Đức Chúa Trời là phần của tôi" có nghĩa là gì?

02 December, 2025
16 phút đọc
3,093 từ
Chia sẻ:

Đức Chúa Trời Là Phần Của Tôi

Trong hành trình đức tin, có những tuyên xưng chạm đến chính cốt lõi của mối quan hệ giữa con người với Đấng Tạo Hóa. Một trong những lời tuyên bố sâu sắc và đầy an ủi nhất được tìm thấy trong Kinh Thánh là: “Đức Giê-hô-va là phần cơ nghiệp tôi” (Thi Thiên 16:5). Vậy, tuyên bố “Đức Chúa Trời là phần của tôi” mang ý nghĩa thần học sâu xa nào? Nó biến đổi nhận thức và đời sống của một Cơ Đốc nhân ra sao? Bài nghiên cứu chuyên sâu này sẽ khai phá cụm từ đầy quyền năng này qua lăng kính Kinh Thánh, ngôn ngữ gốc và ứng dụng thực tiễn.

I. Giải Nghĩa Từ Ngữ: “Phần” và “Cơ Nghiệp” Trong Bối Cảnh Kinh Thánh

Để thấu hiểu trọn vẹn, chúng ta phải quay về với ngôn ngữ gốc. Trong Thi Thiên 16:5, từ “phần cơ nghiệp” trong tiếng Hê-bơ-rơ là “חֶלְקִי וְכוֹסִי” (kheli v’kosi). Từ “חֵלֶק” (kheleq) mang nghĩa “phần”, “miếng”, “số phận”, hay “điều được chia ra”. Nó gợi nhớ đến việc chia đất trong dân Y-sơ-ra-ên, mỗi người nhận được một phần đất làm sản nghiệp. Đi kèm là từ “כּוֹס” (kos) – “cái chén”, tượng trưng cho số phận hay phần được ban cho. Như vậy, hình ảnh được vẽ nên là một sự phân chia cụ thể, một phần thuộc về riêng cá nhân, không chỉ là khái niệm trừu tượng.

Trong bản Hy Lạp (Bảy Mươi), cụm từ này được dịch là “κλήρος μου” (klēros mou). “Κλήρος” (klēros) nguyên thủy chỉ “cái thẻ” dùng để bắt thăm, rồi mở rộng nghĩa thành “phần được chia bởi sự bắt thăm”, “di sản”, hay “cơ nghiệp”. Tân Ước sử dụng từ này để nói về “di sản” của các thánh đồ (Công Vụ 26:18; Cô-lô-se 1:12) và chức vụ “chấp sự” (1 Phi-e-rơ 5:3). Vì vậy, ý tưởng cốt lõi là một phần thuộc về, được phân định cách chắc chắn và vĩnh viễn.

Khi một người tuyên bố “Đức Chúa Trời là phần của tôi”, họ đang tuyên bố rằng chính Đấng Tạo Hóa, Chủ Tể vũ trụ, là phần sở hữu quý giá nhất, là di sản tối thượng và bất di bất dịch của đời họ. Đây không phải là sự sở hữu theo nghĩa vật chất hay kiểm soát, mà là một mối quan hệ thuộc về sâu sắc, được thiết lập bởi giao ước.

II. Khai Triển Kinh Thánh: Đức Chúa Trời Là Phần Của Chúng Ta Qua Các Giao Ước

Chân lý này được đặt nền tảng vững chắc trong lịch sử cứu chuộc.

A. Trong Cựu Ước: Giao Ước Với Dân Sự Được Chọn
Ý niệm “Đức Giê-hô-va là phần cơ nghiệp” đặc biệt rõ nét với chi phái Lê-vi. Khi vào Đất Hứa, trong khi các chi phái khác nhận được phần đất làm sản nghiệp, thì chi phái Lê-vi được Chúa phán: “Ta là phần cơ nghiệp của ngươi, và là phần sản nghiệp giữa dân Y-sơ-ra-ên” (Dân Số Ký 18:20). Phần của họ không phải là đất đai vật chất, mà là chính Đức Chúa Trời. Họ được dành riêng để phục vụ trong đền thờ, và Chúa sẽ cung ứng mọi nhu cầu của họ. Điều này cho thấy phần thuộc về Chúa là phần cao trọng và đủ đầy hơn mọi của cải trần gian.

