Bục Giảng
Trong không gian trang nghiêm của nhà thờ Tin Lành, hình ảnh bục giảng (pulpit) là một biểu tượng quen thuộc và thiêng liêng. Tuy nhiên, ý nghĩa thần học, chức năng và trọng trách gắn liền với nơi này thường sâu sắc hơn nhiều so với khái niệm đơn thuần về một kiến trúc bằng gỗ hay một vị trí đứng. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khám phá bản chất của bục giảng dưới ánh sáng của Kinh Thánh, từ đó rút ra những ứng dụng thiết thực cho đời sống Hội Thánh và cá nhân Cơ Đốc nhân.
I. Định Nghĩa và Ý Nghĩa Thần Học của Bục Giảng
Theo nghĩa đen, bục giảng là một cấu trúc cao, thường có mái che nhỏ, nơi người giảng đạo (mục sư, truyền đạo) đứng để rao giảng Lời Đức Chúa Trời cho Hội Thánh. Từ "pulpit" trong tiếng Anh bắt nguồn từ tiếng Latinh "pulpitum", có nghĩa là "bệ" hay "thềm". Trong truyền thống Cơ Đốc giáo, đặc biệt là Tin Lành, bục giảng chiếm vị trí trung tâm, thậm chí là trung tâm hơn bàn tiệc Thánh, để nhấn mạnh tính tối thượng của Lời Được Rao Giảng.
Khái niệm này bắt nguồn từ Kinh Thánh Cựu Ước. Chúng ta thấy hình ảnh tiên biểu rõ ràng trong Nê-hê-mi 8:4: "Ê-xơ-ra, thầy thông giáo, đứng trên cái sạp bằng gỗ mà người ta dựng lên nhơn dịp đó;..." Sạp gỗ này (migdal-etz trong tiếng Hê-bơ-rơ, nghĩa là "tháp gỗ") là nơi Ê-xơ-ra đứng để đọc và giải nghĩa sách luật pháp Môi-se cho cả dân sự. Hành động "đứng trên cao" không phải để tôn vinh con người, mà để Lời Đức Chúa Trời được truyền đạt cách rõ ràng, công khai và có thẩm quyền đến với mọi người.
Thần học Tin Lành, đặc biệt dưới ảnh hưởng của cuộc Cải Chánh, nhấn mạnh nguyên tắc "Sola Scriptura" (chỉ duy Kinh Thánh). Bục giảng trở thành nơi biểu hiện vật lý của nguyên tắc này. Từ đó, Lời Chúa được công bố, giải thích, và áp dụng một cách trung tín, không pha trộn với truyền thống con người. Sứ đồ Phao-lô căn dặn Ti-mô-thê: "Hãy rao giảng đạo, cố khuyên, bất luận gặp thời hay không gặp thời, hãy đổ lòng khuyên dụ, sửa trị, quở trách, với sự nhịn nhục đủ mọi cách và sự dạy dỗ" (2 Ti-mô-thê 4:2). Bục giảng chính là vị trí thực hiện mệnh lệnh nghiêm túc này.
II. Chức Năng Cốt Lõi của Bục Giảng: Rao Giảng Lời Chúa
Bục giảng không phải là nơi để diễn thuyết, thuyết giảng triết lý, hay chia sẻ kinh nghiệm cá nhân đơn thuần. Chức năng duy nhất và cao cả nhất của nó là công bố Lời Hằng Sống của Đức Chúa Trời. Điều này được xây dựng trên nền tảng Kinh Thánh vững chắc:
- Sứ Mệnh Rao Giảng: Chúa Giê-xu phán: "Hãy đi khắp thế gian, giảng Tin Lành cho mọi người" (Mác 16:15). Động từ "giảng" ở đây trong tiếng Hy Lạp là κηρύσσω (kēryssō), mang nghĩa "tuyên bố như một người rao tin", "công bố cách long trọng". Bục giảng là nơi thực thi sự "công bố long trọng" đó trong Hội Thánh.
- Quyền Năng của Lời Được Rao Giảng: "Như vậy, đức tin đến bởi sự người ta nghe, mà người ta nghe, là khi lời của Đấng Christ được rao giảng" (Rô-ma 10:17). Phao-lô đặt tiến trình "rao giảng" ( ἀκοή - akoē, nghĩa là "sự rao giảng" hoặc "sứ điệp được nghe") làm trung tâm cho việc sinh ra đức tin. Bục giảng là phương tiện vật lý để Lời Chúa được "làm cho vang ra" (Rô-ma 10:18).
