Vì Sao Sầu Khổ Hơn Vui Cười (Truyền Đạo 7:3)
Trong hành trình tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống “dưới mặt trời”, tác giả sách Truyền đạo đã đưa ra một tuyên bố gây sửng sốt, thách thức quan niệm thông thường: “Sầu khổ hơn vui cười; vì nhờ mặt buồn, lòng được vui.” (Truyền đạo 7:3). Một câu nói tưởng chừng nghịch lý lại chứa đựng sự khôn ngoan thâm sâu về bản chất con người, mục đích của Đức Chúa Trời, và con đường dẫn đến sự trưởng thành thuộc linh đích thực. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khai mở ý nghĩa của phân đoạn kinh thánh quan trọng này trong bối cảnh toàn bộ sách Truyền đạo và Kinh Thánh, giúp chúng ta có một cái nhìn đúng đắn về giá trị của sự sầu khổ trong đời sống đức tin.
Câu Kinh Thánh này không đứng riêng lẻ mà nằm trong một chuỗi những so sánh “hơn” đầy ẩn ý của chương 7. Tác giả (được hiểu là Vua Sa-lô-môn, người đã trải nghiệm mọi sự khoái lạc và khôn ngoan trần gian) liên tục đảo ngược các giá trị thông thường:
- “Danh tiếng hơn dầu thơm” (câu 1a).
- “Ngày chết hơn ngày sanh” (câu 1b).
- “Đến nhà tang chế hơn đến nhà tiệc yến” (câu 2).
Mục đích của những so sánh này là phá vỡ lớp vỏ hời hợt của sự “vui cười” thuần túy theo nghĩa xác thịt, để hướng con người đến sự suy ngẫm nghiêm túc về những thực tại cốt lõi: sự chết, tội lỗi, phán xét, và ý nghĩa đời người trước mặt Đấng Tạo Hóa. “Nhà tang chế” (בֵּית אֶבֶל - beit evel) là nơi buộc người ta phải đối diện với thực tại phù vân của kiếp người (Truyền đạo 12:7), trong khi “nhà tiệc yến” (בֵּית מִשְׁתֶּה - beit mishteh) thường xoa dịu và khiến người ta quên đi những câu hỏi lớn đó. Do đó, sự “sầu khổ” ở đây không phải là nỗi buồn vô cớ hay thái độ bi quan, mà là trạng thái của tâm trí nghiêm túc, suy gẫm, được đánh thức khi đối diện với những nghịch cảnh và thực tại khó chịu của cuộc sống.
Để hiểu sâu sắc hơn, chúng ta cần xem xét từ ngữ gốc Hê-bơ-rơ:
- “Sầu khổ” (כַּעַס - ka`as): Từ này không chỉ đơn thuần là nỗi buồn (אָבַל - aval), mà còn mang sắc thái của sự bối rối, phiền muộn, thậm chí là phẫn nộ hoặc đau đớn trong tâm trí. Nó chỉ về một sự xáo động nội tâm mạnh mẽ, buộc lòng người phải dừng lại và xem xét. Đây chính là loại “buồn rầu theo ý Đức Chúa Trời” mà Sứ đồ Phao-lô đề cập, thứ buồn rầu “sinh ra sự hối cải mà người ta không ăn năn, và được cứu rỗi” (2 Cô-rinh-tô 7:10).
- “Vui cười” (שְׂחוֹק - s'chok): Từ này chỉ tiếng cười, sự vui đùa, hưởng lạc. Trong ngữ cảnh sách Truyền đạo, nó thường gắn với sự hư không, phù du: “Ta nói trong lòng rằng: Hãy đến, ta dùng sự vui sướng mà thử ngươi… Ta phán: Sự vui cười là điên cuồng” (Truyền đạo 2:1-2). Đó là thứ vui cười chỉ nhằm xoa dịu bề mặt, trốn tránh thực tại.
