“Đã đến lúc phải thức dậy từ giấc ngủ” (Rô-ma 13:11) có ý nghĩa gì?
Trong hành trình thuộc linh của Cơ Đốc nhân, có những lời kêu gọi khẩn thiết vang lên từ trang Kinh Thánh, đánh thức chúng ta khỏi sự trì trệ và hướng mắt về lẽ thật vĩnh cửu. Một trong những lời kêu gọi mạnh mẽ và mang tính thời đại đó được tìm thấy trong thư của Sứ đồ Phao-lô gửi cho Hội Thánh tại thành Rô-ma: **“Hãy làm như vậy, vì biết thời kỳ hiện nay. Đã đến giờ anh em phải thức dậy từ giấc ngủ, bởi vì sự cứu rỗi chúng ta hiện nay đã gần hơn lúc chúng ta mới tin.”** (Rô-ma 13:11, Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925). Câu Kinh Thánh này không đơn thuần là một lời khuyên nhủ nhẹ nhàng; nó là một hồi chuông báo động, một mệnh lệnh khẩn cấp đòi hỏi sự đáp ứng tức thì. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khai phá ý nghĩa thần học, bối cảnh lịch sử cứu rỗi, và những ứng dụng thiết thực của lời kêu gọi thức tỉnh này cho đời sống Cơ Đốc nhân ngày nay.
I. Bối Cảnh và Cấu Trúc của Rô-ma 13:8-14
Để hiểu trọn vẹn câu 11, chúng ta phải đặt nó trong dòng chảy của đoạn 13, từ câu 8 đến 14. Phao-lô vừa luận về bổn phận đối với chính quyền (13:1-7) và sau đó chuyển sang một nguyên tắc nền tảng của đời sống Cơ Đốc: **“Đừng mắc nợ ai chi hết, chỉ mắc nợ về sự yêu thương lẫn nhau; vì ai yêu kẻ lân cận mình, ấy là đã làm trọn luật pháp.”** (c.8). Ông liệt kê các điều răn và tóm lại trong câu 10: **“Sự yêu thương không làm hại kẻ lân cận; vậy yêu thương là sự làm trọn luật pháp.”**
Ngay sau lời dạy về đời sống yêu thương thực tiễn ấy, Phao-lô đưa ra một lý do mang tính cánh chung (eschatological) và khẩn cấp: **“Hãy làm như vậy, VÌ BIẾT THỜI KỲ HIỆN NAY…”** (c.11a). Cụm từ “thời kỳ hiện nay” (Hy Lạp: τὸν καιρὸν) chỉ về một khoảng thời gian đặc biệt, một cơ hội có giới hạn, chứ không phải thời gian thông thường (χρόνος). Phao-lô muốn độc giả nhận thức rằng họ đang sống trong một giai đoạn độc nhất của lịch sử cứu rỗi – thời đại của Hội Thánh, nằm giữa sự phục sinh lần thứ nhất và sự tái lâm của Đấng Christ.
II. Giải Nghĩa “Thức Dậy Từ Giấc Ngủ”
Phao-lô sử dụng hình ảnh mạnh mẽ: **“Đã đến giờ anh em phải thức dậy từ giấc ngủ”**. Trong nguyên văn Hy Lạp: - **“Thức dậy”**: (ἐγερθῆναι | *egerthenai*) là động từ ở thể thụ động, có nghĩa là “được đánh thức lên”, “tỉnh giấc”. Điều này gợi ý rằng sự thức tỉnh thuộc linh không chỉ do nỗ lực cá nhân, mà còn là sự đáp lại tiếng gọi của Chúa Thánh Linh và Lời Ngài. - **“Giấc ngủ”**: (ὕπνου | *hypnou*) ở đây rõ ràng là ẩn dụ về tình trạng thuộc linh. Trong Tân Ước, “ngủ” có thể chỉ về: 1. **Sự thờ ơ, hôn mê thuộc linh**: Thiếu sự tỉnh thức, nhạy bén với những việc thuộc về Đức Chúa Trời (xem Ê-phê-sô 5:14; 1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:6). 2. **Sự an phận trong tội lỗi hoặc thế tục**: Bị cuốn vào những ham muốn và hoạt động của đời này mà quên mất thực tại vĩnh cửi. 3. **Sự lười biếng thuộc linh**: Không chịu tiến triển, không sẵn sàng cho công việc Chúa.
Vậy, “thức dậy từ giấc ngủ” là một lời kêu gọi thoát khỏi trạng thái thụ động, mê muội, và trở nên hoàn toàn tỉnh táo, chủ động, và tập trung vào thực tại thuộc linh.
III. Lý Do Khẩn Cấp: “Vì Sự Cứu Rỗi Chúng Ta Đã Gần Hơn”
Phao-lô đưa ra động lực then chốt cho sự thức tỉnh: **“Bởi vì sự cứu rỗi chúng ta hiện nay đã gần hơn lúc chúng ta mới tin.”** (c.11b). Điều này cần được hiểu đúng trong giáo lý về sự cứu rỗi: - **Sự cứu rỗi** (σωτηρία | *soteria*) ở đây không chỉ nói đến kinh nghiệm được tái sinh trong quá khứ, mà là **sự cứu rỗi trọn vẹn, sau cùng** – tức là sự giải cứu cuối cùng khỏi thân thể hay chết, khỏi tội lỗi và thế gian, để bước vào sự vinh hiển đời đời khi Chúa Giê-xu tái lâm (Rô-ma 8:23-24; 1 Phi-e-rơ 1:5,9). - **“Đã gần hơn”**: Mỗi ngày trôi qua, lịch sử tiến gần hơn đến điểm kết thúc, ngày Chúa trở lại đến gần hơn. Thời gian không phải là vòng tròn lặp lại, mà là một đường thẳng hướng đến một đích điểm. Mỗi giây phút qua đi là chúng ta tiến gần hơn đến ngày ấy. Nhận thức này tạo ra một cảm thức khẩn cấp, thúc giục chúng ta sống một cách có mục đích.
IV. Sự Tương Phản Giữa Bóng Tối và Ánh Sáng (c.12-13)
Sau lời kêu gọi thức dậy, Phao-lô vẽ nên một bức tranh tương phản sống động để minh họa cho sự thay đổi cần thiết:
“Đêm đã khuya, ngày gần đến. Vậy chúng ta hãy lột bỏ những việc tối tăm và mặc lấy áo giáp sáng láng. