Làm Sao Thiên Đàng Có Thể Hoàn Hảo Nếu Thiếu Những Người Thân Yêu?
Đây là một trong những câu hỏi day dứt và đầy tình cảm nhất mà nhiều Cơ Đốc nhân phải đối mặt. Nó chạm đến trung tâm của nỗi đau khi mất mát người thân và thách thức sự hiểu biết của chúng ta về bản chất của thiên đàng. Làm thế nào một nơi được gọi là “hoàn hảo” lại có thể mang lại niềm vui trọn vẹn khi chúng ta biết rằng có những người mình yêu thương không ở đó? Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào Lời Đức Chúa Trời để tìm kiếm sự hiểu biết, an ủi và hy vọng chân thực, dựa trên nền tảng của ân điển và lẽ thật.
Trước khi giải đáp câu hỏi, chúng ta phải định nghĩa lại “sự hoàn hảo” của thiên đàng từ góc nhìn thần học Kinh Thánh, thay vì góc nhìn cảm xúc thuần túy của con người.
Kinh Thánh mô tả thiên đàng (hay “Trời Mới Đất Mới”) không phải chủ yếu là một địa điểm để thỏa mãn mọi mong ước cá nhân, mà là sự hiện diện trọn vẹn của Đức Chúa Trời. Sự hoàn hảo của nó nằm ở chính Ngài. Sứ đồ Giăng mô tả: “Nầy, đền tạm của Đức Chúa Trời ở giữa loài người! Ngài sẽ ở với chúng, và chúng sẽ làm dân Ngài; chính Đức Chúa Trời sẽ ở với chúng.”
(Khải Huyền 21:3). Từ Hy Lạp được dùng cho “đền tạm” là skēnē, ám chỉ sự cư ngụ thân mật, không còn khoảng cách. Sự hoàn hảo, vậy thì, là trạng thái được phục hòa trọn vẹn và sống trong sự hiện diện không che khuất của Đấng Tạo Hóa.
Hơn nữa, Khải Huyền 21:4 tuyên bố: “Đức Chúa Trời sẽ lau hết nước mắt khỏi mắt chúng, sẽ không có sự chết, cũng không có than khóc, kêu ca, hay là đau đớn nữa; vì những sự thứ nhất đã qua rồi.”
Ở đây, từ “đau đớn” trong nguyên văn Hy Lạp là ponos, chỉ về mọi hình thức khổ đau thể xác lẫn tinh thần. Lời hứa này bao trùm mọi nguồn gốc gây ra đau khổ, kể cả nỗi đau vì chia ly. Điều này ngụ ý rằng trong trạng thái vinh hiển đó, nhận thức và cảm xúc của chúng ta sẽ được biến đổi cách siêu nhiên để phù hợp với thực tại mới và ý muốn trọn vẹn của Đức Chúa Trời.
Một ngộ nhận phổ biến là cho rằng trên thiên đàng, chúng ta sẽ có cùng một dạng ý thức và tình cảm như hiện tại, chỉ trong một khung cảnh đẹp hơn. Kinh Thánh cho thấy một sự biến đổi căn bản hơn.
Chúa Giê-xu dạy về sự sống lại trong Ma-thi-ơ 22:30: “Vì đến khi sống lại, người ta không cưới vợ, không lấy chồng, nhưng các người sống lại đó như thiên sứ ở trên trời vậy.”
Điều này không có nghĩa chúng ta trở nên vô cảm hoặc mất đi nhân tính. Trái lại, nó cho thấy các mối quan hệ sẽ được nâng lên một bình diện cao hơn và thánh khiết hơn, không còn bị giới hạn bởi các cấu trúc và ràng buộc thuộc về thế gian tạm bợ này (như hôn nhân). Chúng ta sẽ nhận biết và yêu thương nhau trong Đấng Christ một cách trọn vẹn nhất, vượt xa mọi tình cảm tốt đẹp nhất trên đất.
