Có phải cá và sinh vật biển cũng bị hủy diệt trong trận Đại Hồng Thủy (Sáng Thế Ký 6–8)?

03 December, 2025
15 phút đọc
2,925 từ
Chia sẻ:

Cá Và Sinh Vật Biển Có Bị Hủy Diệt Trong Trận Đại Hồng Thủy?

Trận Đại Hồng Thủy được mô tả trong Sáng-thế ký 6-8 là một biến cố phán xét mang tính toàn cầu của Đức Chúa Trời. Khi đọc kỹ câu chuyện này, một câu hỏi thần học thú vị và thường bị bỏ qua nảy sinh: Phải chăng sự hủy diệt chỉ dành cho loài người và các sinh vật trên cạn, hay nó cũng bao trùm cả thế giới đại dương—cá, sinh vật biển? Việc tìm hiểu câu hỏi này không chỉ làm sáng tỏ phạm vi của sự phán xét thánh khiết của Đức Chúa Trời, mà còn mở ra cho chúng ta những bài học sâu sắc về ân điển, giao ước và quyền tể trị tuyệt đối của Ngài trên mọi tạo vật.


I. Phân Tích Nguyên Văn Kinh Thánh Và Từ Ngữ Gốc

Để trả lời câu hỏi này, chúng ta phải quay về với nguyên văn Hê-bơ-rơ và xem xét kỹ lưỡng phạm vi của các từ được sử dụng.

1. Đối tượng của sự hủy diệt: Trong Sáng-thế ký 6:7, Đức Giê-hô-va phán: "Ta sẽ hủy diệt khỏi mặt đất loài người mà ta đã dựng nên, từ loài người cho đến loài thú, loài côn trùng, loài chim trời; vì ta tự hối hận đã làm nên các loài đó." Từ "hủy diệt" trong tiếng Hê-bơ-rơ là **מָחָה (māḥâ)**, có nghĩa là "xóa bỏ, tẩy sạch, tiêu diệt". Đối tượng được liệt kê rõ ràng: "loài người" (**הָאָדָם**, hā'āḏām), "loài thú" (**בְּהֵמָה**, bəhēmâ - thú nuôi/thú đồng), "loài côn trùng" (**רֶמֶשׂ**, remeś - sinh vật bò sát/loài lúc nhúc), và "loài chim trời" (**עוֹף**, ‘ôp). Không có từ nào chỉ về cá hoặc sinh vật biển (**דָּג**, dāḡ) trong danh sách này.

2. Phạm vi của nước lụt và mục đích: Sáng-thế ký 7:4 chép: "Vì bảy ngày nữa, ta sẽ làm mưa trên mặt đất trong bốn mươi ngày và bốn mươi đêm, để ta hủy diệt khỏi mặt đất mọi vật hành động mà ta đã làm nên." Cụm từ "mọi vật hành động" (**כָּל־יְקוּם**, kol-yəqûm) từ gốc **קוּם (qûm)** - "đứng dậy, sống động", thường chỉ về những sinh vật sống trên mặt đất. Mục đích của trận lụt được nói rõ là "để hủy diệt mọi xác thịt có sanh khí ở dưới trời" (Sáng 6:17). Tuy nhiên, ngay trong câu đó, một ngoại lệ quan trọng được đưa ra: "hễ vật nào ở trên mặt đất thì sẽ chết hết". Điều này một lần nữa giới hạn phạm vi "mặt đất" (**הָאֲדָמָה**, hā'ăḏāmâ).

3. Lệnh truyền cho Nô-ê và phạm vi cứu chuộc: Trong Sáng-thế ký 6:19-20, Chúa truyền cho Nô-ê: "Hãy đem vào tàu mỗi loài một cặp, có đực có cái, để giữ tròn giống trên mặt đất... Các loài chim, các loài súc vật, các loài côn trùng bò trên mặt đất, mỗi loài hai con, sẽ đến cùng ngươi, đặng ngươi giữ tròn giống." Lệnh này hoàn toàn nhất quán: tất cả đều là sinh vật "trên mặt đất". Không có chỉ thị nào về việc thu thập cá hay sinh vật biển vào tàu, vì chúng không nằm trong đối tượng bị hủy diệt bởi nước lụt.