Vậy, “sầu khổ hơn vui cười” không phải là tán dương chủ nghĩa khổ hạnh hay phủ nhận mọi niềm vui. Thánh Kinh vẫn công nhận niềm vui là quà tặng của Đức Chúa Trời (Truyền đạo 3:12-13; 5:18). Nhưng ở đây, tác giả so sánh giữa một trạng thái nông cạn, trốn chạy (vui cười) với một trạng thái sâu sắc, đối diện (sầu khổ) để dẫn đến sự thay đổi thật.
Phần thứ hai của câu 3 giải thích cho nghịch lý đầu tiên: “Vì nhờ mặt buồn, lòng được vui.” Đây là chìa khóa thần học quan trọng.
- “Mặt buồn” (פָּנִים זֹעֲפִים - panim zo`afim): Chỉ vẻ ngoài ủ rũ, nét mặt không vui. Nó là biểu hiện bên ngoài của sự “sầu khổ” (ka`as) bên trong.
- “Lòng được vui” (יִיטַב לֵב - yitav lev): Cụm từ này rất mạnh mẽ. “Yitav” nghĩa là “trở nên tốt, lành, hữu ích, vui vẻ”. “Lev” là trái tim, tấm lòng, trung tâm của ý chí, lý trí và cảm xúc con người. Như vậy, sự xáo động nghiêm túc bên ngoài (mặt buồn) có thể dẫn đến một sự biến đổi tích cực, tốt lành và vui thỏa ở chính cốt lõi con người (lòng).
Nguyên tắc này vang vọng xuyên suốt Kinh Thánh:
“Phước cho những kẻ than khóc, vì sẽ được yên ủi!” (Ma-thi-ơ 5:4). Sự than khóc (πενθέω - pentheó) ở đây là sự đau buồn thánh khi đối diện với tội lỗi của mình và của thế gian. Sự yên ủi (παρακαλέω - parakaleó) đến từ chính Đức Chúa Trời, và đó là niềm vui thâm sâu hơn mọi sự vui cười trần tục.
Chúa Giê-xu phán: “Các ngươi sẽ buồn rầu, nhưng sự buồn rầu của các ngươi sẽ hóa vui mừng… Thật, thật, ta nói cùng các ngươi, các ngươi sẽ than khóc và than vãn, còn thế gian sẽ vui mừng; các ngươi sẽ buồn rầu, song sự buồn rầu của các ngươi sẽ hóa ra vui mừng.” (Giăng 16:20). Ở đây, sự buồn rầu vì mất mát Chúa (trước thập tự giá) đã trở thành niềm vui mừng khôn tả khi Ngài phục sinh. Đây là khuôn mẫu tối thượng.
Sự “vui” của tấm lòng (lòng được vui) sau cơn “mặt buồn” chính là niềm vui của sự giải cứu, của mối tương giao được phục hồi, của sự khôn ngoan được khai mở, và của hy vọng về cõi đời đời. Đó là “niềm vui không thể nói và đầy vinh hiển” (1 Phi-e-rơ 1:8).
Truyền đạo 7:4 tiếp tục làm sáng tỏ: “Lòng người khôn ngoan ở trong nhà tang chế, còn lòng kẻ ngu muội ở trong nhà vui sướng.”
Người khôn ngoan (חָכָם - chakam) là người bắt đầu với sự kính sợ Đức Giê-hô-va (Châm ngôn 9:10). Họ không sợ hãi hay trốn chạy khỏi những chủ đề u ám như sự chết và phán xét. Họ để cho những hoàn cảnh đó uốn nắn tâm trí mình, dạy mình biết quý trọng thời gian, sống có mục đích, và phụ thuộc vào Đức Chúa Trời. Ngược lại, kẻ ngu muội (כְּסִיל - kesil) tìm cách đắm chìm trong tiệc tùng (nhà vui sướng) để trốn tránh thực tại, và vì thế không bao giờ học được bài học sâu sắc nào, dẫn đến sự hư mất (Châm ngôn 14:12).