Quan trọng hơn, mối quan hệ chính yếu và bao trùm là với Ba Ngôi Đức Chúa Trời. Sự thỏa mãn tối thượng của linh hồn con người – vốn được tạo dựng cho Đức Chúa Trời (Truyền đạo 3:11) – cuối cùng sẽ được lấp đầy trọn vẹn (pleroma trong Hy Lạp). Thánh Augustinô đã cầu nguyện: “Lạy Chúa, Chúa dựng nên con cho Chúa, nên lòng con khắc khoải cho đến khi được yên nghỉ trong Chúa.” Trên thiên đàng, sự khắc khoải ấy sẽ chấm dứt. Khi tâm trí, tấm lòng và linh hồn chúng ta hoàn toàn tập trung vào vinh quang của Đức Chúa Trời và được thỏa mãn trọn vẹn trong Ngài, thì mọi mối quan hệ khác sẽ được nhìn nhận dưới ánh sáng của lẽ thật và tình yêu thánh khiết của Ngài.
Đây là điểm then chốt. Nỗi đau hiện tại của chúng ta xuất phát từ tình yêu chân thật và ước mong được ở cùng người thân. Trên thiên đàng, chúng ta sẽ vẫn nhớ và nhận biết họ (xem Lu-ca 16:19-31, nơi Áp-ra-ham và La-xa-rơ vẫn nhận biết người giàu). Tuy nhiên, sự hiểu biết của chúng ta sẽ được mở mang trọn vẹn.
1. Chúng ta sẽ thấu hiểu hoàn toàn sự công bình và thánh khiết của Đức Chúa Trời: Hiện nay, chúng ta nhìn mọi sự “như trong một tấm gương, cách mờ ám” (1 Cô-rinh-tô 13:12). Chúng ta có thể thấy sự tử tế của một người và khó lòng dung hòa với sự phán xét của Đức Chúa Trời. Trên thiên đàng, chúng ta sẽ thấy rõ ràng (en prosōpon, nghĩa là “mặt đối mặt”). Chúng ta sẽ hiểu trọn vẹn bản chất của tội lỗi là sự xúc phạm đến sự thánh khiết vô hạn của Đức Chúa Trời (Ha-ba-cúc 1:13), và cũng hiểu sâu sắc sự công bình cùng ân điển đáng kinh ngạc trong sự phán xét của Ngài. Sự đồng ý của chúng ta với mọi phán quyết của Đức Chúa Trời sẽ là trọn vẹn, bởi vì chúng ta sẽ thấy Ngài là Đấng hoàn toàn công bình, thánh khiết và yêu thương.
2. Chúng ta sẽ nhận thức đầy đủ về giá trị vô hạn của sự cứu chuộc: Khi chiêm ngưỡng Chúa Giê-xu Christ và những vết thương của Ngài – bằng chứng của giá phải trả cho tội lỗi – chúng ta sẽ hiểu một cách sâu sắc và cá nhân rằng sự vắng mặt của bất kỳ ai trên thiên đàng là hoàn toàn do sự chối từ chính đáng và tự nguyện của họ đối với ân điển đó, chứ không phải do ý muốn độc đoán của Đức Chúa Trời (Giăng 3:18, 5:40). Nỗi buồn, nếu có, sẽ không còn là nỗi buồn của sự bất công hay mất mát oan uổng, mà được bao bọc trong sự thấu hiểu trọn vẹn về lẽ thật.
Lẽ thật trên không nhằm đè nén cảm xúc hiện tại, nhưng để đặt chúng vào trong khung hy vọng vững chắc và thúc đẩy chúng ta sống có trách nhiệm.
1. Được Phép Đau Buồn, Nhưng Có Hy Vọng: Đức Chúa Trời không vô cảm với nỗi đau của chúng ta. Chúa Giê-xu đã khóc trước mộ La-xa-rơ (Giăng 11:35). Sứ đồ Phao-lô dạy chúng ta đừng buồn như người không có hy vọng (1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:13). Chúng ta được phép khóc, nhưng với một niềm hy vọng vững chắc nơi sự sống lại và lời hứa tái ngộ của Chúa cho những ai thuộc về Ngài. Nỗi đau hiện tại là lời nhắc nhở về thực tại của tội lỗi và sự chết, và càng làm sáng tỏ hơn sự cần thiết của Tin Mừng.