- Sự Khôn Ngoan của Đức Chúa Trời: "Ấy vậy, sự rao giảng về thập tự giá là sự điên dại đối với những kẻ hư mất; song về phần chúng ta, là kẻ được cứu chuộc, thì điều đó là quyền phép của Đức Chúa Trời... Vì sự điên dại của Đức Chúa Trời là khôn sáng hơn người ta" (1 Cô-rinh-tô 1:18, 25). Nội dung từ bục giảng phải tập trung vào Christ và thập tự giá - sự "điên dại" đem lại sự sống.
Như vậy, bục giảng là "chiếc loa phóng thanh" của Đức Chúa Trời trong thế giới này. Nó không phải là nơi để ý kiến con người chiếm ưu thế, mà là nơi Đức Chúa Trời phán qua Lời Ngài, được giải nghĩa và áp dụng bởi người đầy tớ được Ngài kêu gọi.
III. Trách Nhiệm Nghiêm Trọng của Người Đứng Trên Bục Giảng
Vì bục giảng là nơi Lời Chúa được công bố, nên trách nhiệm của người đứng trên đó là vô cùng lớn. Kinh Thánh cảnh báo nghiêm khắc về điều này:
- Kêu Gọi và Trung Tín: Người giảng phải được Đức Chúa Trời kêu gọi, chứ không phải tự ý. "Nếu có ai giảng dạy giáo lý khác, không theo lời có ích của Đức Chúa Jêsus Christ... thì người đó là lên mình kiêu ngạo, không biết gì hết" (1 Ti-mô-thê 6:3-4). Sứ đồ cũng truyền lệnh: "Hãy chuyên lo đọc sách, khuyên bảo, dạy dỗ... Hãy thận trọng về chính mình và về sự dạy dỗ của mình" (1 Ti-mô-thê 4:13, 16).
- Giảng về Christ: Nội dung trung tâm phải là Đấng Christ. Phao-lô tuyên bố: "Vì chúng tôi chẳng rao giảng chính mình chúng tôi, nhưng rao giảng Đức Chúa Jêsus Christ là Chúa" (2 Cô-rinh-tô 4:5). Bài giảng từ bục giảng phải luôn dẫn dắt người nghe đến với Chúa Giê-xu, về sự chết chuộc tội và sự sống lại của Ngài.
- Giảng với Tấm Lòng Ngay Thẳng: "Vả, chúng tôi chẳng giảng đạo mình như nhiều kẻ giả mạo giảng đạo mình; nhưng chúng tôi giảng Đấng Christ Jêsus là Chúa... Vì Đức Chúa Trời, Đấng đã phán: Ánh sáng phải soi từ trong sự tối tăm! là Đấng đã soi sáng lòng chúng tôi, đặng sự sáng về sự vinh hiển Đức Chúa Trời nơi mặt Đức Chúa Jêsus Christ được tỏ ra" (2 Cô-rinh-tô 4:2, 6). Mục đích không phải để gây dựng danh tiếng cá nhân, mà để phản chiếu vinh quang của Đức Chúa Trời trong Christ.
- Là Gương cho Bầy: Người đứng trên bục giảng cũng phải sống phù hợp với điều mình giảng. "Hãy giữ chính mình và sự dạy dỗ của con; hãy kiên trì trong những sự ấy, vì làm như vậy thì con và kẻ nghe con sẽ được cứu" (1 Ti-mô-thê 4:16). Đời sống và lời giảng phải nhất quán.
IV. Ứng Dụng Thực Tế cho Đời Sống Cơ Đốc
Hiểu về bục giảng không chỉ dành cho các mục sư, mà còn có ý nghĩa sâu sắc cho mọi tín hữu.
1. Đối với Người Nghe (Hội Chúng):
- Nghe với Thái Độ Đúng Đắn: Khi đến nhà thờ, chúng ta không đến để nghe một diễn giả, mà đến để nghe Đức Chúa Trời phán. Hãy có thái độ như Sa-mu-ên: "Xin hãy phán, kẻ tôi tớ Ngài đang nghe" (1 Sa-mu-ên 3:10). Hãy chuẩn bị tấm lòng trước, cầu nguyện để được Thánh Linh mở lòng, mở trí.
- Chăm Chú và Suy Ngẫm: Hãy ghi chép, tra khảo Kinh Thánh, và suy ngẫm về sứ điệp. "Hãy suy gẫm những điều ấy, hãy chuyên tâm về những điều ấy, hầu cho thiên hạ thấy sự tấn tới của con" (1 Ti-mô-thê 4:15).
