Ân Điển Trong Kinh Thánh
Trong hành trình đức tin của Cơ Đốc nhân, có lẽ không có khái niệm nào vừa tuyệt diệu, vừa nền tảng, lại vừa khó nắm bắt trọn vẹn như khái niệm “ân điển”. Đây không phải là một giáo lý trừu tượng, mà là hơi thở, là nền tảng và là sức mạnh cho mọi mối quan hệ của chúng ta với Đức Chúa Trời. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khám phá những câu Kinh Thánh then chốt về ân điển, mở ra ý nghĩa phong phú của nó qua sự giải nghĩa từ nguyên, bối cảnh Thánh Kinh và áp dụng thiết thực cho đời sống người tin Chúa.
Trước khi đi vào các phân đoạn cụ thể, chúng ta cần hiểu rõ ý nghĩa của từ “ân điển” trong ngôn ngữ gốc của Kinh Thánh. Trong tiếng **Hy Lạp (Greek)**, từ được dùng là **“χάρις” (charis)**. Từ này mang một loạt ý nghĩa: ơn huệ, lòng tốt không đáng được, sự duyên dáng, lòng biết ơn, và thậm chí là một món quà. Cốt lõi của *charis* là sự ban cho nhưng không, xuất phát từ lòng nhân từ của người ban, hoàn toàn không dựa trên công đức hay sự xứng đáng của người nhận.
Trong **tiếng Hê-bơ-rơ (Hebrew)** của Cựu Ước, từ tương đương thường được dùng là **“חֵן” (chen)**, cũng mang nghĩa là ơn huệ, sự thiện ý, hay lòng thương xót. Khi một người “tìm được ân điển” trước mặt Đức Giê-hô-va hay trước mặt một người, điều đó có nghĩa là họ nhận được sự chấp nhận và thiện ý mà họ không tự tạo ra được.
Như vậy, có thể định nghĩa thần học về ân điển như sau: **Ân điển là ơn huệ nhưng không, quyền năng biến đổi và thiện ý cứu rỗi của Đức Chúa Trời dành cho con người tội lỗi, không đáng được, được bày tỏ trọn vẹn và cuối cùng qua sự chết chuộc tội và sự sống lại của Con Ngài là Chúa Giê-xu Christ.**
Ân điển không phải là một khái niệm mới của Tân Ước. Ngay từ ban đầu, Đức Chúa Trời đã hành động trong ân điển.
- Sáng Thế Ký 6:8: “Nhưng Nô-ê tìm được ơn (chen) trước mặt Đức Giê-hô-va.” Giữa một thế gian sa bại, Nô-ê được cứu không phải vì ông hoàn hảo, mà vì ông tìm được ân điển. Sự cứu rỗi qua tàu là một hành động của ân điển.
- Xuất Ê-díp-tô Ký 33:17: Đức Chúa Trời phán với Môi-se: “Ta sẽ làm điều nầy, vì ngươi đã được ơn (chen) trước mặt Ta, và Ta biết ngươi bằng tên.” Giao ước và sự dẫn dắt của Đức Chúa Trời với dân Y-sơ-ra-ên cũng bắt nguồn từ ân điển của Ngài (Phục Truyền 7:7-8).
- Thi Thiên 84:11: “Vì Giê-hô-va Đức Chúa Trời là mặt trời và cái khiên. Đức Giê-hô-va sẽ ban ơn và vinh hiển; Ngài chẳng từ chối điều tốt lành gì cho ai ăn ở ngay thẳng.” Ân điển ở đây gắn liền với sự ban phát tốt lành của Đức Chúa Trời.
Cựu Ước cho thấy một Đức Chúa Trời thánh khiết đòi hỏi sự công bình, nhưng đồng thời cũng là Đấng đầy lòng thương xót và ân điển, luôn kiên nhẫn và cung ứng đường lối cứu chuộc.
Tân Ước mở ra trọn vẹn mặc khải về ân điển trong con người và công việc của Chúa Giê-xu Christ.
- Giăng 1:14, 16-17: “Ngôi Lời đã trở nên xác thịt, ở giữa chúng ta, đầy ân điển (charis) và lẽ thật... Vả, bởi sự đầy dẫy của Ngài mà chúng ta đều có nhận được, và ân điển càng thêm ân điển. Vì luật pháp đã ban cho bởi Môi-se; còn ân điển và lẽ thật bởi Đức Chúa Jêsus Christ mà đến.” Câu Kinh Thánh nền tảng này đặt Chúa Giê-xu là hiện thân của ân điển, là nguồn duy nhất và cuối cùng của nó. Ân điển của Ngài là “trên hết mức” (Eph 2:7).
- Rô-ma 3:23-24: “Vì mọi người đều đã phạm tội, thiếu mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời, và họ nhờ ân điển Ngài mà được xưng công bình nhưng không, bởi sự chuộc tội đã làm trọn trong Đức Chúa Jêsus Christ.” Đây là trái tim của Phúc Âm. Sự xưng công bình (được tuyên bố là công bình) không dựa trên việc làm của chúng ta, mà hoàn toàn nhờ ân điển (dia tes charitos).
- Ê-phê-sô 2:8-9: “Vả, ấy là nhờ **ân điển** (charis), bởi **đức tin**, mà anh em được cứu, điều đó không phải đến từ anh em, bèn là **sự ban cho của Đức Chúa Trời**. Đó **không phải bởi việc làm**, hầu cho không ai khoe mình.” Phao-lô nhấn mạnh tuyệt đối tính nhưng không của ơn cứu rỗi. Ngay cả đức tin để tiếp nhận cũng là món quà của Đức Chúa Trời (xem Phi-líp 1:29).
