Thuyết nam trung là gì?

02 December, 2025
14 phút đọc
2,794 từ
Chia sẻ:

Thuyết Nam Trung (Male Headship) Trong Kinh Thánh

Trong thế giới ngày nay, các quan điểm về vai trò giới tính thường gây tranh cãi và có nhiều cách hiểu khác nhau. Đối với Cơ Đốc nhân, điều cần thiết là phải quay về với Lời Đức Chúa Trời, Kinh Thánh, để tìm hiểu một cách nghiêm túc và chính xác về trật tự mà Ngài đã thiết lập. "Thuyết nam trung" (Male Headship) là một thuật ngữ thần học mô tả giáo lý Kinh Thánh về việc người nam được Đức Chúa Trời giao cho trách nhiệm làm "đầu" trong các mối quan hệ cụ thể, đặc biệt là trong hôn nhân và Hội Thánh. Bài nghiên cứu này sẽ khảo sát nền tảng Kinh Thánh, ý nghĩa thực sự, và cách áp dụng cân bằng của đạo lý này, tránh xa sự hiểu lầm về sự thống trị độc đoán hay sự vượt trội về giá trị.

I. Định Nghĩa Và Nền Tảng Từ Nguyên Kinh Thánh

Thuật ngữ "nam trung" hay "người đứng đầu" bắt nguồn từ nguyên gốc tiếng Hy Lạp là "kephalē" (κεφαλή). Từ này xuất hiện nhiều lần trong Tân Ước, mang ý nghĩa then chốt trong việc định hình mối quan hệ. Điều quan trọng là phải hiểu kephalē trong văn hóa và ngữ cảnh Kinh Thánh không chỉ đơn thuần là "người cai trị" mà còn mang nghĩa là "nguồn" hoặc "người đi trước, người có trách nhiệm bảo vệ và cung ứng".

Nền tảng vững chắc nhất cho thuyết nam trung được tìm thấy ngay từ những trang đầu của Kinh Thánh:

"Đức Chúa Trời dựng nên loài người như hình Ngài; Ngài dựng nên loài người giống như hình Đức Chúa Trời; Ngài dựng nên người nam cùng người nữ." (Sáng-thế Ký 1:27)

Cả nam và nữ đều được dựng nên giống hình Đức Chúa Trời, có cùng giá trị và phẩm giá ngang nhau. Tuy nhiên, có một trật tự trong sự sáng tạomục đích chức năng được bày tỏ trong Sáng-thế Ký 2:

"Giê-hô-va Đức Chúa Trời phán rằng: Loài người ở một mình thì không tốt; ta sẽ làm nên một kẻ giúp đỡ giống như nó... Thế thì, Giê-hô-va Đức Chúa Trời làm cho A-đam ngủ mê, bèn lấy một xương sường của người, rồi lấp thịt thế vào. Giê-hô-va Đức Chúa Trời dùng xương sường đã lấy nơi A-đam làm nên một người nữ, đưa đến cùng A-đam." (Sáng-thế Ký 2:18, 21-22)

Ở đây, chúng ta thấy: (1) A-đam được dựng nên trước, (2) Ê-va được dựng nên từ A-đam, với mục đích làm "kẻ giúp đỡ" (‘êzer kenegdo trong tiếng Hê-bơ-rơ) - một từ ngữ mạnh mẽ, thường được dùng để chỉ sự giúp đỡ của chính Đức Chúa Trời (Thi-thiên 33:20), không hề hàm ý thấp kém. Trật tự sáng tạo này thiết lập một mô hình trách nhiệm.

II. Sự Dạy Dỗ Rõ Ràng Trong Tân Ước Về Trách Nhiệm Làm Đầu

Tân Ước làm sáng tỏ và mở rộng nguyên tắc này, đặt nó trong mối quan hệ với Đấng Christ.

