Một Tín Đồ Cơ Đốc Có Thể Theo Chủ Nghĩa Khoả Thân Không?
Chủ nghĩa khoả thân (nudism) hay việc sống tự nhiên (naturism) là một chủ đề gây nhiều tranh cãi ngay cả trong thế giới thế tục, và càng trở nên phức tạp hơn khi đặt dưới lăng kính của đức tin Cơ Đốc. Là những người tin vào Lời Đức Chúa Trời làm thẩm quyền tối cao cho đức tin và sự thực hành, chúng ta không thể dựa trên cảm xúc, xu hướng văn hóa, hay chủ nghĩa cá nhân để trả lời câu hỏi này. Thay vào đó, chúng ta phải trở về với Kinh Thánh – sự mặc khải hoàn hảo của Đức Chúa Trời – để tìm kiếm những nguyên tắc đời đời hướng dẫn chúng ta về thân thể, sự khiêm nhường, sự thánh khiết, và tình yêu thương đối với anh em mình.
Để hiểu vấn đề, chúng ta phải bắt đầu từ Sáng-thế Ký. Trong trạng thái hoàn hảo trước khi tội lỗi xâm nhập, A-đam và Ê-va "cả hai đều trần truồng mà chẳng hổ thẹn" (Sáng-thế Ký 2:25). Từ "hổ thẹn" trong tiếng Hê-bơ-rơ là bôsh (בּוֹשׁ), mang nghĩa xấu hổ, bị bẽ mặt, thất vọng. Sự trần truồng lúc này không đi kèm với ý thức về sự xấu hổ hay tội lỗi. Nó phản ánh sự trong sáng, sự tin cậy trọn vẹn, và sự hiệp một trọn vẹn trong mối quan hệ với Đức Chúa Trời và với nhau.
Tuy nhiên, sau khi phạm tội, mắt họ "mở ra," và nhận thức đầu tiên của họ về hậu quả tội lỗi là liên quan đến thân thể: "Hai người đều biết mình trần truồng, bèn lấy lá cây vả đóng khố cho mình" (Sáng-thế Ký 3:7). Hành động tự ý che đậy này xuất phát từ cảm giác hổ thẹn (bôsh) và sợ hãi (câu 10). Điều quan trọng cần lưu ý: Chính Đức Chúa Trời đã xác nhận nhu cầu che đậy này. Dù Ngài có quyền phán xét, nhưng trước tiên Ngài đã hành động như Đấng chu cấp ân điển: "Giê-hô-va Đức Chúa Trời lấy da thú kết thành áo dài cho vợ chồng A-đam, và mặc lấy cho" (Sáng-thế Ký 3:21). Hành động này mang tính biểu tượng sâu sắc:
- Sự che đậy là cần thiết: Nó công nhận thực tại mới của tội lỗi và sự xấu hổ.
- Che đậy bằng sự chết: Da thú đòi hỏi sự chết của một sinh vật vô tội, ám chỉ về sự chuộc tội trong tương lai qua Chúa Giê-xu Christ.
- Đức Chúa Trời thiết lập tiêu chuẩn: Ngài không bảo họ cởi bỏ lá cây đi để trở về trạng thái "tự nhiên". Ngài cung cấp một sự che đậy tốt hơn, đầy đủ hơn.
Do đó, ngay từ đầu, Kinh Thánh đã thiết lập rằng trong thế giới sa ngã, sự trần truồng công khai gắn liền với sự hổ thẹn và là hậu quả của tội lỗi. "Sự tự nhiên" thật sự đối với nhân loại sa ngã không phải là sự trần truồng vô tội của Ê-đen, mà là trạng thái đã được Đức Chúa Trời chu cấp để che đậy, công nhận cả sự sa ngã lẫn sự chu cấp ân điển của Ngài.
Tân Ước không trực tiếp đề cập đến "chủ nghĩa khoả thân," nhưng đưa ra những nguyên tắc rõ ràng chi phối cách chúng ta đối xử với thân thể mình và ảnh hưởng đến người khác.
1. Thân Thể Là Đền Thờ Của Đức Thánh Linh: Sứ đồ Phao-lô tuyên bố dứt khoát: "Anh em há chẳng biết rằng thân thể của anh em là đền thờ của Đức Thánh Linh đang ngự trong anh em, là Đấng mà anh em đã nhận bởi Đức Chúa Trời, và anh em chẳng phải thuộc về chính mình sao? Vì chưng anh em đã được chuộc bằng giá cao rồi. Vậy, hãy lấy thân thể mình làm sáng danh Đức Chúa Trời" (1 Cô-rinh-tô 6:19-20). Thân thể không phải là thứ để phô trương hay sử dụng theo ý muốn cá nhân chủ nghĩa. Nó thuộc về Chúa, được Ngài mua chuộc, và là nơi Ngài ngự. Do đó, cách chúng ta trình bày thân thể phải "làm sáng danh Đức Chúa Trời." Việc phô bày thân thể trần truồng một cách có chủ ý trước công chúng khó có thể được xem là hành vi "làm sáng danh" Đấng Thánh khiết, vì nó thường kích thích sự dâm dục thay vì sự tôn kính (xem Ma-thi-ơ 5:28).
