Sự Hiệp Một Trong Hội Thánh: Lời Kêu Gọi Tránh Chia Rẽ Từ 1 Cô-rinh-tô 1:10
Trong bức thư đầu tiên gửi cho Hội Thánh tại Cô-rinh-tô, sứ đồ Phao-lô mở đầu bằng một lời kêu gọi khẩn thiết và đầy quyền năng: "Hỡi anh em, tôi nhơn danh Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta, mà khuyên anh em hết thảy phải đồng một lời nói với nhau, và giữa anh em chớ có sự chia rẽ; nhưng phải hiệp một ý một lòng cùng nhau." (1 Cô-rinh-tô 1:10). Lời kêu gọi này không đơn thuần là một lời khuyên về ứng xử, mà là một mệnh lệnh thuộc linh, xuất phát từ chính danh Chúa Giê-xu Christ, nhằm bảo vệ bản chất và chứng cớ của Hội Thánh. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào bối cảnh, nguyên văn, lý do và ứng dụng thiết thực của mạng lệnh quan trọng này.
Bối Cảnh Lịch Sử & Thuộc Linh Của Hội Thánh Cô-rinh-tô
Thành phố Cô-rinh-tô là một trung tâm thương mại sầm uất, đa văn hóa và cũng nổi tiếng với sự suy đồi đạo đức. Hội Thánh tại đây được thành lập bởi chính Phao-lô (Công vụ 18), gồm những tín hữu xuất thân từ nhiều nền tảng: Do Thái, Hy Lạp, nô lệ, tự do, giàu, nghèo. Chính sự đa dạng này, cộng với ảnh hưởng của văn hóa triết lý Hy Lạp (ưa thích tranh luận, tôn sùng nhà hùng biện) và tinh thần phe phái, đã dẫn đến những sự chia rẽ nghiêm trọng. Họ phân chia thành các nhóm: "Tôi thuộc về Phao-lô", "Tôi về A-bô-lô", "Tôi về Sê-pha", "Tôi về Đấng Christ" (1 Cô-rinh-tô 1:12). Sự phân hóa này bắt nguồn từ việc tôn vinh con người, sự khôn ngoan theo thế gian, và đánh mất tầm nhìn về Đấng Christ là trung tâm duy nhất.
Phân Tích Nguyên Văn: Sức Nặng Của Từ Ngữ
Để hiểu thấu đáo lời kêu gọi của Phao-lô, chúng ta cần xem xét ngôn ngữ nguyên bản:
1. "Chia rẽ" (1:10): Trong tiếng Hy Lạp là "σχίσματα" (schismata). Từ này không chỉ có nghĩa là bất đồng ý kiến nhỏ, mà chỉ sự "xé rách, cắt đứt, sự rạn nứt nghiêm trọng". Nó gợi hình ảnh một tấm vải bị xé toạc, hay một thân thể bị phân liệt. Đây là tình trạng nguy hiểm đe dọa đến tính toàn vẹn của Hội Thánh – là thân thể Đấng Christ (1 Cô-rinh-tô 12:27).
2. "Hiệp một ý một lòng": Cụm từ "đồng một lời nói" (τὸ αὐτὸ λέγητε) và "hiệp một ý một lòng" (ἦτε κατηρτισμένοι ἐν τῷ αὐτῷ νοῒ καὶ ἐν τῇ αὐτῇ γνώμῃ). Động từ "κατηρτίσμενοι" (katartizō) rất quan trọng, mang nghĩa "sửa chữa, phục hồi, lắp ráp lại, làm cho trở nên hoàn toàn và thích hợp". Nó được dùng trong ngữ cảnh sửa chữa lưới cá (Ma-thi-ơ 4:21) hay "nên trọn vẹn" (2 Ti-mô-thê 3:17). Phao-lô kêu gọi một sự hiệp nhất được chủ ý sửa chữa, lắp ráp lại từ những mảnh rời, hướng đến một mục đích chung.
3. "Nhơn danh Đức Chúa Jêsus Christ": Đây là nền tảng quyền uy của lời kêu gọi. Sự hiệp một không phải là một lựa chọn xã giao, mà là mệnh lệnh từ chính Đấng đã đổ huyết ra để "hiệp con cái Đức Chúa Trời đang tản lạc lại làm một" (Giăng 11:52). Danh Ngài là thẩm quyền tối cao cho mọi sinh hoạt trong Hội Thánh.
Tại Sao Chia Rẽ Là Mối Đe Dọa Nghiêm Trọng?
Kinh Thánh chỉ ra nhiều lý do sâu xa khiến chia rẽ là điều chúng ta phải tuyệt đối tránh:
1. Nó Phủ Nhận Bản Chất Của Sự Cứu Rỗi Và Sự Hiệp Một Trong Đấng Christ: Sự cứu rỗi không chỉ là cá nhân được hòa thuận với Đức Chúa Trời, mà còn là được đưa vào một cộng đồng – là thân thể của Đấng Christ. "Vì chưng chúng ta hoặc người Giu-đa, hoặc người Gờ-réc, hoặc tôi mọi, hoặc tự chủ, đều đã chịu phép báp-têm chung một Thánh Linh để hiệp làm một thân" (1 Cô-rinh-tô 12:13). Chia rẽ là hành động chống lại công việc hợp nhất mà Chúa Thánh Linh đã làm.
2. Nó Làm Tổn Thương Chứng Cớ Của Tin Lành: Chúa Giê-xu đã cầu nguyện: "Lại cho chúng nó cũng hiệp làm một trong chúng ta, đặng thế gian tin rằng chính Cha đã sai ta đến" (Giăng 17:21). Sự hiệp một của các môn đồ là bằng chứng hùng hồn cho thế gian về tình yêu và quyền năng của Đấng Christ. Ngược lại, sự chia rẽ, tranh cãi làm vấy bùn lên danh Chúa, khiến người ngoài vấp phạm và khinh thường đạo.
3. Nó Phát Xuất Từ Xác Thịt, Không Phải Từ Thánh Linh: Phao-lô liệt kê việc "bè đảng" là một trong những công việc của xác thịt (Ga-la-ti 5:19-20). Nó bắt nguồn từ lòng kiêu ngạo, ích kỷ, ham muốn được công nhận và kiểm soát (Gia-cơ 4:1-2). Trong khi đó, trái của Thánh Linh là "yêu thương, hòa thuận, nhịn nhục" (Ga-la-ti 5:22-23).
4. Nó Làm Suy Yếu Sức Mạnh Và Chức Năng Của Hội Thánh: Một thân thể bị phân liệt không thể hoạt động hiệu quả. Sự chia rẽ làm tiêu hao năng lượng vào những cuộc xung đột nội bộ thay vì tập trung cho sứ mạng rao truyền Tin Lành và gây dựng các thánh đồ.
Giải Pháp Của Phao-lô: Quay Về Với Thập Tự Giá Làm Trung Tâm
Phao-lô không chỉ vạch ra vấn đề, ông đưa ra giải pháp triệt để ngay sau lời kêu gọi: "Đấng Christ đã bị phân chia ra sao? Có phải Phao-lô chịu đóng đinh trên cây thập tự vì anh em chăng? Hay là anh em đã nhơn danh Phao-lô mà chịu phép báp-têm sao?" (1 Cô-rinh-tô 1:13). Câu trả lời hiển nhiên là "Không!". Giải pháp cho mọi sự chia rẽ là quay về với Thập Tự Giá của Đấng Christ.
1. Thập Tự Giá Phá Đổ Mọi Sự Kiêu Ngạo Của Con Người: Sứ điệp về thập tự giá là "sự điên dại" và "sự yếu đuối" đối với thế gian (1:18, 23). Nó đập tan mọi sự khôn ngoan, địa vị, và niềm tự hào của con người. Khi chúng ta đứng dưới chân thập tự giá, mọi danh hiệu "tôi thuộc về..." đều trở nên vô nghĩa, vì tại đó, chúng ta đều là những tội nhân được cứu chuộc bởi ân điển.
2. Đấng Christ Là Nền Tảng Duy Nhất: "Vì chẳng ai có thể lập một nền khác, ngoài nền đã lập, là Đức Chúa Jêsus Christ" (1 Cô-rinh-tô 3:11). Mọi công trình xây dựng Hội Thánh (dù bởi Phao-lô, A-bô-lô hay Sê-pha) đều phải được xây trên chính nền tảng này. Chia rẽ xảy ra khi chúng ta xây trên nền tảng của con người, sở thích cá nhân, hay giáo lý phụ.
