Ý Nghĩa Của Syria/A-ram Trong Kinh Thánh
Trong hành trình khám phá Kinh Thánh, việc hiểu biết về các dân tộc và vùng đất lân cận Y-sơ-ra-ên mở ra cho chúng ta một bức tranh rộng lớn hơn về chương trình cứu chuộc của Đức Chúa Trời. Trong số đó, Syria, thường được gọi là A-ram trong tiếng Hê-bơ-rơ, là một thực thể chính trị và văn hóa xuất hiện xuyên suốt từ sách Sáng Thế Ký đến sách Công Vụ, đóng vai trò vừa là kẻ thù, vừa là công cụ trong tay Chúa, và cuối cùng là một chiến trường cho ân điển phổ quát của Phúc Âm. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào ý nghĩa địa lý, lịch sử, và đặc biệt là thần học của Syria/A-ram trong Kinh Thánh, rút ra những bài học thiết thực cho đời sống đức tin của chúng ta ngày nay.
Danh xưng "A-ram" (אֲרָם, Aram) trong tiếng Hê-bơ-rơ được cho là bắt nguồn từ tên của một hậu tự của Sem, cháu của Nô-ê (Sáng Thế Ký 10:22-23). A-ram trở thành tổ phụ của người A-ram, một dân tộc nói tiếng Semit định cư ở vùng Lưỡng Hà và phía bắc Canaan. Từ "Syria" là tên gọi xuất phát từ tiếng Hy Lạp (Συρία, Syria), có lẽ bắt nguồn từ tên gọi Assyria, được dùng phổ biến trong thời kỳ Hy Lạp hóa và Tân Ước để chỉ cùng một khu vực.
Về địa lý, A-ram/Syria trong Kinh Thánh chủ yếu chỉ vùng đất nằm ở phía đông bắc của Y-sơ-ra-ên, với các trung tâm chính như Đa-mách (thủ đô), Xô-ba, Ha-mát, và Bết Rê-hốp. Đây là một khu vực có vị trí chiến lược trên các tuyến đường thương mại quốc tế, khiến nó trở thành một cường quốc khu vực thường xuyên có xung đột với các vương quốc Y-sơ-ra-ên và Giu-đa. Sự tương tác giữa Dân Chúa và dân A-ram là một chủ đề nổi bật trong nhiều sách lịch sử và tiên tri.
Mối liên hệ giữa tổ phụ Y-sơ-ra-ên và A-ram được bắt nguồn rất sớm. Áp-ra-ham, tổ phụ của đức tin, chính xuất thân từ "A-ram Na-ha-ra-im" (A-ram của hai sông, tức vùng Lưỡng Hà) (Phục Truyền Luật Lệ Ký 26:5). Ông đã cử người đầy tớ trung thành trở về vùng đất này để tìm một người vợ cho Y-sác, đó là Rê-bê-ca (Sáng Thế Ký 24:10). Tương tự, Gia-cốp cũng trốn đến nhà cậu mình là La-ban tại "Pha-đan A-ram" (Sáng Thế Ký 28:2, 5). Những câu chuyện này cho thấy mối quan hệ huyết thống và văn hóa gần gũi ban đầu.
Tuy nhiên, theo dòng lịch sử, mối quan hệ này dần trở nên đối nghịch. Trong thời kỳ các Quan Xét, dân Y-sơ-ra-ên bị "Đức Giê-hô-va phó cho vào tay của A-ram Na-ha-ra-im" (Các Quan Xét 3:8). Đến thời kỳ quân chủ, các vua A-ram như Bên-Ha-đát trở thành mối đe dọa thường trực (1 Các Vua 15:18-20). Sự thù địch lên đến đỉnh điểm dưới thời vua A-háp, khi vua A-ram là Bên-Ha-đát II vây hãm Sa-ma-ri (1 Các Vua 20:1).
Chính trong bối cảnh này, chúng ta thấy được chủ quyền tối cao của Đức Chúa Trời. Ngài tể trị ngay cả trên những kẻ thù của dân Ngài. Tiên tri Ê-li được lệnh xức dầu cho "Ha-xa-ên làm vua Sy-ri" (1 Các Vua 19:15), một công cụ đoán phạt mà Đức Chúa Trời sẽ dùng để sửa phạt Y-sơ-ra-ên vì tội thờ hình tượng (2 Các Vua 8:12-13). A-ram, vì thế, trở thành "cái roi" hay "cái đót" trong tay Chúa (Ê-sai 10:5).