"Tôi muốn anh em biết Đấng Christ là đầu mọi người; người đàn ông là đầu người đàn bà; và Đức Chúa Trời là đầu của Đấng Christ." (I Cô-rinh-tô 11:3)

Phân đoạn này vẽ ra một dây chuyền phục thuộc (a chain of headship): Đức Chúa Trời → Đấng Christ → người nam → người nữ. Đây không phải là dây chuyền về giá trị hay bản chất, mà là về trật tự chức năng và giao ước trong mối quan hệ. Đấng Christ vâng phục Đức Chúa Trời Cha (Phi-líp 2:5-8) dù Ngài đồng đẳng với Đức Chúa Trời. Tương tự, sự phục thuộc này không làm giảm giá trị của người nữ.

Phân đoạn then chốt nhất là Ê-phê-sô 5:22-33, nơi Phao-lô đưa ra mệnh lệnh cho cả người vợ lẫn người chồng, và gắn chặt trách nhiệm làm đầu của người chồng với tình yêu hy sinh của Đấng Christ:

"Hỡi người làm vợ, hãy vâng phục chồng mình như vâng phục Chúa, vì chồng là đầu vợ, khác nào Đấng Christ là đầu Hội thánh, Hội thánh là thân thể Ngài, và Ngài là Cứu Chúa của Hội thánh. Ấy vậy, như Hội thánh phục dưới Đấng Christ, thì đàn bà cũng phải phục dưới quyền chồng mình trong mọi sự. Hỡi người làm chồng, hãy yêu vợ mình, như Đấng Christ đã yêu Hội thánh, phó chính mình Ngài vì Hội thánh... Người nam phải yêu vợ mình như chính thân mình. Ai yêu vợ mình thì yêu chính mình vậy." (Ê-phê-sô 5:22-25, 28)

Ở đây, trách nhiệm làm đầu (headship) của người chồng không tách rời khỏi sự kêu gọi yêu thương (love). Mệnh lệnh dành cho người chồng dài hơn và đòi hỏi cao hơn: phải yêu như Đấng Christ—một tình yêu hy sinh, thánh sạch, nuôi nấng và trân quý. Đầu (kephalē) theo nghĩa của Đấng Christ là Đầu Hội Thánh, thì Ngài chính là Đấng Cứu Chuộc, Đấng Bảo Vệ, và Đấng Nuôi Dưỡng Hội Thánh. Đó chính là khuôn mẫu cho người chồng Cơ Đốc.

III. Phân Biệt Giữa "Làm Đầu" Theo Kinh Thánh Và Sự Thống Trị Độc Đoán

Một trong những hiểu lầm lớn nhất là đồng nhất "thuyết nam trung" với chủ nghĩa gia trưởng độc đoán hoặc sự áp bức. Kinh Thánh lên án mạnh mẽ điều này. Sau sự sa ngã, lời tiên tri về hậu quả là:

"Ngươi sẽ ước ao chồng ngươi, và chồng sẽ cai trị ngươi." (Sáng-thế Ký 3:16b)

Việc "cai trị" (mashal trong tiếng Hê-bơ-rơ) ở đây là hậu quả của tội lỗi, mang sắc thái của sự thống trị bằng quyền lực cứng rắn, chứ không phải ý muốn ban đầu của Đức Chúa Trời. Đấng Christ đến để chuộc lại và phục hồi các mối quan hệ. Do đó, mô hình làm đầu của người chồng Cơ Đốc phải được cứu chuộc khỏi kiểu "cai trị" của sự sa ngã và biến đổi thành kiểu "yêu thương và phục vụ" của thập tự giá.

Chúa Giê-xu đã dạy: "Song trong anh em thì không như vậy; trái lại, hễ ai muốn làm lớn trong anh em, thì sẽ làm đầy tớ; hễ ai muốn làm đầu trong anh em, thì sẽ làm tôi mọi cho mọi người. Vì Con người đã đến không phải để người ta hầu việc mình, song để hầu việc người ta, và phó sự sống mình làm giá chuộc cho nhiều người." (Mác 10:43-45). Nguyên tắc lãnh đạo là phục vụ này áp dụng trực tiếp cho trách nhiệm làm đầu trong gia đình.