II. Quan Điểm Thần Học: Sự Khác Biệt Giữa Tội Lỗi và Sự Phán Xét Có Mục Đích

Tại sao Đức Chúa Trời lại phân biệt giữa sinh vật trên cạn và dưới nước? Chìa khóa nằm ở nguyên nhân của trận Đại Hồng Thủy.

Kinh Thánh nói rõ lý do: "Đức Giê-hô-va thấy sự hung ác của loài người trên mặt đất rất nhiều, và các ý tưởng của lòng họ chỉ là xấu luôn... thế gian đầy dẫy sự cường bạo... vì cả loài xác thịt đã làm cho đường lối mình hư hỏng trên mặt đất" (Sáng 6:5, 11-12). Tội lỗi, sự bại hoại và bạo lực là những vấn đề của "loài người trên mặt đất" và lan sang cả "cả loài xác thịt" (ở đây chỉ các sinh vật trên cạn trong mối quan hệ với con người, có thể ám chỉ sự bạo lực trong thế giới thú vật – xem Sáng 6:13).

Sinh vật biển, sống trong một môi trường tách biệt, không được mô tả là tham gia vào sự bại hoại và bạo lực đó. Sự phán xét của Đức Chúa Trời là công bình và có mục tiêu. Ngài không hủy diệt một cách tùy tiện, nhưng nhắm đến những gì đã bị ô uế bởi tội lỗi. Cá và sinh vật biển, theo như Kinh Thánh ghi lại, không phải là đối tượng của sự bại hoại đạo đức dẫn đến cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời.

Hơn nữa, Sáng-thế ký 1:20-22 ghi lại rằng Đức Chúa Trời ban phước cho các sinh vật biển và truyền lệnh cho chúng "sanh sản nhiều". Không có ghi chép nào về việc phước lành này bị rút lại trước trận lụt. Giao ước của Đức Chúa Trời với sự sáng tạo vẫn còn nguyên vẹn cho phần không bị ảnh hưởng bởi tội lỗi của con người.


III. Bằng Chứng Gián Tiếp Từ Chính Câu Chuyện Đại Hồng Thủy

Một số chi tiết trong bản văn ủng hộ mạnh mẽ cho quan điểm rằng đời sống biển không bị ảnh hưởng:

1. Chiếc tàu không phải là "hồ cá": Thiết kế và mục đích của chiếc tàu là để bảo tồn sự sống "trên mặt đất". Nếu tất cả cá đều chết, Nô-ê cần phải mang theo một hệ thống nuôi trồng thủy sản khổng lồ để duy trì vô số loài, điều này hoàn toàn không được đề cập và cũng không cần thiết theo logic của câu chuyện.

2. Chim bồ câu và quạ: Sau khi nước rút, Nô-ê thả quạ và chim bồ câu (Sáng 8:6-12). Chim bồ câu cuối cùng đã ngắt một nhánh ô-liu tươi và mang về. Điều này cho thấy thực vật dưới nước (có thể là rong biển) và có lẽ cả một số sinh vật biển nhỏ đã tồn tại, cung cấp nguồn thức ăn tiềm năng cho chim trong thời gian nước chưa rút hết.

3. Nước lụt và môi trường biển: Ngay cả khi nước lụt dâng cao, nó vẫn là môi trường nước. Sự thay đổi về độ mặn, áp suất và nhiệt độ chắc chắn là thảm họa với nhiều loài, nhưng không phải là sự "hủy diệt" có chủ ý như đối với loài người. Sự sống dưới biển có khả năng thích nghi và tồn tại trong biến động này.