- Vâng Phục và Áp Dụng: Mục đích của Lời Chúa không chỉ để hiểu biết, mà để biến đổi. "Hãy làm theo lời, chớ lấy nghe làm đủ mà lừa dối mình" (Gia-cơ 1:22). Sau mỗi bài giảng, hãy tự hỏi: "Chúa muốn tôi thay đổi điều gì, thực hành điều gì?"
- Cầu Nguyện cho Người Giảng: Hãy thường xuyên cầu thay cho những người đứng trên bục giảng, để họ được đầy dẫy Thánh Linh, trung tín và can đảm (Ê-phê-sô 6:19-20).
2. Đối với Người Giảng (Mục Sư, Truyền Đạo):
- Chuẩn Bị trong Phòng Riêng trước Khi Lên Bục Giảng: Sự chuẩn bị thuộc linh và học thuật là bắt buộc. Điều này bao gồm sự cầu nguyện, nghiên cứu văn bản gốc (Hy Lạp/Hê-bơ-rơ), suy ngẫm, và xin Chúa chỉ dạy áp dụng cụ thể cho Hội Thánh mình.
- Giảng từ Kinh Thánh, vì Kinh Thánh: Bài giảng phải bắt nguồn từ một phân đoạn Kinh Thánh rõ ràng (giải kinh), giải thích ý nghĩa của nó (giải nghĩa), và áp dụng vào đời sống (áp dụng). Tránh lấy một câu làm "cái móc" rồi giảng điều mình muốn.
- Luôn Quy về Phúc Âm: Dù giảng từ Cựu Ước hay Tân Ước, mọi bài giảng phải chỉ về Chúa Giê-xu Christ và công trình cứu chuộc của Ngài. Như chính Chúa Giê-xu đã dạy: "Ấy chính về Ta mà Môi-se và các đấng tiên tri đã chép" (Lu-ca 24:27).
- Sống với Tư Cách Dưới Thẩm Quyền Lời Chúa: Người giảng phải là người đầu tiên vâng phục Lời mà mình giảng. Đời sống phải minh chứng cho sự biến đổi bởi ân điển.
V. Những Nguy Hiểm Cần Tránh Liên Quan Đến Bục Giảng
Lịch sử Hội Thánh cho thấy nhiều cạm bẫy có thể làm sai lệch chức năng thánh của bục giảng:
- Biến Bục Giảng Thành "Sân Khấu": Khi người giảng tìm cách phô diễn tài hùng biện, gây cười, hoặc gây ấn tượng bằng cá tính thay vì trình bày Lời Chúa cách đơn sơ và quyền năng.
- Giảng "Đạo Của Loài Người": Thay thế Phúc Âm bằng triết lý tự giúp bản thân, tâm lý học, chủ nghĩa tích cực, hay chính trị thế tục.
- Lạm Dụng để Kiểm Soát hay Làm Giàu: Sử dụng vị trí và lời nói để thao túng tình cảm, vơ vét tiền bạc, hoặc xây dựng vương quốc cá nhân – điều hoàn toàn trái ngược với tấm gương khiêm nhường của Christ (1 Phi-e-rơ 5:2-3).
- Thiếu Sự Chuẩn Bị Thuộc Linh: Lên bục giảng với một bài học khô khan, thiếu sự thông công và sự dẫn dắt tươi mới của Thánh Linh.
Kết Luận
Bục giảng, trong thần học Tin Lành, không đơn thuần là đồ nội thất nhà thờ. Đó là một biểu tượng thánh về sự hiện diện và tiếng phán của Đức Chúa Trời giữa dân Ngài. Nó đại diện cho trách nhiệm rao truyền Lời Hằng Sống một cách trung tín, với Chúa Giê-xu Christ là trung tâm, và quyền năng của Thánh Linh là năng lực. Cho dù chúng ta là người đứng trên bục giảng để giảng dạy, hay là người ngồi dưới để lắng nghe, ước nguyện của mỗi chúng ta là như tiên tri Ê-sai: "Lạy Đức Giê-hô-va, tôi đây, xin hãy sai tôi!" (Ê-sai 6:8) và như Ma-ri: "Xin Chúa phán, kẻ tôi tớ Ngài đang nghe". Khi bục giảng được dùng đúng mục đích, Hội Thánh được nuôi dưỡng, các thánh đồ được trang bị, và Danh Chúa được tôn cao.
"Lời Chúa vẫn còn mãi đời đời. Ấy là lời đã rao truyền cho anh em." (1 Phi-e-rơ 1:25)