Lẽ thật “sầu khổ hơn vui cười” không phải là lý thuyết xa vời, mà có những áp dụng thiết thực cho đời sống hằng ngày của chúng ta:
- Thay Đổi Thái Độ Đối Với Nghịch Cảnh: Thay vì oán trách Đức Chúa Trời hoặc tìm cách thỏa mãn bản thân để quên đi khi gặp khó khăn, thất bại, bệnh tật, hay mất mát, chúng ta được mời gọi dừng lại. Hãy tự hỏi: “Lạy Chúa, Ngài muốn dạy con điều gì qua hoàn cảnh này? Ngài muốn điều gì không đúng trong đời sống con phải được sửa trị?” (Hê-bơ-rơ 12:5-11).
- Nuôi Dưỡng Đời Sống Suy Gẫm Nghiêm Túc: Cần dành thời gian yên tĩnh, “ở trong nhà tang chế” theo nghĩa thiêng liêng – tức là thời gian suy ngẫm về tội lỗi, sự chết, sự phán xét, và ân điển cứu chuộc. Đọc Kinh Thánh không phải chỉ để tìm lời an ủi, mà còn để được cảnh tỉnh và thánh hóa.
- Đánh Giá Đúng Niềm Vui Thật: Không từ chối những niềm vui chính đáng Chúa ban, nhưng phân biệt giữa thứ “vui cười” trốn chạy (như nghiện giải trí, tiêu khiển quá độ) với “niềm vui trong Chúa” (Thi thiên 37:4) và “niềm vui của Thánh Linh” (Ga-la-ti 5:22). Niềm vui thật là kết quả của sự công bình, hòa bình và đức tin, ngay cả giữa hoạn nạn (Rô-ma 14:17; Gia-cơ 1:2-4).
- Đồng Cảm Với Người Đau Khổ: Thay vì chỉ tìm đến những nơi vui vẻ, chúng ta được kêu gọi “khóc với kẻ khóc” (Rô-ma 12:15). Chính trong sự đồng cảm chân thành với nỗi đau của người khác, chúng ta trở nên giống Chúa Giê-xu hơn – “một người từng trải sự buồn rầu” (Ê-sai 53:3).
- Hướng Về Sự Vui Mừng Đời Đời: Sự sầu khổ đời này, dưới ánh sáng của sự phục sinh, chỉ là tạm thời và có mục đích. Nó rèn luyện cho chúng ta một “sự vinh hiển cao trọng hơn hết” đời đời (2 Cô-rinh-tô 4:17). Mọi sự “buồn mặt” sẽ được biến đổi thành “vui lòng” vĩnh cửu trong sự hiện diện của Đức Chúa Trời (Khải huyền 21:4).
Câu nói “Sầu khổ hơn vui cười” của Truyền đạo 7:3 không cổ vũ cho một cuộc sống ảm đạm, nhưng mời gọi chúng ta bước vào sự khôn ngoan của thập tự giá – nơi sự chết dẫn đến sự sống, nơi từ bỏ dẫn đến sự giàu có, và nơi sự buồn rầu theo ý Đức Chúa Trời dẫn đến niềm vui không ai cất lấy được. Chúa Giê-xu Christ, Đấng “vì sự vui mừng đã đặt trước mặt mình, chịu lấy thập tự giá, khinh đi sự hổ thẹn” (Hê-bơ-rơ 12:2), chính là hiện thân trọn vẹn của nguyên tắc này. Ngài đã bước vào nhà tang chế của nhân loại, gánh lấy sầu khổ tột cùng vì tội lỗi chúng ta, để ban cho mọi kẻ tin Ngài niềm vui đời đời trong lòng.
Ước mong mỗi chúng ta, khi đối diện với những “mặt buồn” trong cuộc đời, không vội vã tìm đến thứ “vui cười” phù du để trốn chạy, nhưng biết ở yên trong sự dạy dỗ của Chúa, để tấm lòng chúng ta thật sự “được vui” – được biến đổi, được chữa lành, và được đầy dẫy niềm vui cứu rỗi trong Ngài.