Thánh Lễ Dâng Con
Trong cộng đồng Cơ Đốc, cụm từ “thánh lễ dâng con” hay “lễ dâng con” thường được nhắc đến như một nghi thức quan trọng, đánh dấu cam kết của cha mẹ trong việc nuôi dạy con cái theo đường lối Chúa. Tuy nhiên, từ góc độ nghiên cứu Kinh Thánh Tin Lành, chúng ta cần tìm hiểu kỹ lưỡng nền tảng Kinh Thánh, ý nghĩa thần học, và thực hành đúng đắn của hành động đầy ý nghĩa này. Bài viết này sẽ khảo sát chuyên sâu về chủ đề dâng con, dựa trên Lời Chúa, phân biệt với các quan niệm hay nghi lễ không căn cứ, và đưa ra ứng dụng thực tiễn cho đời sống gia đình Cơ Đốc ngày nay.
Trước hết, cần làm rõ thuật ngữ. Trong tiếng Hê-bơ-rơ, từ “dâng” (như trong Lê-vi Ký 1:2) thường là “qarab” (קָרַב), mang nghĩa đến gần, hiến dâng, trình lên. Trong Tân Ước, từ Hy Lạp “paristēmi” (παρίστημι) cũng mang ý nghĩa trình dâng, hiến dâng (Rô-ma 12:1). Việc “dâng con” không phải là một bí tích (sacrament) mang tính chất cứu rỗi hay tái sinh cho đứa trẻ, cũng không phải nghi thức rửa tội cho trẻ sơ sinh – vì điều này không có trong Kinh Thánh. Thay vào đó, đây là một hành động thờ phượng, cam kết và cầu nguyện của đôi vợ chồng Cơ Đốc, trình dâng con cái Chúa ban cho mình lên cho Ngài, và cam kết nuôi dạy chúng trong sự dạy dỗ và khiển trách của Chúa.
Nền tảng Kinh Thánh vững chắc nhất cho nguyên tắc này đến từ câu chuyện của An-ne và Sa-mu-ên:
“Vậy, người đàn bà ấy đáp rằng: Ôi, chúa tôi, tôi chỉ sanh sản! Tôi cầu nguyện Giê-hô-va đặng nài xin Ngài. Vậy, tôi dâng đứa trẻ nầy cho Đức Giê-hô-va; trọn đời nó sẽ dâng cho Đức Giê-hô-va. Đoạn, họ thờ lạy Đức Giê-hô-va tại đó.” (1 Sa-mu-ên 1:27-28)
An-ne đã “dâng” (Hê-bơ-rơ: “nathan” – ban cho) đứa con mà bà đã cầu xin Chúa trở lại cho Ngài. Hành động này đi kèm với lời thề nguyện (“neder” – Nazirite vow, xem Dân Số Ký 6) và sự thờ phượng. Đây là một giao ước nghiêm túc giữa An-ne với Đức Chúa Trời.
Một hình mẫu quan trọng khác là sự kiện Chúa Giê-xu được dâng trong đền thờ (Lu-ca 2:22-24). Sự kiện này tuân theo luật pháp Cựu Ước về việc làm sạch cho người mẹ (Lê-vi Ký 12) và “dâng con trai đầu lòng cho Chúa” (Xuất Ê-díp-tô Ký 13:2, 12). Điều này nhấn mạnh nguyên tắc: mọi sự đầu tiên và tốt nhất đều thuộc về Chúa, và con cái là cơ nghiệp Ngài ban (Thi Thiên 127:3).
Là nhà nghiên cứu Tin Lành, chúng ta cần phân biệt rõ:
- Không phải là Báp-tem cho trẻ sơ sinh: Kinh Thánh không ghi lại bất kỳ trường hợp nào trẻ em được làm báp-tem. Báp-tem là dấu hiệu bề ngoài của sự ăn năn, tin nhận Chúa Giê-xu và được Ngài tha tội (Công vụ 2:38, 8:12). Nó đi đôi với đức tin cá nhân. Do đó, “thánh lễ dâng con” không nhằm mục đích “rửa tội” hay ban ơn cứu rỗi cho đứa trẻ. Sự cứu rỗi là bởi ân điển, qua đức tin nơi Chúa Giê-xu Christ (Ê-phê-sô 2:8-9), và đứa trẻ sẽ có sự lựa chọn đó khi đến tuổi khôn ngoan.
- Không phải là nghi thức ma thuật hay bùa chú: Việc dâng con không mang tính chất bảo vệ ma thuật, cũng không “đóng ấn” đứa trẻ khỏi ma quỷ một cách cơ học. Sự bảo vệ đến từ quyền năng và ân điển Chúa, cùng với đời sống cầu nguyện và vâng lời của gia đình.
- Trọng tâm là cam kết của Cha Mẹ: Trọng tâm của nghi lễ (hay hành động) dâng con theo Kinh Thánh là lời cam kết long trọng của cha mẹ trước mặt Chúa và Hội Thánh. Họ cam kết sẽ nuôi dạy con mình “theo đường lối nó phải đi” (Châm Ngôn 22:6), dạy Lời Chúa cho con (Phục Truyền 6:7), và nêu gương đời sống tin kính.
Việc dâng con phải dẫn đến một đời sống nuôi dạy con cái phù hợp với Lời Chúa. Dưới đây là những nguyên tắc then chốt:
1. Nhận Biết Con Cái Là Cơ Nghiệp Đến Từ Chúa:
“Kìa, con cái là cơ nghiệp bởi Đức Giê-hô-va mà ra; Bông trái của tử cung là phần thưởng.” (Thi Thiên 127:3)
Từ “cơ nghiệp” (Hê-bơ-rơ: “nachalah” – נַחֲלָה) nói đến phần sản nghiệp, di sản. Con cái không phải là sở hữu cá nhân, mà là “món quà” (part thưởng) Chúa giao phó để cha mẹ quản lý. Thái độ này đòi hỏi sự kính sợ Chúa và trách nhiệm.