IV. Ứng Dụng Thực Tế Trong Đời Sống Cơ Đốc

Giáo lý này không phải là lý thuyết trừu tượng, mà có ứng dụng cụ thể và thiết thực:

1. Đối Với Người Chồng/ Người Nam:

  • Lãnh Đạo Thuộc Linh: Chủ động dẫn dắt gia đình trong sự cầu nguyện, học Kinh Thánh, và thờ phượng (Phục-truyền 6:6-7).
  • Yêu Thương Hy Sinh: Đặt nhu cầu và lợi ích của vợ con lên trên bản thân, noi gương Đấng Christ. Điều này bao gồm cả sự hy sinh về thời gian, sự lắng nghe, và sự cảm thông.
  • Bảo Vệ và Cung Ứng: Tạo một môi trường an toàn về cảm xúc, thuộc linh và thể chất cho gia đình. Chăm lo nhu cầu vật chất một cách trách nhiệm (I Ti-mô-thê 5:8).
  • Lãnh Đạo Với Sự Khôn Ngoan và Khiêm Nhường: Đưa ra quyết định sau khi cầu nguyện, tham khảo ý kiến vợ mình—người "kẻ giúp đỡ" khôn ngoán—và tìm kiếm lợi ích chung của gia đình.

2. Đối Với Người Vợ/ Người Nữ:

  • Vâng Phục Có Ý Thức: Đây không phải là sự phục tùng mù quáng hay nô lệ, mà là sự tự nguyện đầu phục (hupotassō trong tiếng Hy Lạp) trong tình yêu và tin cậy, như Hội Thánh đầu phục Đấng Christ. Đó là thái độ tôn trọng và ủng hộ vai trò lãnh đạo của chồng (Ê-phê-sô 5:33).
  • Là Người Giúp Đỡ Mạnh Mẽ: Sử dụng ân tứ, trí tuệ, và năng lực của mình để bổ sung, hỗ trợ và cùng chồng xây dựng gia đình (Châm-ngôn 31:10-31).
  • Là Đồng Liên Hiệp Thừa Kế: Hiểu rằng mình có cùng địa vị, giá trị và cùng thừa kế sự sống đời đời trong Đấng Christ (I Phi-e-rơ 3:7). Sự vâng phục không làm mất đi điều này.

3. Trong Hội Thánh Địa Phương: Kinh Thánh cũng dạy về nguyên tắc nam trung trong chức vụ giảng dạy và cai quản (I Ti-mô-thê 2:11-13, I Ti-mô-thê 3:1-5, Tít 1:5-6). Điều này cần được hiểu trong bối cảnh văn hóa và thần học rộng lớn hơn, với sự công nhận rằng Đức Thánh Linh ban ân tứ cho cả nam lẫn nữ để phục vụ (Công-vụ 2:17-18). Vai trò làm đầu ở đây liên quan đến thẩm quyền giảng dạy và trách nhiệm chăn bầy cụ thể.

Kết Luận

Thuyết nam trung, khi được hiểu đúng theo Kinh Thánh, là một đạo lý đẹp đẽ và đầy ân điển phản chiếu mối quan hệ giữa Đấng Christ và Hội Thánh. Nó không tôn cao người nam hay hạ thấp người nữ, nhưng trao cho mỗi bên một trách nhiệm thiêng liêng và một sự kêu gọi cao quý để sống trong sự phục thuộc lẫn nhau. Người nam được kêu gọi để yêu thương và hy sinh như Đấng Christ; người nữ được kêu gọi để tôn trọng và hỗ trợ như Hội Thánh. Đây là một trật tự được cứu chuộc, nhằm mang lại sự bình an, ổn định, và phước hạnh lớn nhất cho gia đình và Hội Thánh. Khi cả hai phía đều sống dưới thập tự giá của Đấng Christ, họ tìm thấy sự tự do đích thực và phản chiếu tình yêu của Ngài cho thế giới.

Cuối cùng, hãy nhớ lời khuyên của Phi-e-rơ: "Hỡi anh em, hết thảy hãy đồng lòng đầy thương xót và tình yêu anh em, có lòng nhân từ và đức khiêm nhường." (I Phi-e-rơ 3:8). Trong Đấng Christ, không còn sự phân biệt giá trị (Ga-la-ti 3:28), nhưng có trật tự yêu thương để mọi sự được làm cách chỉn chu và xứng hiệp.

Quay Lại Bài Viết