Kinh Thánh nói gì về việc một Cơ đốc nhân phục vụ trong quân đội?

02 December, 2025
17 phút đọc
3,234 từ
Chia sẻ:

Một Cơ Đốc Nhân Phục Vụ Trong Quân Đội

Vấn đề một tín hữu theo Chúa Giê-xu có thể hoặc nên phục vụ trong lực lượng quân đội hay không là một chủ đề gây nhiều suy nghĩ và đôi khi là tranh luận trong cộng đồng Cơ Đốc. Trong khi một số dựa vào giới răn “chớ giết người” (Xuất Ê-díp-tô Ký 20:13) và lời dạy “hãy yêu kẻ thù nghịch” (Ma-thi-ơ 5:44) để phản đối mọi hình thức quân sự, thì những người khác lại chỉ ra nhiều gương mẫu trong Kinh Thánh về những người lính được Chúa sử dụng. Bài nghiên cứu chuyên sâu này sẽ khảo sát Kinh Thánh một cách toàn diện, xem xét ngữ cảnh, từ ngữ gốc và các nguyên tắc thần học để cung cấp một cái nhìn cân bằng và nền tảng cho vấn đề này.

I. Các Gương Mẫu và Sự Kiện Trong Cựu Ước

Cựu Ước trình bày nhiều câu chuyện về chiến tranh và các chiến binh dưới sự chỉ đạo trực tiếp của Đức Giê-hô-va. Đây không đơn thuần là các cuộc xung đột chính trị, mà thường được mô tả là “chiến trận của Đức Giê-hô-va” (1 Sa-mu-ên 18:17). Dân Y-sơ-ra-ên, dưới thời các quan xét và các vua như Đa-vít, đã tham chiến để bảo vệ đất hứa và tiêu diệt các dân tộc thờ thần tượng độc ác theo mệnh lệnh đặc biệt của Đức Chúa Trời (Phục Truyền Luật Lệ Ký 7:1-2; 20:1-4). Những trận chiến này mang tính chất thánh chiến (*herem*), một khái niệm đặc thù trong giao ước của Đức Chúa Trời với dân Y-sơ-ra-ên, không thể áp dụng trực tiếp cho các quốc gia ngày nay.

Điều đáng chú ý là nhiều nhân vật đức tin vĩ đại cũng là những chiến binh: Môi-se (Xuất Ê-díp-tô Ký 17:8-13), Giô-suê, Đa-vít (1 Sa-mu-ên 17), và nhiều vị quan xét khác. Đức Chúa Trời không những không lên án mà còn ban phước và ban sức mạnh cho họ trong các trận chiến chính nghĩa. Tuy nhiên, Cựu Ước cũng ghi lại những hậu quả bi thảm khi vua chúa dựa vào sức mạnh quân sự thay vì tin cậy Đức Giê-hô-va (Chẳng hạn như A-háp trong 1 Các Vua 22).

II. Sự Dạy Dỗ và Gương Mẫu Trong Tân Ước: Một Sự Chuyển Hướng?

Khi bước sang Tân Ước, chúng ta thấy một bối cảnh mới dưới sự dạy dỗ của Chúa Giê-xu Christ. Ngài dạy một tiêu chuẩn đạo đức cao trọng trong Bài Giảng Trên Núi: “Các ngươi có nghe lời phán rằng: Hãy yêu người lân cận, và hãy ghét kẻ thù nghịch mình. Song ta nói cùng các ngươi: Hãy yêu kẻ thù nghịch, và cầu nguyện cho kẻ bắt bớ các ngươi” (Ma-thi-ơ 5:43-44). Ngài cũyên phán với Phi-e-rơ: “Hãy nạp gươm ngươi vào vỏ; vì ai dùng gươm thì bị chết về gươm” (Ma-thi-ơ 26:52). Điều này khiến nhiều người tin rằng Cơ đốc nhân phải hoàn toàn phi bạo lực (*pacifism*).

Tuy nhiên, một nghiên cứu kỹ lưỡng hơn cho thấy bức tranh phức tạp hơn. Chúa Giê-xu chưa bao giờ trực tiếp lên án nghề lính. Thay vào đó, Ngài có những tương tác đầy thiện cảm với các quân nhân. Viên đội trưởng ở thành Ca-bê-na-um (Ma-thi-ơ 8:5-13) được Chúa khen ngợi đức tin lớn hơn bất cứ ai trong Y-sơ-ra-ên. Các binh lính cũng đến hỏi Giăng Báp-tít: “Còn chúng tôi thì phải làm gì?”. Giăng không bảo họ từ bỏ nghề nghiệp, mà răn dạy: “Đừng hà hiếp, đừng phỉnh gạt ai hết, những hãy bằng lòng về lương hướng mình” (Lu-ca 3:14). Điều này cho thấy một người lính có thể sống công bình ngay trong nghề nghiệp của mình.

