Tại sao tôi không được tự vẫn?

02 December, 2025
16 phút đọc
3,146 từ
Chia sẻ:

Tại Sao Tôi Không Được Tự Vẫn?

Trong một thế giới đầy những áp lực, đau khổ tột cùng và cảm giác tuyệt vọng, câu hỏi về giá trị của sự sống và quyền được chấm dứt nó trở nên day dứt. Đối với một Cơ Đốc nhân, câu trả lời không đến từ triết lý nhân sinh hay quan điểm cá nhân, mà phải được đặt nền tảng vững chắc trên Lời Hằng Sống của Đức Chúa Trời. Bài nghiên cứu này sẽ khảo sát cách toàn diện từ Kinh Thánh, hé mở những lý do thần học sâu sắc giải thích tại sao tự vẫn không phải là lựa chọn của người thuộc về Chúa, đồng thời chỉ ra con đường hy vọng và sức mạnh Ngài đã dành sẵn.

I. Sự Sống Là Quà Tặng Thánh Và Sở Hữu Độc Quyền Của Đấng Tạo Hóa

Nền tảng đầu tiên và quan trọng nhất để hiểu về sự sống con người được tìm thấy ngay trong những chương đầu của Kinh Thánh. Sáng thế ký 1:27 chép: “Đức Chúa Trời dựng nên loài người như hình Ngài; Ngài dựng nên loài người giống như hình Đức Chúa Trời; Ngài dựng nên người nam cùng người nữ.” Từ ngữ Hê-bơ-rơ được dùng cho “dựng nên” ở đây là “bara” (בָּרָא), một từ đặc biệt chỉ được dùng cho hành động sáng tạo độc nhất vô nhị của Đức Chúa Trời, không phải của con người hay bất cứ sinh vật nào. Điều này khẳng định nguồn gốc thánh và siêu nhiên của sự sống chúng ta.

Hệ quả trực tiếp của việc được tạo dựng theo hình ảnh Đức Chúa Trời (“tselem Elohim” - צֶלֶם אֱלֹהִים) là sự sống của chúng ta không thuộc quyền sở hữu của chính mình. 1 Cô-rinh-tô 6:19-20 làm sáng tỏ điều này: “Anh em há chẳng biết rằng thân thể mình là đền thờ của Đức Thánh Linh đang ngự trong anh em, là Đấng mà anh em đã nhận bởi Đức Chúa Trời, và anh em chẳng phải thuộc về chính mình sao? Vì chưng anh em đã được chuộc bằng giá cao rồi. Vậy, hãy lấy thân thể mình làm sáng danh Đức Chúa Trời.” Từ “chuộc” trong tiếng Hy Lạp là “agorazō” (ἀγοράζω), nghĩa là mua lại từ thị trường nô lệ. Sự sống và thân thể ta đã được Chúa Giê-xu Christ mua lại bằng chính huyết Ngài. Do đó, hành động tự ý hủy hoại sự sống là sự xâm phạm vào quyền sở hữu tối cao của Đấng Tạo Hóa và Đấng Cứu Chuộc.

II. Mệnh Lệnh Thánh: “Ngươi Chớ Giết Người” Và Phạm Vi Của Nó

Điều răn thứ sáu trong Mười Điều Răn được tuyên bố rõ ràng: “Ngươi chớ giết người” (Xuất Ê-díp-tô Ký 20:13). Từ Hê-bơ-rơ được dùng cho “giết” ở đây là “ratsach” (רָצַח), thường chỉ về hành động giết người có chủ ý, bao gồm cả việc giết người vô tội. Trong bối cảnh toàn bộ Kinh Thánh, mệnh lệnh này không chỉ cấm giết hại người khác, mà còn hàm ý bảo vệ sự sống nói chung, bao gồm cả mạng sống của chính mình. Chúa Giê-xu đã đưa điều răn này lên một tầm cao mới khi dạy về tấm lòng (Ma-thi-ơ 5:21-22), Ngài nhấn mạnh giá trị sự sống từ trong tư tưởng.

Kinh Thánh ghi nhận một số trường hợp tự sát (như Sau-lơ, Giô-na-than, A-hi-tô-phe, và Giu-đa Ích-ca-ri-ốt). Quan trọng cần lưu ý: Kinh Thánh ghi chép sự kiện, nhưng không hề tán thành hay biện minh cho hành động đó. Ngược lại, những câu chuyện này thường đi kèm với bối cảnh của sự bội đạo, tuyệt vọng thuộc linh, và hậu quả bi thảm, đóng vai trò như những lời cảnh báo nghiêm túc. Họ đã chọn cách thoát khỏi nỗi đau tạm thời bằng cách từ bỏ hy vọng vào sự can thiệp chủ quyền của Đức Chúa Trời.