Giữa những cuộc xung đột, Kinh Thánh ghi lại những câu chuyện đầy quyền năng cho thấy ân điển và quyền năng của Đức Chúa Trời Y-sơ-ra-ên không hề bị giới hạn trong biên giới dân tộc. Câu chuyện nổi tiếng nhất là việc chữa lành Na-a-man, tổng binh của vua Sy-ri (2 Các Vua chương 5).
Na-a-man, một người "vốn là tướng của vua Sy-ri, có quyền trọng và được tôn kính trước mặt chúa mình... song người bị bịnh phung" (2 Các Vua 5:1). Qua một cô gái nhỏ bị bắt làm phu tù từ Y-sơ-ra-ên, ông biết đến tiên tri Ê-li-sê. Hành trình đến với Đức Chúa Trời hằng sống của ông đầy những bài học về sự khiêm nhường, vâng phục đức tin. Sau khi được chữa lành, lời tuyên xưng của ông thật mạnh mẽ: "Nầy, tôi nhìn biết rằng chẳng có Đức Chúa Trời nào khác trong khắp thế gian, ngoại trừ ở Y-sơ-ra-ên" (2 Các Vua 5:15). Ông thậm chí còn xin mang đất của Y-sơ-ra-ên về để thờ phượng Chúa. Câu chuyện này là một minh chứng hùng hồn cho đức tin của dân Ngoại và sự quan tâm của Đức Chúa Trời đối với mọi dân tộc.
Một câu chuyện khác là việc quân Sy-ri vây thành Đô-than để bắt Ê-li-sê. Đầy tớ của tiên tri kinh hãi khi thấy đạo binh hùng hậu, nhưng Ê-li-sê cầu nguyện: "Đức Giê-hô-va ôi, xin mở mắt kẻ nầy, để nó thấy" (2 Các Vua 6:17). Người đầy tớ bấy giờ thấy núi đầy những xe lửa và ngựa lửa của Đức Chúa Trời vây quanh bảo vệ họ. Đây là một hình ảnh mạnh mẽ về sự bảo vệ siêu nhiên của Đức Chúa Trời dành cho con dân Ngài, ngay cả khi bị kẻ thù mạnh nhất vây hãm.
Đến thời Tân Ước, Syria đã trở thành một tỉnh của đế quốc La Mã. Nó không còn là một vương quốc thù địch độc lập, mà là một phần của thế giới Hy-La hóa rộng lớn. Chính trong bối cảnh này, Syria đóng những vai trò then chốt trong sự thành toàn chương trình cứu rỗi.
Thứ nhất, theo lời tiên tri trong Ê-sai 7:14 và 9:1-2, vùng đất Sy-ri (cùng với Ga-li-lê) là nơi ánh sáng lớn sẽ chiếu rọi. Ma-thi-ơ trích dẫn điều này khi chép về chức vụ của Chúa Giê-xu tại Ca-bê-na-um, thuộc về xứ Ga-li-lê của dân Ngoại, gần với Syria (Ma-thi-ơ 4:13-16). Sự kiện Chúa Giê-xu chữa lành đầy tớ của thầy đội người La Mã tại Ca-bê-na-um (Ma-thi-ơ 8:5-13) cũng phản ánh sự tiếp xúc với thế giới bên ngoài Do Thái giáo.
Thứ hai, sách Lu-ca ghi lại rằng chính Sê-sa Au-gút-tơ ra chiếu chỉ "phải lập sổ dân trong cả thiên hạ, tức là cả thế giới" (trong nguyên văn Hy Lạp là oikoumenē, thường chỉ đế quốc La Mã), và "Sy-ri" được nêu đích danh là nơi Qui-ri-ni-u làm quan tổng đốc (Lu-ca 2:1-2). Chiếu chỉ này, dưới sự quan phòng của Đức Chúa Trời, đã đưa Giô-sép và Ma-ri về Bết-lê-hem, nơi ứng nghiệm lời tiên tri về Đấng Mê-si-a được sinh ra (Mi-chê 5:2). Như vậy, một sắc lệnh từ chính quyền Syria đã trở thành công cụ để hoàn thành kế hoạch cứu chuộc.
Thứ ba, và quan trọng nhất, thành An-ti-ốt thuộc Syria trở thành cái nôi của Hội Thánh dân Ngoại và là trung tâm truyền giáo vĩ đại đầu tiên. Tại đây, những tín đồ chạy trốn khỏi sự bắt bớ đã "giảng đạo cho người Gờ-réc" (Công Vụ 11:20). Cũng tại An-ti-ốt, các môn đồ đầu tiên được gọi là "Cơ-rê-tiên" (Công Vụ 11:26). Chính Hội thánh này đã sai phái Phao-lô và Ba-na-ba ra đi truyền giáo (Công Vụ 13:1-3). Trong các thư tín của mình, Phao-lô cũng đề cập đến việc ông đã đến Sy-ri và Si-li-si sau khi được cứu (Ga-la-ti 1:21). Như vậy, từ một kẻ thù trong Cựu Ước, Syria đã trở thành một cửa ngõ quan trọng để Phúc Âm được rao giảng đến tận cùng trái đất.