2. Trang Phục Với Sự Khiêm Nhường và Tiết Độ: Kinh Thánh rõ ràng dạy về trang phục. "Cũng hãng vậy, đờn bà nên ăn mặc đồng điệu, lấy nết na trang sức mình, không nên thắt tóc, đeo vàng, mặc áo quần lòe loẹt, nhưng nên lấy việc lành mà trang điểm, điều xứng hiệp cho người đờn bà tin kính Chúa" (1 Ti-mô-thê 2:9-10). Từ Hy Lạp được dùng cho "nết na" là aidōs (αἰδώς), mang nghĩa sự hổ thẹn, sự tôn trọng, sự khiêm nhường. Từ "đồng điệu" là kosmios (κόσμιος), nghĩa là có trật tự, trang nhã, tiết độ. Nguyên tắc này áp dụng cho cả nam lẫn nữ (mặc dù bối cảnh nói về phụ nữ). Trang phục Cơ Đốc phải phản ánh sự trật tự, sự khiêm nhường bên trong, và sự tôn trọng dành cho Đức Chúa Trời và cộng đồng. Chủ nghĩa khoả thân, về bản chất là từ chối trang phục, đi ngược lại nguyên tắc bày tỏ sự khiêm nhường và tiết độ qua cách ăn mặc.
3. Tránh Làm Vấp Phạm Cho Người Khác (Nguyên Tắc Gương Xấu): Đây là nguyên tắc mạnh mẽ trong thần học Tân Ước. "Ấy vậy, nếu đồ ăn làm cho anh em tôi vấp phạm, thì tôi chẳng hề ăn thịt nữa, hầu cho khỏi làm dịp vấp phạm cho anh em tôi" (1 Cô-rinh-tô 8:13). Dù bối cảnh là đồ ăn cúng thần tượng, nguyên tắc rộng hơn là: Tự do cá nhân của tôi phải được kiềm chế bởi tình yêu thương và sự quan tâm đến lương tâm, sự yếu đuối thuộc linh của anh em mình. Ngay cả khi một Cơ Đốc nhân trưởng thành nào đó có thể biện minh cho việc khoả thân trong tâm trí mình (điều rất khó xảy ra dựa trên các nguyên tắc trên), thì việc thực hành đó chắc chắn sẽ trở thành "gương xấu" (skandalon - cái bẫy) cho rất nhiều người khác. Nó có thể kích thích ham muốn tình dục tội lỗi (làm vấp phạm người nhìn), hoặc khuyến khích một tín đồ non trẻ làm điều mà lương tâm họ lên án (làm vấp phạm người tham gia). Phao-lô kết luận: "Vậy, anh em hoặc ăn, hoặc uống, hay là làm sự chi khác, hãy vì sự vinh hiển của Đức Chúa Trời mà làm" (1 Cô-rinh-tô 10:31). Rất khó để thấy việc phô bày thân thể trần truồng có thể "vì sự vinh hiển của Đức Chúa Trời."
Một số người có thể viện dẫn những trường hợp trong Kinh Thánh có sự trần truồng, như: - Các tiên tri như Ê-sai và Sau-lơ (khi bị bắt) (Ê-sai 20:2-4; 1 Sa-mu-ên 19:24). - Sự trần truồng như hình phát (ví dụ: Ê-xê-chi-ên 16:37-39, Ô-sê 2:3). Tuy nhiên, cần hiểu rõ những bối cảnh này: - Hành vi của tiên tri Ê-sai là một hành động biểu tượng mạnh mẽ và đặc biệt từ Đức Chúa Trời, báo trước sự hổ nhục của Ai-cập và Ê-thi-ô-bi. Đây không phải là lối sống hay một triết lý. - Sự trần truồng trong các sự kiện tiên tri thường liên quan đến trạng thái xuất thần hoặc bị bắt, không phải là sự lựa chọn có chủ ý. - Sự trần truồng như hình phạt luôn được mô tả là điều đáng xấu hổ và nhục nhã, củng cố cho nguyên tắc rằng trong xã hội sa ngã, sự trần truồng công khai gắn với sự hổ thẹn.
Không có ví dụ nào trong Kinh Thánh ủng hộ việc tự nguyện và có chủ ý sống khoả thân như một lối sống hoặc triết lý cho dân sự Đức Chúa Trời.
