Chúng ta sẽ làm gì trên Thiên Đàng?
Một trong những câu hỏi phổ biến nhất và cũng gây tò mò nhất về đời sau của Cơ Đốc nhân là: “Trên Thiên Đàng, chúng ta sẽ làm gì cả ngày?”. Một số hình dung sai lầm mô tả một thiên đàng tĩnh lặng, nhàm chán, nơi các thánh đồ ngồi trên những đám mây, chơi đàn hạc một cách thụ động trong một sự vĩnh hằng đơn điệu. Tuy nhiên, Kinh Thánh, đặc biệt là sách Khải Huyền, vẽ nên một bức tranh hoàn toàn khác — sống động, năng động, trọn vẹn và đầy mục đích. Sự hiểu biết đúng đắn về đời sống Thiên Đàng không chỉ làm nức lòng chúng ta về tương lai mà còn định hình và thánh hóa cách chúng ta sống trong hiện tại.
Hoạt động trung tâm và xuyên suốt của Thiên Đàng là sự thờ phượng. Đây không phải là một buổi nhóm kéo dài bất tận theo nghĩa trần thế, mà là trạng thái hiện hữu tự nhiên của một tạo vật được cứu chuộc hoàn toàn khi đối diện với Đấng Tạo Hóa và Cứu Chúa của mình. Từ ngữ Hy Lạp được dùng chính là προσκυνέω (proskyneō), có nghĩa là “cúi mình xuống,” “tôn kính,” “thờ lạy.” Hành động này biểu thị sự quy phục trọn vẹn, tình yêu thương tột độ, và sự ngợi khanh xuất phát từ một tấm lòng đã được tái tạo.
Khải Huyền cho chúng ta nhiều cảnh tượng sống động:
“Sau các việc ấy, tôi nhìn xem, thấy vô số người, không ai đếm được, bởi mọi nước, mọi chi phái, mọi dân tộc, mọi tiếng mà ra, đứng trước ngôi và trước Chiên Con, mặc áo dài trắng, tay cầm nhành chà là, cất tiếng lớn kêu rằng: Sự cứu rỗi thuộc về Đức Chúa Trời ta, là Đấng ngự trên ngôi, và thuộc về Chiên Con!” (Khải Huyền 7:9-10).
Cảnh tượng này cho thấy sự thờ phượng mang tính cộng đồng, đa văn hóa, và tập trung vào cả Ba Ngôi Đức Chúa Trời (“Đức Chúa Trời ta” và “Chiên Con”). Họ không thụ động; họ “cất tiếng lớn,” một sự tham gia toàn tâm toàn ý.
Hơn nữa, sự thờ phượng không chỉ bằng lời nói. Trong Khải Huyền 5:8-10, hai mươi bốn trưởng lão (đại diện cho Hội Thánh được cứu chuộc) cầm những cây đàn và những bát vàng đầy hương, là những lời cầu nguyện của các thánh đồ. Âm nhạc, nghệ thuật, và lời cầu nguyện hòa quyện thành một của lễ thờ phượng dâng lên Đức Chúa Trời. Thiên Đàng sẽ là nơi chúng ta sử dụng mọi khả năng nghệ thuật, âm nhạc, và sáng tạo mà Đức Chúa Trời đã ban—giờ đây đã được tẩy sạch mọi tội lỗi và giới hạn—để ca ngợi Ngài một cách trọn vẹn nhất.
Một khía cạnh quan trọng khác là sự phục vụ và cai trị. Kinh Thánh hứa rằng chúng ta sẽ có những trách nhiệm và công việc có ý nghĩa. Trong ẩn dụ về những nén bạc, Chúa Giê-xu phán:
“Hỡi đầy tớ ngay lành trung tín kia, được lắm; ngươi đã trung tín trong việc nhỏ, ta sẽ lập ngươi coi sóc nhiều; hãy đến hưởng sự vui mừng của chúa ngươi.” (Ma-thi-ơ 25:21).
Sự “coi sóc nhiều” này ám chỉ một quyền quản trị, một sự ủy thác trong cõi đời đời. Điều này được xác nhận rõ ràng trong Khải Huyền:
“Phước thay và thánh thay những kẻ được phần về sự sống lại thứ nhất!... và sẽ làm thầy tế lễ của Đức Chúa Trời và của Đấng Christ, cùng sẽ trị vì với Ngài trong một ngàn năm.” (Khải Huyền 20:6), và “Các tôi tớ Ngài sẽ hầu hạ Ngài” (Khải Huyền 22:3).