Ứng Dụng Thực Tế: Làm Thế Nào Để Gìn Giữ Sự Hiệp Một?
Lời dạy từ 1 Cô-rinh-tô 1:10 vẫn nguyên vẹn giá trị cho Hội Thánh ngày nay. Dưới đây là những ứng dụng thiết thực:
1. Luôn Đặt Đấng Christ Làm Trung Tâm Của Mọi Sự: Trong mọi buổi nhóm, chức vụ, quyết định, và mối quan hệ, hãy tự hỏi: "Điều này có tôn cao Đấng Christ không, hay đang tôn cao một cá nhân, một phương pháp, hay một truyền thống?". Hãy để Lời Chúa (Kinh Thánh) làm tiêu chuẩn tối cao, chứ không phải ý kiến cá nhân.
2. Sống Với Tấm Lòng Khiêm Nhường Và Yêu Thương: "Hãy khiêm nhường và mềm mại, hãy nhịn nhục, lấy lòng yêu thương mà chìu nhau, dùng dây hòa bình mà giữ gìn sự hiệp một của Thánh Linh" (Ê-phê-sô 4:2-3). Khi có bất đồng, hãy tìm kiếm sự hiểu biết trước khi tìm cách được hiểu. Thực hành sự tha thứ như Chúa đã tha thứ cho chúng ta (Cô-lô-se 3:13).
3. Tập Trung Vào Những Điều Cốt Yếu Và Linh Động Trong Những Điều Không Cốt Yếu: Hãy phân biệt giữa giáo lý căn bản (sự chết và sống lại của Đấng Christ, sự cứu rỗi bởi ân điển qua đức tin) và sự tự do Cơ Đốc (quan điểm về văn hóa, phương pháp truyền giáo, phong cách thờ phượng). Trong những điều cốt yếu, cần có sự hiệp một. Trong những điều không cốt yếu, cần có sự tự do và linh động, "Hãy hết lòng tôn trọng nhau" (Rô-ma 12:10).
4. Cầu Nguyện Cho Sự Hiệp Một: Noi gương Chúa Giê-xu, hãy sốt sắng cầu nguyện cho sự hiệp một của Hội thánh địa phương và Hội thánh phổ thông. Sự hiệp một là công việc của Thánh Linh, được ban cho qua sự cầu nguyện.
5. Tích Cực Gây Dựng Và Hàn Gắn: Đừng đứng ngoài chỉ trích, hãy trở thành người kiến tạo hòa bình (Ma-thi-ơ 5:9). Hãy dùng ân tứ và vị trí Chúa ban để gây dựng thân thể, khích lệ, và khi cần, cách yêu thương giúp anh chị em mình thấy lỗi lầm (Ga-la-ti 6:1).
Kết Luận
Lời kêu gọi "giữa anh em chớ có sự chia rẽ" trong 1 Cô-rinh-tô 1:10 vang vọng xuyên suốt thời đại như một hồi chuông cảnh tỉnh cho mọi thế hệ Cơ Đốc nhân. Nó nhắc nhở chúng ta rằng Hội Thánh không phải là một câu lạc bộ tự nguyện dựa trên sở thích cá nhân, mà là một thân thể siêu nhiên, được cứu chuộc bằng giá cao nhất là huyết của Con Đức Chúa Trời. Sự hiệp một là một ân tứ đã được ban, nhưng cũng là một trách nhiệm phải nỗ lực gìn giữ (Ê-phê-sô 4:3).
Mỗi chúng ta được kêu gọi trở thành những thợ lành nghề (katartizō), dùng tình yêu thương, lời nói hòa nhã, và tấm lòng khiêm nhường, dưới sự dẫn dắt của Thánh Linh, để sửa chữa những rạn nứt, lắp ráp lại những mối liên hệ, và cùng nhau xây dựng trên nền tảng duy nhất là Chúa Giê-xu Christ và thập tự giá của Ngài. Chỉ khi đó, Hội Thánh mới thật sự trở nên ánh sáng cho thế gian, và thế gian có thể tin rằng Cha đã sai Con Ngài đến.
"Rốt lại, hết thảy anh em phải đồng lòng đầy thương xót và tình yêu anh em, có lòng nhơn từ và đức khiêm nhường." (1 Phi-e-rơ 3:8).