông xem Chúa Giê-xu như một bậc thầy đạo đức vĩ đại, ngang hàng với Socrates hay Khổng Tử.
Những gì bị cắt bỏ – và lời đáp lại từ Kinh Thánh: Đây là phần then chốt cho thấy sự khác biệt căn bản giữa quan điểm của Jefferson và đức tin Cơ Đốc truyền thống.
- Tất cả các phép lạ: Jefferson cắt bỏ mọi ghi chép về việc Chúa Giê-xu chữa bệnh, đuổi quỷ, hóa bánh ra nhiều, đi trên mặt nước, và đặc biệt là sự sống lại của La-xa-rơ. Ông cho rằng đây là những thêm thắt huyền thoại của các môn đồ. Nhưng Kinh Thánh xác quyết các phép lạ là dấu chỉ quan trọng để chứng minh Chúa Giê-xu là Đấng Mê-si: “Đức Chúa Jêsus đã làm trước mặt môn đồ Ngài nhiều phép lạ khác nữa, không chép trong sách nầy. Nhưng các việc nầy đã chép, để cho các ngươi tin rằng Đức Chúa Jêsus là Đấng Christ, tức là Con Đức Chúa Trời, và để khi các ngươi tin, thì nhờ danh Ngài mà được sự sống” (Giăng 20:30-31). Phép lạ không chỉ thể hiện quyền năng, mà còn bày tỏ lòng thương xót và bản tính của Ngài.
- Lời tuyên bố về thần tính của Chúa Giê-xu: Những câu như “Ta với Cha là một” (Giăng 10:30) hay “Ai thấy Ta đã thấy Cha” (Giăng 14:9) đều bị loại bỏ. Jefferson không chấp nhận Chúa Giê-xu là Đức Chúa Trời nhập thể. Tuy nhiên, chính lời tuyên bố này là nền tảng của đức tin: “Ban đầu có Ngôi Lời, Ngôi Lời ở cùng Đức Chúa Trời, và Ngôi Lời là Đức Chúa Trời... Ngôi Lời đã trở nên xác thịt, ở giữa chúng ta” (Giăng 1:1, 14). Sứ đồ Phao-lô cũng xác nhận: “Vì trong Ngài có mọi sự đầy đủ của bổn tánh Đức Chúa Trời...” (Cô-lô-se 2:9).
- Sự giáng sinh siêu nhiên và sự sống lại: Câu chuyện thiên sứ báo tin, sự thai dựng bởi Đức Thánh Linh, và toàn bộ sự phục sinh của Chúa Giê-xu đều bị cắt bỏ. Phần kết trong “Kinh Thánh Jefferson” chỉ đơn giản là: “Rồi họ lấy xác Ngài xuống và đặt trong một ngôi mộ.” Đối với Cơ Đốc giáo, sự sống lại là cốt lõi: “Nếu Đấng Christ không từ kẻ chết sống lại, thì đức tin anh em cũng vô ích, anh em còn ở trong tội lỗi mình” (1 Cô-rinh-tô 15:17). Sứ đồ Phi-e-rơ tuyên bố: “Đức Chúa Trời đã khiến Ngài sống lại, đứt buộc của sự chết, vì nó chẳng thể cầm giữ Ngài được.” (Công vụ 2:24).
- Lời tiên tri về sự hy sinh chuộc tội: Những lời như “Con người đến... phó sự sống mình làm giá chuộc cho nhiều người” (Mác 10:45) bị loại bỏ. Jefferson không chấp nhận giáo lý về sự chuộc tội qua huyết của Đấng Christ. Thế nhưng, đây chính là Phúc Âm: “Ấy là trong Đấng Christ, chúng ta được cứu chuộc bởi huyết Ngài, được tha tội, theo sự dư dật của ân điển Ngài” (Ê-phê-sô 1:7).
III. Động Cơ và Thần Học Đằng Sau: Chủ Nghĩa Duy Lý Đối Diện Với Sự Mặc Khải
Động cơ của Jefferson không phải để phá hoại, mà xuất phát từ một niềm tin mãnh liệt vào lý trí con người. Ông tin rằng tôn giáo thật phải hợp lý và thuần khiết. Ông muốn tách phần “lõi vàng” đạo đức của lời Chúa Giê-xu ra khỏi lớp “vỏ rơm” của những điều siêu nhiên mà ông cho là phi lý và do các sứ đồ thêm vào. Trong một bức thư, ông gọi những phần siêu nhiên là “sự ngớ ngẩn, giả dối và vô nghĩa.”
Tuy nhiên, từ góc độ thần học Tin Lành, đây chính là sự nguy hiểm của chủ nghĩa duy lý khi nó đặt lý trí con người lên trên Lời mặc khải của Đức Chúa Trời. Kinh Thánh cảnh báo: “Hãy giữ chặt lấy hình dung của những lời lành mạnh mà con đã nghe nơi ta... Hỡi Ti-mô-thê, hãy giữ lấy sự giao phó đã nấy cho con, tránh những lời hư không, phàm tục, và những sự cãi lẫy bằng tri thức ngụy xưng là tri thức.” (2 Ti-mô-thê 1:13, 1 Ti-mô-thê 6:20). Việc Jefferson “biên tập” Lời Chúa theo tiêu chuẩn của mình là một hình thức lặp lại sự cám dỗ trong vườn Ê-đen: con người muốn tự mình định đoạt điều gì là thiện và ác, điều gì là hợp lý và không hợp lý (Sáng thế ký 3:5).