III. Sự Kêu Gọi Vượt Qua Đau Khổ Và Mang Lấy Gánh Nặng

Một lý do thường được đưa ra cho ý định tự vẫn là không thể chịu đựng được đau khổ nữa. Tuy nhiên, Kinh Thánh không hứa hẹn một cuộc đời không đau khổ cho con cái Chúa. Thay vào đó, Chúa hứa sự hiện diện, sức mạnh và ý nghĩa trongxuyên qua đau khổ. Sứ đồ Phao-lô đã kinh nghiệm điều này khi cầu xin Chúa cất khỏi ông “cái giằm xóc trong thịt”. Câu trả lời của Chúa là: “Ân điển Ta đủ cho ngươi rồi, vì sức mạnh của Ta nên trọn vẹn trong sự yếu đuối” (2 Cô-rinh-tô 12:9). Từ “đủ” trong tiếng Hy Lạp là “arkeo” (ἀρκέω), có nghĩa là đầy đủ, thỏa mãn, có sức chịu đựng. Ân điển Chúa không phải lúc nào cũng cất đi hoàn cảnh, nhưng luôn đủ để chúng ta đứng vững trong đó.

Chúa Giê-xu chính là tấm gương tối thượng. Trong vườn Ghết-sê-ma-nê, tâm hồn Ngài “buồn bực cho đến chết” (Ma-thi-ơ 26:38). Ngài đã cầu nguyện khẩn thiết để nếu có thể, Chúa Cha cất chén đau khổ này qua. Nhưng cuối cùng, Ngài đã phó thác: “Song không theo ý muốn Con, mà theo ý muốn Cha” (Ma-thi-ơ 26:39). Chúa Giê-xu đã chọn vâng phục và tin cậy Chúa Cha cho đến cùng, mở đường cứu rỗi cho nhân loại. Sự vâng phục đó dạy chúng ta rằng ngay trong cơn đau khổ tột cùng, ý muốn tốt lành và kế hoạch hoàn hảo của Đức Chúa Trời vẫn đáng để chúng ta tin cậy và bám víu.

IV. Phá Vỡ Sự Kêu Gọi Và Mục Đích Đời Sống

Đức Chúa Trời có một mục đích cho mỗi sự sống. Tiên tri Giê-rê-mi được nhắc: “Trước khi ngươi sanh ra, ta đã biệt riêng ngươi” (Giê-rê-mi 1:5). Sứ đồ Phao-lô cũng xác nhận: “Vì chúng ta là việc Ngài làm ra, đã được dựng nên trong Đức Chúa Jêsus Christ để làm việc lành mà Đức Chúa Trời đã sắm sẵn trước cho chúng ta làm theo” (Ê-phê-sô 2:10). Từ “việc lành” trong tiếng Hy Lạp là “ergon agathon” (ἔργον ἀγαθόν). Mỗi Cơ Đốc nhân là một tác phẩm nghệ thuật của Chúa, được cứu chuộc với một hành trình đức tin và sự phục vụ độc nhất. Tự vẫn là hành động cắt ngang và từ chối hoàn thành hành trình đức tin, những “việc lành” mà Chúa đã chuẩn bị, và cơ hội để vinh hiển Ngài được bày tỏ qua chính sự yếu đuối và chiến đấu của chúng ta.

V. Hy Vọng Vĩnh Cửu Và Viễn Cảnh Thiên Đàng

Một sự hiểu lầm nguy hiểm là nghĩ rằng tự vẫn sẽ đưa mình đến thiên đàng nhanh hơn hoặc thoát khỏi mọi rắc rối. Quan điểm Kinh Thánh hoàn toàn khác. Sự chết là kẻ thù cuối cùng sẽ bị hủy diệt (1 Cô-rinh-tô 15:26). Thời điểm và cách thức chúng ta rời khỏi đời này thuộc về sự chủ quyền của Đức Chúa Trời (Gióp 14:5; Thi thiên 139:16). Là Cơ Đốc nhân, chúng ta trông đợi thiên đàng như quê hương đời đời (Phi-líp 3:20), nhưng không được phép dùng thủ đoạn của con người để đạt lấy nó. Phao-lô đã giằng co giữa ước muốn “đi ở với Đấng Christ” và sự cần thiết phải ở lại để phục vụ các tín hữu (Phi-líp 1:21-24). Ông để sự lựa chọn đó trong tay Chúa và tiếp tục chạy xong cuộc đua, giữ lấy đức tin (2 Ti-mô-thê 4:7). Đó là thái độ mẫu mực: khao khát thiên đàng nhưng trung tín trong chức vụ cho đến giây phút Chúa định.

Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc

1. Nhận Biết và Chống Lại Những Lời Nói Dối: Khi ý nghĩ tự vẫn đến, hãy nhận ra đó là tiếng nói của kẻ thù, của sự tuyệt vọng, chứ không phải tiếng Chúa. Hãy dùng Lời Chúa làm “gươm của Đức Thánh Linh” (Ê-phê-sô 6:17) để chống lại. Học thuộc và tuyên xưng những câu Kinh Thánh về hy vọng như Thi thiên 34:18 (“Đức Giê-hô-va ở gần những người có lòng đau thương, cứu kẻ nào có tâm hồn thống hối.”), Ma-thi-ơ 11:28 (“Hỡi những kẻ mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến cùng ta, ta sẽ cho các ngươi được yên nghỉ.”).

2. Tìm Kiếm Sự Giúp Đỡ Từ Hội Thánh: Đức Chúa Trời ban cho chúng ta Hội Thánh là thân thể Đấng Christ để nâng đỡ nhau. Ga-la-ti 6:2 dạy: “Hãy mang lấy gánh nặng cho nhau, như vậy anh em sẽ làm trọn luật pháp của Đấng Christ.” Đừng cô lập mình. Hãy mở lòng với một mục sư, một trưởng lão, hoặc một anh chị em tin kính, trung tín. Việc tìm kiếm sự giúp đỡ chuyên môn từ các nhà tư vấn Cơ Đốc hoặc bác sĩ tâm thần cũng là hành động khôn ngoan, vì Đức Chúa Trời có thể dùng những phương tiện này để chữa lành.

3. Tập Trung Vào Sự Hiện Diện Và Lòng Thương Xót Mới Mỗi Ngày Của Chúa: Sự tuyệt vọng thường khiến chúng ta nhìn xa về tương lai u ám. Hãy học như tác giả Thi thiên cầu nguyện: “Xin cho tôi biết đường tôi phải đi... Xin cứu tôi khỏi kẻ thù nghịch” (Thi thiên 143:8-9). Hãy cầu xin Chúa sức mạnh để sống qua từng ngày, từng giờ. Hãy nhớ lời hứa: “Sự nhân từ Đức Giê-hô-va chưa hết, lòng thương xót của Ngài chưa dứt. Nó mới mỗi buổi sáng” (Ca thương 3:22-23).

4. Tìm Lại Ý Nghĩa Và Chức Vụ: Dù trong hoàn cảnh nào, hãy cầu nguyện: “Lạy Chúa, Ngài còn muốn con làm gì cho Ngài và cho người khác hôm nay?” Ngay một lời cầu nguyện chân thành, một cử chỉ tử tế nhỏ, hay sự kiên trì trong đau đớn với thái độ vâng phục, cũng có thể trở thành chức vụ mạnh mẽ làm vinh hiển Đức Chúa Trời và khích lệ người khác.

Kết Luận

Sự sống là món quà thánh thiêng và là sự ủy thác từ chính Đấng Tạo Hóa. Tự vẫn không phải là cửa thoát khỏi đau khổ theo kế hoạch của Đức Chúa Trời, mà là sự khước từ sự chủ quyền, sự tốt lành và kế hoạch cứu chuộc của Ngài. Nó cướp đi cơ hội để ân điển đầy quyền năng của Chúa được tỏ ra trọn vẹn trong sự yếu đuối của chúng ta.

Nếu bạn đang chiến đấu với những ý nghĩ đen tối này, hãy biết rằng bạn không đơn độc. Ngay cả những héo hắt tâm linh sâu thẳm nhất cũng không nằm ngoài tầm với của Đấng đã từng kêu lên: “Đức Chúa Trời tôi ôi! Đức Chúa Trời tôi ôi! Sao Ngài lìa bỏ tôi?” (Ma-thi-ơ 27:46). Chúa Giê-xu đã bước vào tận cùng của sự tuyệt vọng để đem bạn ra. Hãy chạy đến với Ngài. Hãy nắm lấy tay của Hội Thánh. Sự sống bạn, dù đang đau đớn đến đâu, vẫn mang hình ảnh của Đức Chúa Trời và vẫn là phương tiện quý giá để câu chuyện về tình yêu, ân điển và quyền năng phục hồi của Ngài được kể ra. Hãy tiếp tục bước đi, dù từng bước nhỏ, trong sự nương dựa vào Đấng nói rằng: “Ta đã đến hầu cho chiên được sự sống, và được sự sống dư dật” (Giăng 10:10).


Quay Lại Bài Viết