Từ “hầu hạ” trong tiếng Hy Lạp là λατρεύω (latreuō), cũng có nghĩa là “phục vụ trong sự thờ phượng.” Đây không phải là sự nô lệ hay lao động khổ sai, mà là sự phục vụ vui thỏa, tràn đầy ý nghĩa, phát xuất từ tình yêu hoàn hảo. Chúng ta sẽ được giao những nhiệm vụ phù hợp với bản tính đã được vinh hiển hóa của mình, có lẽ liên quan đến việc quản lý những phần của vũ trụ mới (xem Rô-ma 8:19-21), khám phá và phát triển vinh quang của Đức Chúa Trời trong sáng tạo mới. Công việc sẽ không còn là gánh nặng, đau khổ hay nhàm chán (Sáng-thế Ký 3:17-19), mà là sự biểu hiện trọn vẹn của ơn gọi nguyên thủy của con người: “cai trị” (Sáng-thế Ký 1:28) trong sự vâng phục và hiệp một hoàn hảo với Đức Chúa Trời.
Trí óc được cứu chuộc của chúng ta sẽ được tự do để học hỏi và khám phá trong một vũ trụ mới. Sứ đồ Phao-lô viết:
“Bây giờ chúng ta xem trong một tấm gương, cách mập mờ, nhưng bấy giờ sẽ thấy mặt đối mặt; bây giờ tôi biết chưa trọn vẹn, nhưng bấy giờ tôi sẽ biết như Chúa đã biết tôi vậy.” (1 Cô-rinh-tô 13:12).
Hiện tại, sự hiểu biết của chúng ta bị giới hạn và gián đoạn bởi tội lỗi. Trên Thiên Đàng, chúng ta sẽ biết Chúa một cách trực tiếp, thân mật (“mặt đối mặt”) và sẽ có được sự hiểu biết sâu sắc, toàn diện hơn. Điều này không có nghĩa chúng ta trở nên toàn tri như Đức Chúa Trời, nhưng chúng ta sẽ được ban cho khả năng hiểu biết vô hạn và không bị giới hạn bởi thời gian hay thể chất.
Chúng ta sẽ có cơ hội khám phá chiều sâu của sự khôn ngoan và sáng tạo của Đức Chúa Trời trong một trời mới đất mới (Khải Huyền 21:1). Mỗi nguyên tử, mỗi ngôi sao, mỗi dạng sống mới sẽ là một cuộn giấy mở ra để bày tỏ vinh quang của Ngài. Sự học hỏi sẽ là một niềm vui thuần khiết, không còn sự kiêu ngạo, ganh đua hay mệt mỏi.
Thiên Đàng sẽ không có sự cô đơn hay hiểu lầm. Chúng ta sẽ được hiệp một trọn vẹn với tất cả các thánh đồ qua mọi thời đại. Điều này hoàn tất lời cầu nguyện của Chúa Giê-xu trong Giăng 17:20-24. Chúng ta sẽ được biết nhau một cách trọn vẹn và yêu thương nhau một cách hoàn hảo, vì tội lỗi—nguyên nhân của tranh cãi, ghen tị, và thương tổn—đã bị cất bỏ hoàn toàn.
Hơn nữa, chúng ta sẽ giao tiếp với các thiên sứ (Hê-bơ-rơ 12:22-24). Chúng ta sẽ cùng nhau tạo thành một cộng đồng vĩ đại của các tạo vật được cứu chuộc và các thiên sứ trung thành, tất cả cùng thờ phượng và phục vụ Đức Chúa Trời. Mọi mối quan hệ hôn nhân trần thế, vốn là hình bóng của mối tương giao giữa Christ và Hội Thánh (Ê-phê-sô 5:32), sẽ được thay thế bằng một mối tương giao cộng đồng sâu sắc và rộng lớn hơn, nơi tình yêu của Đức Chúa Trời tuôn tràn qua mỗi cá nhân.
Kinh Thánh nói về một sự “nghỉ ngơi” cho dân sự của Đức Chúa Trời (Hê-bơ-rơ 4:9-11). Từ Hy Lạp σαββατισμός (sabbatismos) có nghĩa là “sự nghỉ ngơi Sa-bát.” Đây không phải là sự bất động, mà là sự yên nghỉ khỏi sự đau đớn, khổ sở, tội lỗi, sự chống đối, và sự mệt mỏi thuộc linh. Đó là sự bình an sâu thẳm (שָׁלוֹם shalom trong tiếng Hê-bơ-rơ) — sự hài hòa trọn vẹn với Đức Chúa Trời, với chính mình, với người khác, và với môi trường xung quanh.