Vua Đa-vít, dù không thuộc chi phái Lê-vi, đã thấu hiểu và kinh nghiệm điều này một cách cá nhân. Trong Thi Thiên 16 – một bài ca về sự tin cậy tuyệt đối – ông tuyên bố: “Đức Giê-hô-va là phần cơ nghiệp tôi, và cái chén tôi… Phần cơ nghiệp tôi ở nơi đẹp đẽ; phải, tôi có cơ nghiệp tốt lắm” (Thi Thiên 16:5-6). Giữa những biến động của cuộc đời từ kẻ chăn chiên đến ngôi vua, Đa-vít tìm thấy sự ổn định và thỏa nguyện trong việc sở hữu Chúa là phần của mình.

Trong sự thử thách, tiên tri Giê-rê-mi cũng xác tín: “Đức Giê-hô-va là phần của tôi… Vì vậy, tôi trông cậy nơi Ngài” (Ca Thương 3:24). Dù cảnh nước mất nhà tan, phần của ông vẫn không hề lung lay. Tác giả Thi Thiên 73, khi ghen tức với sự thành công của kẻ ác, đã tìm lại sự bình an khi vào đền thánh Chúa và nhận ra: “Dầu vậy, tôi hằng ở cùng Chúa; Chúa nắm tay hữu tôi… Trời cao hỡi, tôi có Chúa, ngoài Chúa tôi không ước ao chi trên đất” (Thi Thiên 73:23, 25). Sự hiện diện của Chúa trở thành phần đủ và thỏa mãn.

B. Trong Tân Ước: Giao Ước Mới Trong Đấng Christ
Tân Ước mặc khải trọn vẹn hơn về “phần” này qua Chúa Giê-xu Christ. Trong Chúa Giê-xu, mọi tín hữu đều trở nên “dòng giống được lựa chọn… chức tế lễ nhà vua… dân thuộc về Đức Chúa Trời” (1 Phi-e-rơ 2:9). Chúng ta trở nên chi phái Lê-vi thiêng liêng, nơi phần cơ nghiệp của chúng ta cũng là chính Đức Chúa Trời.

Sứ đồ Phao-lô cầu nguyện cho tín hữu Ê-phê-sô được khải thị để biết “sự giàu có của cơ nghiệp vinh hiển Ngài trong các thánh đồ là thể nào” (Ê-phê-sô 1:18). Cơ nghiệp đó là gì? Chính là Đấng Christ trong anh em, hy vọng về vinh quang (Cô-lô-se 1:27). Trong Chúa Giê-xu, chúng ta được trở nên “kẻ kế tự” (Rô-ma 8:17). Và với tư cách là con cái, chúng ta thừa kế mọi sự từ Chúa Cha. Điều này được tóm tắt trong lời của Chúa Giê-xu phán với các môn đồ: “Đừng sợ, hỡi đàn chiên nhỏ, vì Cha các ngươi đã bằng lòng ban nước thiên đàng cho các ngươi” (Lu-ca 12:32). Nước Thiên Đàng không chỉ là một nơi chốn, mà trước hết là sự hiện diện và quyền cai trị của Vua – chính Đức Chúa Trời.

III. Ứng Dụng Thực Tiễn: Sống Với Nhận Thức “Chúa Là Phần Của Tôi”

Chân lý này không chỉ để ngắm nhìn, mà phải biến đổi cách chúng ta sống và suy nghĩ hằng ngày.

1. Tìm Sự Thỏa Nguyện Tối Hậu Trong Chúa:
Xã hội luôn thúc giục chúng ta tìm kiếm sự thỏa mãn trong của cải, thành tích, danh vọng hay các mối quan hệ. Nhưng lời tuyên bố “Chúa là phần của tôi” dạy chúng ta rằng Ngài là nguồn thỏa nguyện tối hậu. Như Au-gút-tinh đã thưa: “Lạy Chúa, Chúa đã dựng nên chúng con cho Chúa, và lòng chúng con cứ xao xuyến cho đến khi được yên nghỉ trong Chúa”. Mỗi khi cảm thấy thiếu thốn, bất an, hãy hướng lòng về “phần cơ nghiệp” vĩnh cửu của mình. Hãy như Phao-lô học được bí quyết: “Tôi đã tập hễ ở đâu cũng được thỏa lòng… Tôi làm được mọi sự nhờ Đấng ban thêm sức cho tôi” (Phi-líp 4:11,13).