IV. Ứng Dụng Thực Tế Cho Đời Sống Cơ Đốc

Sự hiểu biết này không chỉ là một chi tiết lịch sử, mà còn mang lại những bài học thuộc linh phong phú:

1. Sự Công Bình và Chính Xác Trong Sự Phán Xét Của Đức Chúa Trời: Đức Chúa Trời của chúng ta không phải là một Đấng hủy diệt bừa bãi. Sự phán xét của Ngài có phạm vi xác định và nguyên nhân rõ ràng: tội lỗi. Ngài phân biệt giữa kẻ có tội và vô tội, giữa sự bại hoại và sự trong sạch. Điều này an ủi chúng ta rằng trong mọi sự đoán xét, Ngài luôn công bình (Phục-truyền 32:4).

2. Ân Điển Có Chủ Đích Trong Sự Cứu Chuộc: Cũng như chiếc tàu được chuẩn bị kỹ càng cho những sinh vật được chọn, sự cứu rỗi trong Đấng Christ là có chủ đích và đầy đủ. Chúa Giê-xu là "chiếc tàu" cứu rỗi của chúng ta. Ngài không cứu một cách chung chung, nhưng kêu gọi và bảo tồn những ai tin Ngài khỏi cơn thịnh nộ sẽ đến (I Tê-sa-lô-ni-ca 1:10).

3. Giao Ước Vững Chắc Của Đức Chúa Trời: Việc Đức Chúa Trời bảo tồn sự sống dưới biển nhắc nhở chúng ta về tính bền vững trong các giao ước của Ngài. Giao ước Ngài lập với Nô-ê sau trận lụt (Sáng 9:8-17) bao gồm "mọi xác thịt", và điều này có lẽ đã hàm chứa sự bảo tồn trước đó của Ngài cho thế giới đại dương. Chúng ta có thể hoàn toàn tin cậy vào lời hứa và giao ước của Ngài, dù hoàn cảnh có ra sao.

4. Sự Kêu Gọi Sống Thánh Khiết và Tách Biệt: Sự bại hoại bắt đầu từ mặt đất và lan rộng. Cá và sinh vật biển, trong môi trường tách biệt tương đối, đã không bị ảnh hưởng. Điều này nhắc nhở chúng ta về lời kêu gọi "đừng làm theo đời nầy" (Rô-ma 12:2). Mặc dù sống trong thế gian, chúng ta được kêu gọi phải tách biệt khỏi sự ô uế của nó, được bảo vệ trong Đấng Christ để không bị lôi kéo vào sự phán xét chung.


V. Kết Luận

Qua việc phân tích kỹ lưỡng nguyên văn Kinh Thánh, từ ngữ Hê-bơ-rơ, và bối cảnh thần học, chúng ta có thể đi đến kết luận: Cá và sinh vật biển không phải là đối tượng chính của sự hủy diệt có chủ ý trong trận Đại Hồng Thủy. Sự phán xét của Đức Chúa Trời nhắm vào "mọi xác thịt" trên mặt đất – cụ thể là loài người tội lỗi và thế giới động vật trên cạn đã bị ảnh hưởng bởi sự bại hoại đó. Sự sống dưới biển, trong sự khôn ngoan và chủ ý của Đấng Tạo Hóa, đã được bảo tồn khỏi sự hủy diệt toàn diện này.

Chi tiết tưởng chừng nhỏ này lại mở ra một cái nhìn lớn hơn về bản tính của Đức Chúa Trời: một Đấng công bình đến từng chi tiết, một Đấng của ân điển có chủ đích, và một Đấng giữ giao ước trung tín. Khi đối diện với những sự phán xét hay hoạn nạn trong đời sống, chúng ta có thể yên tâm rằng Chúa chúng ta biết rõ phạm vi, mục đích và luôn dành một lối thoát trong ân điển Ngài. Cuối cùng, câu chuyện này dẫn chúng ta đến với Đấng Cứu Thế Giê-xu, Đấng mà sự chết và phục sinh của Ngài mang đến sự cứu rỗi trọn vẹn và một giao ước mới vĩnh cửu cho tất cả những ai tin, bảo đảm rằng "hễ ai tin Con ấy thì không bị hư mất" (Giăng 3:16).


Quay Lại Bài Viết