Đức tin Cơ Đốc không phải là mù quáng, nhưng nó thừa nhận có những điều vượt quá trí hiểu loài người: “Vả, đức tin là sự biết chắc vững vàng của những điều mình đương trông mong là bằng cớ của những điều mình chẳng xem thấy.” (Hê-bơ-rơ 11:1). Sự nhập thể, sự chuộc tội, và sự phục sinh là những lẽ thật siêu việt, được mặc khải, và được tiếp nhận bởi đức tin, chứ không thể bị giản lược thành những nguyên tắc đạo đức thuần túy.
IV. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân
Nghiên cứu về “Kinh Thánh Jefferson” không chỉ là một bài học lịch sử, mà còn mang lại những cảnh báo và xác quyết quý giá cho đời sống đức tin hằng ngày của chúng ta.
- Gìn Giữ Tính Trọn Vẹn của Lời Chúa: Câu chuyện này nhắc nhở chúng ta về giá trị của Kinh Thánh trọn vẹn. Chúng ta được kêu gọi học hỏi, rao giảng và sống theo “cả Kinh Thánh đều là bởi Đức Chúa Trời soi dẫn” (2 Ti-mô-thê 3:16), chứ không chỉ chọn lọc những phần phù hợp với sở thích, văn hóa hay lý trí hạn hẹp của mình. Hãy trân trọng và nghiên cứu toàn bộ Lời Chúa.
- Đức Tin Đặt Nền Trên Christ Trọn Vẹn: Đấng Christ mà chúng ta tin thờ không phải chỉ là một bậc thầy đạo đức, mà là Đức Chúa Trời toàn năng, Đấng Cứu Rỗi đã chết và sống lại. Đức tin của chúng ta có sức cứu rỗi và biến đổi vì nó đặt nền trên Chúa Giê-xu Christ trọn vẹn – Con Đức Chúa Trời nhập thể, Chịu chết chuộc tội, và Phục sinh vinh hiển. Như Phao-lô tóm tắt: “Vả, trước hết tôi đã dạy dỗ anh em điều mà chính tôi đã nhận lãnh, ấy là Đấng Christ chịu chết vì tội chúng ta theo lời Kinh Thánh; Ngài đã được chôn, đến ngày thứ ba, Ngài sống lại theo lời Kinh Thánh” (1 Cô-rinh-tô 15:3-4).
- Cẩn Trọng Với Tinh Thần Thời Đại: Thời đại của Jefferson đề cao lý trí đến mức gạt bỏ siêu nhiên. Thời đại chúng ta có thể đề cao chủ nghĩa cá nhân, chủ nghĩa tương đối, hay chủ nghĩa khoái lạc. Chúng ta cần tỉnh thức để không để những “tri thức ngụy xưng” này (Cô-lô-se 2:8) cắt bỏ hoặc làm sai lệch những lẽ thật căn bản của Phúc Âm. Hãy “thử cho biết các thần có phải đến từ Đức Chúa Trời chăng” (1 Giăng 4:1).
- Sống Một Đức Tin Cân Bằng: Đạo Đức và Quyền Năng: Jefferson chỉ giữ lại phần đạo đức. Nhưng đời sống Cơ Đốc nhân được kêu gọi thể hiện cả đạo đức thánh khiết và quyền năng biến đổi của Đức Thánh Linh. Chúng ta cần những lời dạy đạo đức của Bài Giảng Trên Núi, nhưng cũng cần quyền năng của sự phục sinh để sống được như vậy (Phi-líp 4:13). Chúng ta cần sự dạy dỗ, nhưng cũng cần các phép lạ, sự chữa lành, và sự hiện diện siêu nhiên của Chúa trong đời sống Hội Thánh.
V. Kết Luận: Trở Về Với Nguồn Cội
“Kinh Thánh Thomas Jefferson” đứng như một tượng đài lịch sử về nỗ lực của con người muốn thuần hóa và kiểm soát Lời Đức Chúa Trời. Nó là sản phẩm của một trí tuệ vĩ đại nhưng lại thiếu sự khiêm nhường thuận phục trước sự mặc khải siêu việt. Nó cho chúng ta thấy một “Chúa Giê-xu” bị bó hẹp trong khuôn khổ lý trí nhân loại – một Chúa Giê-xu không thể cứu, vì Ngài không phải là Đấng Christ của Kinh Thánh.
Lời mời gọi dành cho chúng ta ngày nay là hãy trở về với Chúa Giê-xu Christ trọn vẹn của Kinh Thánh. Hãy đón nhận Ngài không chỉ như Đấng dạy dỗ khôn ngoan, mà trước hết là Chiên Con của Đức Chúa Trời, Đấng cất tội lỗi thế gian đi (Giăng 1:29). Hãy nghiên cứu Lời Ngài với tấm lòng tôn kính và vâng phục, để “người thuộc về Đức Chúa Trời được trọn vẹn và sắm sẵn để làm mọi việc lành” (2 Ti-mô-thê 3:17).
Cuối cùng, sự khác biệt giữa đức tin của Jefferson và đức tin Cơ Đốc chân chính có thể tóm gọn trong câu hỏi của chính Chúa Giê-xu: “Còn các ngươi thì xưng ta là ai?” (Ma-thi-ơ 16:15). Jefferson trả lời: “Một bậc thầy vĩ đại.” Nhưng Phê-rơ, đại diện cho đức tin được mặc khải, đã tuyên xưng: “Ngài là Đấng Christ, Con Đức Chúa Trời hằng sống.” (Ma-thi-ơ 16:16). Trên lời tuyên xưng đó, Hội Thánh được xây dựng, và cá nhân mỗi chúng ta tìm thấy sự cứu rỗi và hy vọng vĩnh cửu.