2. Sống Với Lòng Biết Ơn Và Tự Do Khỏi Tham Lam:
Khi nhận thức rằng mình đang sở hữu Đấng Tạo Hóa của mọi sự, lòng tham lam đối với vật chất sẽ giảm bớt. Chúng ta không còn là nô lệ cho việc tích trữ của cải, vì đã có một kho báu trên trời (Ma-thi-ơ 6:19-21). Chúng ta có thể quản lý của cải với tinh thần hào phóng và biết ơn, vì biết rằng mọi thứ đều đến từ Chúa, và phần thật sự của chúng ta là Ngài. “Phần đời đời” này không thể bị mối mọt ăn hay kẻ trộm cướp.

3. Có Sự Bảo Đảm Vững Vàng Trong Mọi Hoàn Cảnh:
Cuộc sống đầy bấp bênh: mất việc, bệnh tật, mất mát người thân… Nhưng nếu “Chúa là phần của tôi”, thì dù mất tất cả, tôi vẫn còn phần quan trọng nhất. Phần đó không bao giờ mất đi. Điều này mang lại sự bình an siêu việt mọi hoàn cảnh. Như Phao-lô tuyên bố: “Vì tôi đã biết ai tôi tin, và chắc rằng Ngài có quyền giữ sự tôi đã phó thác cho đến ngày đó” (2 Ti-mô-thê 1:12). Phần của chúng ta được giữ an toàn trong tay Ngài.

4. Dành Thì Giờ Chăm Sóc Cho “Phần” Quý Giá Nhất:
Chúng ta đầu tư thời gian, công sức cho những gì chúng ta coi trọng. Nếu Chúa thật sự là phần quý giá nhất, thì việc dành thì giờ thờ phượng, cầu nguyện, học Lời Ngài và tương giao với Ngài phải là ưu tiên tối thượng. Đây không phải là bổn phận tôn giáo, mà là niềm vui của người đang tận hưởng phần cơ nghiệp của mình. Hãy như Ma-ri, “đã chọn phần tốt, là không bị cất lấy” (Lu-ca 10:42).

5. Tìm Kiếm Sự Hiện Diện Của Chúa Như Phần Thừa Kế Đầu Tiên:
Môi-se từ chối lên Đất Hứa nếu không có sự hiện diện của Chúa đi cùng (Xuất Ê-díp-tô Ký 33:15). Ông hiểu rằng phần đất không có Chúa thì vô nghĩa. Trong mọi quyết định – công việc, hôn nhân, chỗ ở – câu hỏi đầu tiên phải là: “Điều này có đưa tôi đến gần hơn với ‘phần’ của tôi là Đức Chúa Trời không?”. Hãy tìm kiếm Nước Đức Chúa Trời trước nhất (Ma-thi-ơ 6:33).

Kết Luận: Phần Tốt Nhất Và Đủ Cho Mọi Nhu Cầu

Tuyên bố “Đức Chúa Trời là phần của tôi” không phải là một công thức huyền bí hay cảm xúc nhất thời. Đó là lời xác nhận của đức tin dựa trên lời hứa giao ước của Đức Chúa Trời, được đóng ấn bằng huyết của Chúa Giê-xu Christ. Nó tuyên bố rằng trong một thế giới vô thường, chúng ta có một phần cơ nghiệp vĩnh cửu, bất di bất dịch: chính Đấng Tự Hữu Hằng Hữu.

Khi chúng ta thức dậy mỗi sáng với nhận thức này, mọi thứ sẽ thay đổi. Thử thách trở nên nhỏ bé hơn trước Đấng vĩ đại của chúng ta. Niềm vui trở nên sâu sắc hơn vì có nguồn cội vững chắc. Và tương lai trở nên rực sáng vì biết rằng chúng ta đang tiến về nhà, nơi phần cơ nghiệp của chúng ta sẽ được bày tỏ trọn vẹn trong sự hiện diện đời đời của Ngài.

Hãy để lời của tác giả Thi Thiên 16 trở thành lời cầu nguyện và tuyên xưng của chúng ta: “Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài là phần cơ nghiệp tôi, và là chén tôi; Ngài giữ phần số tôi. Tôi chúc phước cho Đức Giê-hô-va, là Đấng khuyên bảo tôi; ban đêm lòng tôi cũng dạy dỗ tôi. Tôi hằng để Đức Giê-hô-va đứng ở trước mặt tôi; tôi chẳng hề bị rúng động, vì Ngài ở bên hữu tôi” (Thi Thiên 16:5, 7-8). A-men.

Quay Lại Bài Viết