Từ hành trình của Syria/A-ram trong Kinh Thánh, chúng ta có thể rút ra nhiều bài học sâu sắc:
1. Chủ Quyền Tuyệt Đối Của Đức Chúa Trời Trên Mọi Quốc Gia: Lịch sử của A-ram dạy chúng ta rằng Đức Chúa Trời cầm quyền trên mọi vương quốc, dù đó là bạn hay thù của dân Ngài. Ngài dấy lên và hạ xuống các lãnh đạo để thực hiện mục đích của Ngài (Đa-ni-ên 2:21). Trong một thế giới đầy biến động chính trị, lời này đem lại sự bình an: Đức Chúa Trời chúng ta vẫn đang ngự trị.
2. Ân Điển Của Chúa Vượt Qua Mọi Ranh Giới Văn Hóa Và Chủng Tộc: Câu chuyện của Na-a-man là lời nhắc nhở mạnh mẽ rằng đức tin cứu rỗi không độc quyền thuộc về một nhóm văn hóa hay sắc tộc nào. "Đức Chúa Trời yêu thương thế gian" (Giăng 3:16). Chúng ta được kêu gọi để có cái nhìn rộng mở và yêu thương đối với mọi dân tộc, vượt qua mọi định kiến, để đem Phúc Âm đến cho họ.
3. Sự Quan Phòng Kỳ Diệu Trong Những Chi Tiết Nhỏ: Một sắc lệnh kiểm tra dân số từ một viên tổng đốc La Mã ở Syria đã khiến Chúa Giê-xu được sinh ra đúng nơi lời tiên tri. Điều này dạy chúng ta tin cậy rằng Đức Chúa Trời có thể và đang sử dụng ngay cả những sự kiện chính trị, hành chính bình thường (hay có vẻ bất lợi) để hoàn thành mục đích tốt lành của Ngài cho cuộc đời chúng ta (Rô-ma 8:28).
4. Vai Trò Của "Những Người Phu Tù Nhỏ Bé": Cô gái phu tù người Y-sơ-ra-ên trong nhà Na-a-man đã làm chứng một cách đơn giản và can đảm về quyền năng của Đức Chúa Trời (2 Các Vua 5:2-3). Chứng nhân của chúng ta trong môi trường làm việc, học tập hay xã hội, dù ở vị trí khiêm nhường, cũng có sức mạnh thay đổi cuộc đời người khác.
5. Trung Tâm Truyền Giáo Có Thể Đến Từ Những Nơi Bất Ngờ: An-ti-ốt, một thành phố dân Ngoại, lại trở thành trung tâm truyền giáo hùng mạnh hơn cả Giê-ru-sa-lem. Điều này khích lệ các Hội thánh ở mọi nơi, không chỉ ở những "thánh địa" truyền thống, hãy dấy lên và nhận lấy sứ mạng truyền giáo cho khu vực mình và cho thế giới.
Hành trình của Syria/A-ram trong Kinh Thánh là một minh họa sống động về chủ quyền phổ quát của Đức Chúa Trời và tính chất toàn cầu của kế hoạch cứu rỗi Ngài. Từ một dân tộc có liên hệ họ hàng, trở thành kẻ thù được dùng làm cây roi đoán phạt, và cuối cùng trở thành mảnh đất mầu mỡ cho sự nảy nở của Hội Thánh dân Ngoại, Syria cho chúng ta thấy rằng Đức Chúa Trời không bị giới hạn trong bất kỳ khuôn khổ quốc gia nào. Lịch sử của dân tộc này khẳng định rằng Đức Chúa Trời luôn làm việc, ngay cả qua những thế lực thù nghịch, để hoàn thành ý chỉ tốt lành của Ngài và đem ánh sáng Phúc Âm đến cho mọi dân tộc. Là Cơ Đốc nhân ngày nay, chúng ta được mời gọi sống với tầm nhìn rộng lớn đó, tin cậy vào sự quan phòng siêu việt của Chúa trong mọi hoàn cảnh, và nhiệt thành tham gia vào công cuộc đem Phúc Âm vượt qua mọi biên giới văn hóa và địa lý, bắt đầu từ chính nơi Chúa đặt để chúng ta.
"Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời." (Giăng 3:16)