Từ những nguyên tắc Kinh Thánh này, chúng ta có thể rút ra những ứng dụng thiết thực:
1. Nuôi Dưỡng Cái Nhìn Thánh Khiết Về Thân Thể: Thân thể là tốt đẹp vì nó do Đức Chúa Trời sáng tạo, nhưng nó cũng đã bị ảnh hưởng bởi tội lỗi. Thay vì phô trương nó (khoả thân) hoặc ghê tởm nó (chủ nghĩa khắc kỷ), chúng ta phải xem nó như công cụ để phục vụ Chúa (Rô-ma 12:1). Sự khiêm nhường trong trang phục là một cách thực tế để tôn trọng thân thể như đền thờ và bảo vệ sự thánh khiết của chính mình cũng như người khác.
2. Lựa Chọn Trang Phục Có Chủ Ý: Câu hỏi của chúng ta không nên là "Tôi có thể mặc ít tới mức nào?" mà là "Trang phục này có phản ánh sự khiêm nhường (aidōs và kosmios) và có làm sáng danh Chúa không? Nó có thể trở thành gương xấu cho anh chị em nào không?" Điều này áp dụng từ bãi biển, hồ bơi, cho đến phòng tập thể dục và chính ngôi nhà của chúng ta (xem xét sự hiện diện của người khác).
3. Tôn Trọng Sự Riêng Tư và Sự Thánh Khiết Trong Hôn Nhân: Kinh Thánh tôn cao sự trần truồng trong bối cảnh riêng tư của hôn nhân (Nhã-ca 4:1-7; Hê-bơ-rơ 13:4). Sự khác biệt giữa "riêng tư" và "công khai" là then chốt. Điều thánh khiết trong phòng the sẽ trở thành sự cám dỗ và gương xấu nếu đem ra nơi công cộng. Chủ nghĩa khoả thân xóa nhòa ranh giới thánh này.
4. Sống Với Tâm Trí Của Đấng Christ (Phi-líp 2:5): Sau hết, mọi quyết định phải xuất phát từ tấm lòng muốn vâng phục và làm hài lòng Chúa. Nếu chúng ta thực sự đặt câu hỏi: "Chúa Giê-xu có ủng hộ việc này không? Ngài có tham gia không?", câu trả lời sẽ trở nên rõ ràng. Ngài dạy chúng ta cầu nguyện: "Xin chớ để chúng tôi bị cám dỗ" (Ma-thi-ơ 6:13). Việc cố ý đặt mình và người khác vào tình huống dễ bị cám dỗ về mặt tình dục thông qua sự trần truồng công khai là đi ngược lại với lời cầu nguyện chính Chúa dạy.
Dựa trên sự nghiên cứu toàn diện Kinh Thánh, câu trả lời cho câu hỏi "Một tín đồ Cơ Đốc có thể theo chủ nghĩa khoả thân không?" là KHÔNG, nếu "theo" có nghĩa là chấp nhận nó như một triết lý sống, một phong trào văn hóa, hoặc thực hành thường xuyên việc phô bày thân thể trần truồng nơi công cộng.
Nguyên tắc Kinh Thánh về sự khiêm nhường (aidōs), sự thánh khiết của thân thể như đền thờ Đức Thánh Linh, tình yêu thương tránh làm gương xấu (skandalon), và sự công nhận thực tại của tội lỗi và sự hổ thẹn sau sự sa ngã – tất cả đều đi ngược lại với chủ nghĩa khoả thân. Hành động đầu tiên của Đức Chúa Trời sau khi loài người phạm tội không phải là khuyến khích họ "chấp nhận cơ thể tự nhiên" bằng cách cởi bỏ lá cây, mà là cung cấp cho họ một sự che đậy tốt hơn và đầy đủ hơn.
Là những người được cứu chuộc bởi huyết Chúa Giê-xu, chúng ta được kêu gọi sống một đời sống biệt riêng ra thánh (1 Phi-e-rơ 1:15-16). Điều này bao gồm cả cách chúng ta mặc trang phục và trình bày thân thể mình. Thay vì tìm kiếm sự "tự do" trong việc cởi bỏ quần áo theo chủ nghĩa thế tục, chúng ta hãy tìm kiếm sự tự do thật trong việc sống vâng phục Chúa – một đời sống khiêm nhường, thánh khiết, yêu thương, và luôn tìm cách làm sáng danh Đức Chúa Trời trong mọi sự, kể cả qua thân thể của chính mình.
"Vậy, hỡi anh em, vì sự thương xót của Đức Chúa Trời, tôi khuyên anh em dâng thân thể mình làm của lễ sống và thánh, đẹp lòng Đức Chúa Trời, ấy là sự thờ phượng phải lẽ của anh em" (Rô-ma 12:1).