Sách Công Vụ ghi lại việc Cornelius, một viên đội trưởng ngoại bang “có lòng nhân đức” và “kính sợ Đức Chúa Trời”, được Chúa dẫn dắt để nghe Phúc Âm và nhận lãnh Đức Thánh Linh (Công Vụ 10). Ông không được yêu cầu giải ngũ để được cứu. Điều này củng cố quan điểm rằng nghề nghiệp quân nhân, tự nó, không phải là một nghề tội lỗi.

III. Nguyên Tắc Phục Tùng Chính Quyền và Vai Trò của Nhà Nước

Một phân đoạn then chốt là Rô-ma 13:1-7. Sứ đồ Phao-lô dạy rằng mọi người phải vâng phục các đấng cầm quyền, vì “chẳng có quyền nào mà chẳng đến bởi Đức Chúa Trời, các quyền đều là bởi Đức Chúa Trời chỉ định” (câu 1). Ông mô tả nhà cầm quyền là “kẻ giúp việc Đức Chúa Trời để làm điều lành cho ngươi” và là “kẻ giúp việc của Đức Chúa Trời để thịnh nộ trên kẻ làm dữ” (câu 4). Từ Hy Lạp được dùng cho “kẻ giúp việc” ở đây là diakonos (người phục vụ) và leitourgos (thầy tế lễ/công chức), cho thấy vai trò thần thượng của chính quyền.

Phần then chốt nằm ở câu 4: “vì người cầm gươm chẳng phải là vô cớ; người là kẻ giúp việc Đức Chúa Trời để thịnh nộ trên kẻ làm dữ”. Từ “gươm” (machaira) tượng trưng cho quyền lực để duy trì trật tự, trừng phạt kẻ ác, và ngăn chặn sự bất công – bao gồm cả quyền sử dụng vũ lực hợp pháp. Do đó, theo nguyên tắc này, việc phục vụ trong quân đội hay cảnh sát – với tư cách là công cụ của chính quyền để bảo vệ người lành và trừng phạt kẻ ác – có thể được xem như một hình thức phục vụ Đức Chúa Trời cách gián tiếp. Tuy nhiên, sự vâng phục này không tuyệt đối; khi chính quyền ra lệnh đi ngược lại với mạng lệnh rõ ràng của Đức Chúa Trời, nguyên tắc “thà vâng lời Đức Chúa Trời còn hơn là vâng lời người ta” (Công Vụ 5:29) phải được ưu tiên.

IV. Sự Căng Thẳng Giữa Bổn Phận Công Dân và Nước Trời

Cơ đốc nhân mang trong mình hai danh phận: vừa là công dân nước trời (Phi-líp 3:20), vừa là công dân của một quốc gia trần thế. Sự căng thẳng nảy sinh khi bổn phận trần thế đòi hỏi những hành động có vẻ mâu thuẫn với giá trị nước trời, như tham gia vào xung đột vũ trang.

Phao-lô sử dụng nhiều hình ảnh quân sự để mô tả đời sống thuộc linh: “Hãy mặc lấy mọi khí giới của Đức Chúa Trời” (Ê-phê-sô 6:11), tranh chiến thuộc linh chống lại các thế lực tà ác. Điều này cho thấy tinh thần kỷ luật, can đảm và hy sinh của người lính là những đức tính có giá trị trong vương quốc của Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, cuộc chiến của chúng ta “chẳng phải cùng thịt và huyết” (Ê-phê-sô 6:12). Điều này đặt ra câu hỏi quan trọng: Liệu một Cơ đốc nhân có thể tham gia vào cuộc chiến thuộc thể mà không làm tổn hại đến chứng nhận và lương tâm thuộc linh của mình?

Một nguyên tắc quan trọng khác là sự tôn trọng lương tâm cá nhân và sự kêu gọi khác nhau. Kinh Thánh công nhận sự đa dạng trong thân thể Đấng Christ. Một số được kêu gọi vào chức vụ hòa giải (Ma-thi-ơ 5:9), số khác có thể được Đức Chúa Trời đặt để trong vị trí bảo vệ và gìn giữ sự an toàn cho cộng đồng. Cả hai đều có thể là những hình thức phục vụ Chúa nếu được thực hiện với động cơ đúng đắn và trong sự vâng theo Lời Ngài.

V. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Cơ Đốc Nhân Trong Quân Đội

Đối với một Cơ đốc nhân đang hoặc xem xét phục vụ trong quân đội, dưới đây là một số nguyên tắc ứng dụng thực tiễn dựa trên nghiên cứu Kinh Thánh:

1. Xác Định Động Cơ và Kêu Gọi: Hãy thành thật với Chúa và với chính mình. Bạn gia nhập vì lòng yêu nước thuần túy, vì cơ hội nghề nghiệp, vì muốn bảo vệ người yếu đuối, hay vì một lý do nào khác? Cầu nguyện xin Chúa chỉ dẫn và xác nhận sự kêu gọi của Ngài cho bạn trong môi trường này (Châm Ngôn 3:5-6).

2. Phân Biệt Giữa Nghĩa Vụ và Tội Ác: Hãy nhớ nguyên tắc từ Rô-ma 13: quyền lực nhà nước được lập lên để ngăn chặn điều ác. Do đó, nhiệm vụ bảo vệ tổ quốc chính đáng, bảo vệ dân thường vô tội khỏi sự tàn bạo có thể được xem là phù hợp với bản chất công bình của Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, việc tham gia vào các hành động được xem là tội ác chiến tranh (giết hại dân thường cố ý, tra tấn, cướp bóc) là hoàn toàn trái với Lời Chúa và phải được từ chối (Mi-chê 6:8).

3. Luôn Giữ Lương Tâm Nhạy Bén: Ngay cả trong môi trường đòi hỏi sự vâng lệnh tuyệt đối, lương tâm đã được Lời Chúa rèn tập phải là kim chỉ nam cuối cùng. Nếu bạn nhận được một mệnh lệnh trực tiếp mâu thuẫn với đức tin, hãy can đảm tìm kiếm sự miễn trừ hoặc từ chối thi hành, dù có thể phải chịu hậu quả (Đa-ni-ên 3:16-18).

4. Trở Thánh Muối và Sáng: Môi trường quân đội thường đầy thử thách về đạo đức và tâm linh. Sự hiện diện của một Cơ đốc nhân chân chính – với sự chính trực, công bằng, tự chủ và quan tâm đến đồng đội – có thể trở thành một chứng nhân quyền năng cho Phúc Âm (Ma-thi-ơ 5:13-16). Hãy tìm kiếm cơ hội để bày tỏ tình yêu thương và ân điển của Chúa.

5. Nuôi Dưỡng Đời Sống Thuộc Linh: Dù trong hoàn cảnh nào, hãy gắn bó với Chúa. Đọc Kinh Thánh, cầu nguyện, và nếu có thể, kết nối với các tín hữu khác. Hãy mặc lấy áo giáp thuộc linh mỗi ngày (Ê-phê-sô 6:10-18) để đứng vững.

Kết Luận: Một Quyết Định Có Ý Thức Trong Sự Kính Sợ Chúa

Kinh Thánh không đưa ra một mệnh lệnh rõ ràng “phải” hay “không được” phục vụ trong quân đội. Thay vào đó, Kinh Thánh cung cấp cho chúng ta các nguyên tắc nền tảng: sự tôn trọng thẩm quyền (Rô-ma 13), sự kêu gọi theo đuổi hòa bình (Ma-thi-ơ 5:9), sự bảo vệ người vô tội (Châm Ngôn 24:11), và trên hết, sự trung thành tối cao dành cho Chúa Giê-xu Christ.

Việc một Cơ đốc nhân có thể phục vụ trong quân đội hay không là một quyết định cá nhân cần được cân nhắc cách cầu nguyện, nghiên cứu Lời Chúa, và tìm kiếm sự khôn ngoan từ Đức Thánh Linh và Hội Thánh. Nó phụ thuộc vào ngữ cảnh cụ thể (chiến tranh phòng thủ hay xâm lược?), động cơ cá nhân, và khả năng giữ được lương tâm trong sáng và đức tin thuần khiết giữa những thử thách của nghề nghiệp.

Cuối cùng, dù ở trong quân ngũ hay ngoài đời thường, ơn gọi cao trọng nhất của mỗi chúng ta vẫn là trở nên môn đồ của Chúa Giê-xu, sống yêu thương và rao truyền Phúc Âm cứu rỗi cho mọi người. Ơn phước và sự khôn ngoan của Chúa hằng ở cùng bạn trong mọi lựa chọn của cuộc đời.

Quay Lại Bài Viết