Ân điển không chỉ cứu chúng ta khỏi tội lỗi (ân điển cứu chuộc), mà còn ban cho chúng ta năng quyền để sống cho Chúa (ân điển ban năng lực).
- Tít 2:11-12: “Vì **ân điển** (charis) của Đức Chúa Trời **bày tỏ** ra, đem sự cứu rỗi cho mọi người, dạy chúng ta chối bỏ sự không tin kính và tư dục thế gian, phải sống ở đời nầy theo tiết độ, công bình, nhân đức.” Ân điển có tính chất **dạy dỗ và biến đổi**. Nó không phải là giấy phép để phạm tội, mà là quyền năng để từ bỏ tội lỗi.
- II Cô-rinh-tô 12:9: “Nhưng Chúa phán rằng: **Ân điển Ta đủ cho ngươi rồi**, vì **năng lực của Ta nên trọn vẹn trong sự yếu đuối**. Vậy, tôi sẽ rất vui lòng khoe mình về sự yếu đuối tôi, hầu cho **sức mạnh của Đấng Christ** ở trong tôi.” Ở đây, ân điển (*charis*) là **sức mạnh đủ và thích ứng** của Chúa ban cho chúng ta trong mọi hoàn cảnh yếu đuối, khó khăn.
- Hê-bơ-rơ 4:16: “Vậy chúng ta hãy **vững lòng đến gần ngôi ơn phước**, hầu cho được thương xót và **tìm được ân điển** (charis) để giúp chúng ta trong thì giờ có cần dùng.” Ân điển không phải là thứ chúng ta chỉ nhận lúc mới tin Chúa, mà là nguồn lực chúng ta cần tiếp tục tìm kiếm và kinh nghiệm mỗi ngày qua sự cầu nguyện.
Hiểu ân điển đòi hỏi phải thấy rõ sự tương phản của nó với luật pháp (nguyên tắc dựa trên việc làm để được phước).
- Rô-ma 6:14: “Vả, **tội lỗi không cai trị trên anh em đâu**; vì anh em **chẳng thuộc dưới luật pháp**, mà **thuộc dưới ân điển** (charis).” Dưới luật pháp, sự thất bại dẫn đến sự kết án. Dưới ân điển, quyền năng của tội lỗi đã bị phá vỡ, cho phép chúng ta sống tự do để vâng phục Đức Chúa Trời.
- Ga-la-ti 5:4: “Những anh em nào trong anh em muốn cậy luật pháp để cho mình được công bình, thì **đã lìa khỏi Đấng Christ**, **mất ân điển** rồi.” Phao-lô cảnh báo nghiêm khắc về việc quay trở lại tinh thần “công đức” của luật pháp, vì nó phủ nhận chính nền tảng của ân điển.
Làm thế nào để ân điển không chỉ là một giáo lý mà trở thành kinh nghiệm sống động?
- Nhận Biết và Tuyên Xưng Sự Không Xứng Đáng Của Mình: Bước đầu tiên là từ bỏ mọi sự “khoe mình” (Eph 2:9). Chúng ta phải thường xuyên nhắc lòng rằng mọi điều tốt lành mình có đều đến từ ân điển (I Cô 4:7).
- Vững Lòng Đến Gần Ngôi Ân Điển (Heb 4:16): Đời sống cầu nguyện phải là sự chạy đến để nhận lấy sự thương xót và ân điển giúp đỡ kịp thời. Hãy cầu xin cách cụ thể: “Lạy Chúa, xin ban ân điển Ngài để con kiên nhẫn với con cái hôm nay... để con tha thứ... để con làm việc với lòng thành.”
- Để Ân Điển Dạy Dỗ (Tít 2:12): Khi đối diện với cám dỗ, hãy nhớ rằng ân điển dạy chúng ta “chối bỏ” điều xấu. Đừng chỉ cố gắng bằng sức riêng; hãy kêu cầu: “Ân điển Chúa đủ cho con, xin ban quyền năng Ngài để con chối bỏ điều này.”
- Khoe Mình Trong Sự Yếu Đuối (II Cô 12:9): Thay vì che giấu những thất bại và điểm yếu, hãy thành thật xưng nhận chúng với Chúa và tìm kiếm sức mạnh của Ngài. Chính nơi chúng ta thấy mình yếu đuối nhất lại là nơi ân điển được bày tỏ rõ ràng nhất.
- Trở Thêm Kênh Đưa Ân Điển Đến Cho Người Khác: Người thật sự kinh nghiệm ân điển sẽ trở nên nhân từ, tha thứ và rộng rãi (Eph 4:32). Hãy đối xử với người khác bằng cùng ân điển mà Chúa đã đối xử với bạn.
Ân điển của Đức Chúa Trời, được bày tỏ qua Chúa Giê-xu Christ, là kim chỉ nam cho sự cứu rỗi, là nguồn sức mạnh cho sự thánh hóa, và là niềm hy vọng cho tương lai. Từ **“chen”** trong Cựu Ước đến **“charis”** tràn đầy trong Tân Ước, Kinh Thánh vẽ nên một bức tranh sống động về một Đức Chúa Trời giàu lòng thương xót, Đấng ban cho chúng ta điều chúng ta không đáng được. Hãy sống mỗi ngày trong sự nhận biết sâu sắc về ân điển này—không phải như một học thuyết xa vời, mà như dòng nước sống tuôn chảy trong đời sống chúng ta, biến đổi chúng ta từ bên trong và tuôn tràn ra cho thế gian xung quanh. “Hãy cảm tạ Đức Chúa Trời vì sự ban cho không xiết kể của Ngài!” (II Cô-rinh-tô 9:15).