2. Tận Tâm Cầu Nguyện Và Làm Chứng: Sự trăn trở về người thân phải thúc giục chúng ta cầu nguyện cách sốt sắng hơn và tìm cơ hội chia sẻ Tin Lành cứu rỗi trong tình yêu thương và sự khôn ngoan (Cô-lô-se 4:5-6). Chúng ta giao phó họ cho ân điển của Đức Chúa Trời, Đấng “không muốn cho một người nào chết mất, nhưng muốn cho mọi người đều ăn năn” (2 Phi-e-rơ 3:9).
3. Nuôi Dưỡng Cái Nhìn Thuộc Linh Về Thiên Đàng: Thay vì hình dung thiên đàng như một cuộc hội ngộ gia đình trần thế, chúng ta cần tập trung vào Chúa Cứu Thế. Sứ đồ Phao-lô nói rõ ước ao của ông: “Tôi ham muốn đi ra khỏi thế gian nầy đặng ở với Đấng Christ, là sự tốt hơn” (Phi-líp 1:23). Thiên đàng là “được ở với Chúa”. Mọi phước hạnh khác đều xuất phát từ đó. Hãy nuôi dưỡng lòng khao khát Chúa mỗi ngày qua sự cầu nguyện, suy gẫm Lời Chúa và thờ phượng.
4. Sống Với Trọng Tâm Vĩnh Cửu: Sự thật này thách thức chúng ta sống với tấm lòng hướng về cõi đời đời. Nó giúp chúng ta đặt đúng thứ tự ưu tiên: mối quan hệ với Đức Chúa Trời qua Chúa Giê-xu Christ là quan trọng tuyệt đối. Nó cũng khích lệ chúng ta đầu tư vào Nước Trời—bằng cách gây dựng Hội Thánh, làm chứng và yêu thương—vì những điều đó có giá trị đời đời.
Vậy, làm sao thiên đàng có thể hoàn hảo nếu thiếu những người thân yêu? Câu trả lời Kinh Thánh là: Thiên đàng hoàn hảo vì Đức Chúa Trời là Đấng Hoàn Hảo, và trong sự hiện diện của Ngài, mọi điều đều được làm cho trọn vẹn (teleios trong Hy Lạp).
Sự hoàn hảo của thiên đàng không phụ thuộc vào sự hiện diện của tất cả những người chúng ta muốn có ở đó, nhưng nằm ở chính thực tại vinh quang rằng Đức Chúa Trời sẽ ở đó, và Ngài sẽ “làm mọi sự mới lại” (Khải Huyền 21:5). Trong vinh quang đó, trái tim được biến đổi của chúng ta sẽ hoàn toàn thỏa lòng trong Ngài, hiểu biết trọn vẹn lẽ công bình và tình yêu thương của Ngài, và tràn ngập niềm vui không thể diễn tả được.
Cho đến ngày ấy, chúng ta bước đi bằng đức tin, không bằng mắt thấy (2 Cô-rinh-tô 5:7). Chúng ta vừa ôm lấy nỗi đau với tấm lòng nhạy cảm, vừa nắm chặt lời hứa với đôi tay của đức tin. Chúng ta tin cậy vào Đấng đã từng khóc, Đấng đã chết và sống lại, rằng Ngài hiểu và sẽ lau sạch mọi giọt nước mắt. Sự hoàn hảo cuối cùng không phải là một cảnh quan hay một tập thể, mà là một Con Người – Chúa Giê-xu Christ, và trong Ngài, mọi sự đều được nên trọn.
“Tôi cũng coi hết thảy mọi sự như là lỗ cho sự nhận biết Đức Chúa Jêsus Christ là quý hơn hết, … cho đến nỗi tôi được biết Ngài, và quyền phép sự sống lại của Ngài, … để tôi được đến sự sống lại từ trong kẻ chết.” (Phi-líp 3:8, 10-11).