Thế Nào Là Một Hội Thánh Báp-tít Kinh Thánh và Tín Hữu Báp-tít Kinh Thánh Tin Điều Gì?
Trong bối cảnh đa dạng của Cơ Đốc giáo ngày nay, thuật ngữ "Báp-tít Kinh Thánh" (Biblical Baptist) thường được nhắc đến để chỉ một dòng chảy tín ngưỡng tìm cách quay trở lại với các nguyên tắc và thực hành được tìm thấy rõ ràng trong Tân Ước. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khám phá các đặc điểm nền tảng của một Hội thánh Báp-tít Kinh Thánh và hệ thống tín điều mà các tín hữu này nắm giữ, dựa trên sự giải kinh cẩn thận từ Kinh Thánh.
Danh xưng "Báp-tít Kinh Thánh" không đơn thuần là một nhãn hiệu giáo phái, mà trước hết là một tuyên ngôn về thẩm quyền tối cao. Nó nhấn mạnh rằng mọi niềm tin, giáo lý, cơ cấu và thực hành của Hội thánh phải được rút ra trực tiếp và duy nhất từ Kinh Thánh—Lời Đức Chúa Trời. Điều này dựa trên nguyên tắc Sola Scriptura (Duy Kinh Thánh) của Cải Chánh Tin Lành. Trong tiếng Hy Lạp, từ "Báp-tít" (Βαπτιστής, Baptistēs) có nghĩa là "người làm phép báp-têm," chỉ về chức vụ của Giăng Báp-tít (Ma-thi-ơ 3:1) và tập trung vào nghi thức báp-têm bằng sự chìm mình trong nước.
Về mặt lịch sử, các Hội thánh Báp-tít Kinh Thánh thường nhận diện mình trong dòng chảy của những Cơ Đốc nhân qua các thời đại, dù bị bách hại, vẫn kiên trì bảo vệ các chân lý như: thẩm quyền tối cao của Kinh Thánh, Hội Thánh gồm những người được tái sanh (chứ không phải toàn bộ dân cư một vùng), báp-têm cho tín hữu bằng hình thức chìm mình, và quyền tư tế của mọi tín đồ. Họ từ chối sự can thiệp của nhà nước vào các vấn đề tôn giáo (tách biệt Giáo hội và Nhà nước) và tin vào sự tự trị của mỗi Hội thánh địa phương dưới sự lãnh đạo duy nhất của Đấng Christ.
Niềm tin của một tín hữu Báp-tít Kinh Thánh có thể được tóm lược qua các giáo lý then chốt sau, mỗi giáo lý đều được bám chặt vào Kinh Thánh:
1. Thẩm Quyền Tối Cao và Đầy Đủ của Kinh Thánh:
Kinh Thánh Cựu Ước và Tân Ước là Lời Đức Chúa Trời được soi dẫn, là tiêu chuẩn tối cao và duy nhất cho đức tin và nếp sống (2 Ti-mô-thê 3:16-17). Từ "soi dẫn" trong nguyên văn Hy Lạp là theopneustos (θεόπνευστος), nghĩa đen là "Đức Chúa Trời thở ra." Điều này loại trừ mọi khải thị mới, truyền thống giáo hội, hoặc lời tuyên bố của con người có thẩm quyền ngang hàng với Kinh Thánh.
2. Sự Cứu Rỗi Bởi Ân Điển Qua Đức Tin Nơi Chúa Giê-xu Christ:
Đây là trung tâm điểm của Phúc Âm. Con người hoàn toàn sa ngã, bất lực tự cứu mình (Rô-ma 3:23). Sự cứu rỗi là một ân tứ nhưng không của Đức Chúa Trời, được ban cho bởi ân điển (χάρις, charis) duy nhất, nhận lãnh bởi đức tin (πίστις, pistis) cá nhân nơi công lao cứu chuộc của Chúa Giê-xu Christ qua sự chết đền tội và sự sống lại của Ngài (Ê-phê-sô 2:8-9). Công việc lành là kết quả của sự cứu rỗi, chứ không phải điều kiện để được cứu.
3. Báp-têm Cho Tín Hữu Bằng Sự Chìm Mình Trong Nước:
Báp-têm không cứu ai cả, nhưng là một mạng lịnh quan trọng của Chúa. Từ gốc Hy Lạp baptizō (βαπτίζω) mang nghĩa "nhúng xuống, chôn." Nghi thức này là một biểu tượng công khai về sự đồng chết, đồng chôn và đồng sống lại của tín hữu với Đấng Christ (Rô-ma 6:3-5). Vì là biểu tượng của đức tin cá nhân, nên đối tượng thích hợp phải là người đã tin nhận Chúa Giê-xu (Mác 16:16, Công vụ 8:36-37). Do đó, báp-têm trẻ em không được chấp nhận vì thiếu yếu tố đức tin cá nhân và sự ăn năn.
4. Hội Thánh Địa Phương Tự Trị và Tự Do:
Hội Thánh theo Kinh Thánh (ἐκκλησία, ekklēsia - "nhóm được gọi ra") là một hội chúng địa phương, hữu hình, gồm những tín hữu đã được báp-têm, liên hiệp nhau bởi một giao ước, nhóm lại để thờ phượng, môn đồ hóa, và thi hành đại mạng lệnh (Ma-thi-ơ 28:19-20). Mỗi Hội thánh địa phương tự trị dưới quyền lãnh đạo trực tiếp của Đấng Christ (Cô-lô-se 1:18) và sự dẫn dắt của Đức Thánh Linh, có quyền lựa chọn mục sư, quản nhiệm và tự quản lý công việc của mình mà không bị kiểm soát bởi một tổ chức giáo hội trung ương nào. Hai chức vụ được Kinh Thánh lập ra là Mục sư (còn gọi là Trưởng lão) và Chấp sự (1 Ti-mô-thê 3:1-13).