2. Cam Kết Dạy Dỗ Con Về Lời Chúa:
“Hãy ân cần dạy dỗ điều đó cho con cái ngươi, và phải nói đến, hoặc khi ngươi ngồi trong nhà, hoặc khi đi ngoài đường, hoặc lúc ngươi nằm, hay là khi chỗi dậy.” (Phục Truyền 6:7)
Việc dạy dỗ (“shanan” – שָׁנַן, nghĩa đen là “mài sắc”, “lặp đi lặp lại”) phải liên tục, trong mọi hoàn cảnh. Đây là nền tảng của việc “dâng con” thực sự – đem con cái vào trong mối tương giao với Chúa qua Lời Ngài.
3. Nuôi Dạy Trong Sự Khiển Trách và Khuyên Dạy của Chúa:
“Hỡi các người làm cha, chớ chọc cho con cái mình giận dữ, hãy dùng sự sửa phạt khuyên bảo của Chúa mà nuôi nấng chúng nó.” (Ê-phê-sô 6:4)
Phao-lô dùng từ Hy Lạp “paideia” (παιδεία) – chỉ toàn bộ quá trình giáo dục, huấn luyện, kỷ luật nhằm đào tạo nên một con người trưởng thành. Việc này phải được thực hiện trong đường lối (“khuyên bảo” – “nouthesia” – νουθεσία, sự cảnh tỉnh, khuyên răn) của Chúa, không theo sự tức giận hay ý riêng của cha mẹ.
Việc dâng con không chỉ dừng lại ở một buổi lễ, mà phải là một hành trình dài. Dưới đây là những ứng dụng cụ thể:
1. Thực Hành Buổi Lễ Cam Kết (Nếu Mong Muốn): Nhiều Hội Thánh Tin Lành có nghi thức “Dâng Con” hoặc “Cảm Tạ Chúa Vì Sự Sanh Thành”. Trong buổi lễ này, cha mẹ đứng trước Hội Thánh để:
- Cảm tạ Chúa vì món quà con cái.
- Cam kết long trọng nuôi dạy con theo Lời Chúa.
- Cầu nguyện xin Chúa ban ơn và sự khôn ngoan.
- Kêu gọi Hội Thánh đồng hành, nâng đỡ trong nhiệm vụ này.
2. Xây Dựng Nề Nếp Thuộc Linh Cho Gia Đình:
- Cầu nguyện chung gia đình: Đưa con cái vào đời sống cầu nguyện từ nhỏ.
- Đọc và học Kinh Thánh phù hợp lứa tuổi: Kể chuyện Kinh Thánh, giải thích nguyên tắc sống từ Lời Chúa.
- Sống đời sống làm gương: Trẻ con học qua quan sát. Đời sống yêu thương, tha thứ, công bình và tin kính của cha mẹ là bài học mạnh mẽ nhất.
3. Cầu Nguyện Đặc Biệt Cho Con Cái Mỗi Ngày: Đây là phương diện quan trọng nhất của việc “dâng con” liên tục. Cha mẹ có thể cầu nguyện theo các mẫu Kinh Thánh:
- Cầu xin Chúa bảo vệ, dẫn dắt chúng (Thi Thiên 91).
- Cầu xin chúng sớm nhận biết Chúa và tin nhận Ngài (Ma-thi-ơ 19:14).
- Cầu xin chúng được đầy dẫy Thánh Linh, khôn ngoan, và ơn đi trước mặt Chúa và người ta (như Chúa Giê-xu trong Lu-ca 2:52).
4. Giao Phó Con Cái Hoàn Toàn Cho Sự Quan Phòng của Chúa: Như Áp-ra-ham dâng Y-sác (Sáng Thế Ký 22), cha mẹ cần học bài học giao phó đứa con yêu quý nhất lại cho Chúa, tin rằng ý định Ngài là tốt lành trọn vẹn (Rô-ma 8:28). Điều này giúp giải thoát cha mẹ khỏi sự lo âu thái quá.
“Thánh lễ dâng con”, hiểu theo nghĩa Kinh Thánh, thực chất là hành động thờ phượng, cam kết và giao ước của cha mẹ Cơ Đốc với Đức Chúa Trời. Nó bắt nguồn từ nhận thức rằng con cái là cơ nghiệp Chúa ban, và cha mẹ chỉ là người quản lý. Hành động này không mang tính chất bí tích cứu rỗi, nhưng là bước khởi đầu long trọng cho một hành trình dài nuôi dạy con cái trong “sự khuyên bảo của Chúa”.
Cuối cùng, sự thành công trong việc nuôi dạy con cái không phụ thuộc hoàn toàn vào nỗ lực của cha mẹ, mà vào ân điển và sự thương xót của Chúa. Hãy vững lòng tin cậy Ngài, vì lời hứa của Ngài dành cho chúng ta và con cái chúng ta là chắc chắn:
“Ta sẽ làm ơn cho ngươi, và dòng dõi ngươi sẽ đông như sao trên trời, như cát trên bờ biển...” (Sáng Thế Ký 22:17). “Hãy ký thác đường lối mình cho Đức Giê-hô-va, Và nhờ cậy nơi Ngài, thì Ngài sẽ làm thành việc ấy.” (Thi Thiên 37:5)
Ước mong mỗi gia đình Cơ Đốc đều sống với trách nhiệm và đặc ân này một cách sốt sắng, biến việc “dâng con” từ một sự kiện trở thành một lối sống tin kính và phó thác mỗi ngày.