“Đức Chúa Trời sẽ lau hết nước mắt khỏi mắt chúng, sẽ không có sự chết, cũng không có than khóc, kêu ca, hay là đau đớn nữa; vì những sự thứ nhất đã qua rồi.” (Khải Huyền 21:4).
Sự nghỉ ngơi này là nền tảng cho mọi hoạt động khác. Chúng ta sẽ làm việc, học hỏi, và tương giao trong một trạng thái năng lượng vô tận, bình an, và thỏa lòng hoàn toàn.
Hiểu biết về Thiên Đàng không phải chỉ để thỏa mãn sự tò mò, mà phải biến đổi đời sống hiện tại của chúng ta.
1. Định Hướng Lại Sự Thờ Phượng Hiện Tại: Nếu Thiên Đàng là nơi thờ phượng trọn vẹn, thì đời sống chúng ta ngày nay phải là sự chuẩn bị và tập dượt cho điều đó. Hãy tham gia vào sự thờ phượng cách sốt sắng, không chỉ trong nhà thờ mà trong mọi phương diện đời sống (Rô-ma 12:1). Học cách ca ngợi Chúa trong mọi hoàn cảnh.
2. Trung Tín Trong Công Việc Nhỏ Nhất: Những trách nhiệm Chúa giao cho chúng ta hôm nay — trong gia đình, công việc, Hội Thánh — là “việc nhỏ” để rèn luyện và chứng minh sự trung tín cho những “việc lớn” trên Thiên Đàng. Hãy làm mọi việc “như làm cho Chúa” (Cô-lô-se 3:23).
3. Nuôi Dưỡng Sự Hiệp Một và Tha Thứ: Vì chúng ta sẽ sống trong sự hiệp một trọn vẹn với các anh chị em trên Thiên Đàng, chúng ta phải nỗ lực duy trì sự hiệp một của Thánh Linh ngay bây giờ (Ê-phê-sô 4:3). Hãy tha thứ, hòa giải, và yêu thương như Chúa đã yêu chúng ta.
4. Sống Với Niềm Hy Vọng và Không Bám Víu Vào Đời Này: Hiểu rằng những điều tốt đẹp nhất của đời này chỉ là hình bóng mờ nhạt so với thực tại vinh hiển đang chờ đợi, giúp chúng ta sống thanh thản, dạn dĩ, và sẵn sàng từ bỏ mọi thứ vì Chúa. Chúng ta là “kẻ trú ngụ và là khách lạ” trên đất này (1 Phi-e-rơ 2:11).
5. Rao Truyền Tin Lành Cứu Rỗi: Niềm vui và sự trọn vẹn của Thiên Đàng càng thôi thúc chúng ta mong muốn người khác cũng được ở đó. Hãy sống và chia sẻ đức tin cách nhiệt thành, để nhiều người hơn nữa có thể cùng chúng ta kinh nghiệm sự vui mừng đời đời ấy.
Thiên Đàng không phải là một kỳ nghỉ vĩnh viễn trong sự thụ động. Đó là sự bắt đầu của sự sống thật — một sự sống năng động, sáng tạo, có mục đích, và trọn vẹn trong sự hiện diện của Đức Chúa Trời. Chúng ta sẽ thờ phượng trong sự kinh ngạc và vui mừng, phục vụ trong quyền năng và tình yêu, học hỏi trong sự khôn ngoan vô tận, tương giao trong sự hiệp một hoàn hảo, và nghỉ ngơi trong sự bình an vĩnh cửu. Mọi khía cạnh của nhân tính mà Đức Chúa Trời đã tạo dựng — sự sáng tạo, tình yêu thương, sự tìm kiếm tri thức, khát khao cộng đồng — sẽ được phục hồi, thánh hóa, và nâng lên một tầm cao mới trong Ngài. Sự hiểu biết này cho chúng ta hy vọng vững chắc và một la bàn cho đời sống hôm nay: hãy sống mỗi ngày như một sự chuẩn bị cho ngày vinh hiển ấy, khi chúng ta sẽ thấy mặt Ngài và được hoàn toàn giống như Ngài (1 Giăng 3:2).
“Tôi lại nghe một tiếng lớn từ nơi ngôi đến mà rằng: Nầy, đền tạm của Đức Chúa Trời ở giữa loài người! Ngài sẽ ở với chúng, và chúng sẽ làm dân Ngài; chính Đức Chúa Trời sẽ ở với chúng. Ngài sẽ lau hết nước mắt khỏi mắt chúng...” (Khải Huyền 21:3-4a).