5. Quyền Tư Tế Của Mọi Tín Đồ:
Mọi tín hữu được tái sanh đều có quyền trực tiếp đến gần Đức Chúa Trời qua Chúa Giê-xu Christ, không cần một tầng lớp trung gian nào ngoài Ngài (1 Phi-e-rơ 2:9, Khải huyền 1:6). Điều này có nghĩa là mọi tín hữu đều có trách nhiệm và đặc quyền trong việc học Kinh Thánh, cầu nguyện, phục vụ và làm chứng.
6. Sự Tách Biệt Rõ Ràng:
Tách biệt về giáo hội: Hội Thánh phải tách biệt khỏi mọi sự kiểm soát của nhà nước hoặc các tổ chức thế tục (Ma-thi-ơ 22:21).
Tách biệt về cá nhân: Tín hữu được kêu gọi sống thánh khiết, tách biệt khỏi sự ô uế của thế gian và những giáo lý sai lầm (2 Cô-rinh-tô 6:14-18). Điều này không có nghĩa là ẩn tu, mà là sống trong thế gian nhưng không thuộc về thế gian, để chiếu sáng cho Chúa.
7. Sự Bảo Đảm Cứu Rỗi và An Nhiên Đời Đời:
Một người thật sự được tái sanh bởi đức tin nơi Christ thì được bảo đảm cứu rỗi đời đời bởi quyền năng của Đức Chúa Trời và sự bảo đảm của Đức Thánh Linh (Giăng 10:28-29, Ê-phê-sô 1:13-14). Sự bảo đảm này dựa trên sự thành tín của Đức Chúa Trời, chứ không trên cảm xúc hay sự hoàn hảo của con người.
Những tín điều trên không chỉ là giáo lý suông, mà phải định hình cách sống động đến đời sống của mỗi tín hữu và Hội thánh:
1. Trong Đời Sống Cá Nhân:
- Kỷ Luật Học Kinh Thánh: Vì tin Kinh Thánh là Lời Đức Chúa Trời, tín hữu phải cam kết đọc, nghiên cứu, suy ngẫm và vâng theo Lời Chúa mỗi ngày (Giô-suê 1:8).
- Đời Sống Cầu Nguyện: Nhờ quyền tư tế, tín hữu có thể và cần phải trò chuyện thân mật với Chúa trong mọi sự (Phi-líp 4:6).
- Làm Chứng Cá Nhân: Mỗi tín hữu là một chức vụ, có trách nhiệm chia sẻ Phúc Âm cho người khác bằng lời nói và đời sống (Công vụ 1:8).
2. Trong Đời Sống Gia Đình:
- Gia đình trở thành "Hội thánh tại gia," nơi cha mẹ dạy dỗ con cái trong đường lối của Chúa (Phục truyền 6:6-7). Hôn nhân phải được xây dựng trên nền tảng Kinh Thánh, với người chồng yêu thương hy sinh như Christ, người vợ vâng phục như Hội Thánh vâng phục Christ (Ê-phê-sô 5:22-33).
3. Trong Đời Sống Hội Thánh:
- Tham Dự Trung Tín: Tín hữu không chỉ "đi nhà thờ" mà là sống trong sự hiệp một với thân thể Đấng Christ địa phương, tích cực tham dự các buổi nhóm, thông công và phục vụ (Hê-bơ-rơ 10:24-25).
- Vâng Theo Kỷ Luật Hội Thánh: Vì Hội thánh gồm những người tuyên xưng đức tin, nên có trách nhiệm yêu thương sửa dạy lẫn nhau để giữ gìn sự thánh khiết của thân thể (Ma-thi-ơ 18:15-17).
- Dâng Hiến Rời Rộng: Việc dâng hiến là một hành động thờ phượng, xuất phát từ tấm lòng biết ơn, không phải từ luật lệ, để hỗ trợ công việc Chúa tại địa phương và toàn cầu (2 Cô-rinh-tô 9:7).
Một Hội thánh Báp-tít Kinh Thánh không tìm kiếm sự mới lạ, mà tìm kiếm sự trung tín với mẫu mực đã được Đấng Christ và các sứ đồ lập ra trong Tân Ước. Tín hữu Báp-tít Kinh Thánh tin vào một Phúc Âm đủ để cứu rỗi, một Kinh Thánh đủ để dạy dỗ, một Hội Thánh đủ để thông công và phục vụ, và một Đấng Christ đủ để tôn thờ và vâng lời. Sức mạnh của họ không nằm ở cơ cấu tổ chức hay truyền thống, mà nằm ở sự vâng phục đơn sơ và quyết liệt đối với Lời Đức Chúa Trời.
Lời mời gọi cuối cùng dành cho mỗi chúng ta là: "Hãy tự mình làm cho đẹp lòng Đức Chúa Trời... hãy cầm giữ hình mẫu của các đạo lý lành mạnh mà con đã nhận lãnh nơi ta, trong đức tin và sự yêu thương trong Đấng Christ Jesus" (2 Ti-mô-thê 2:15, 1:13). Ước mong mỗi Cơ Đốc nhân đều tìm thấy và gắn bó với một Hội thánh trung thành rao giảng Lẽ Thật, sống theo Lẽ Thật, và yêu thương trong Lẽ Thật.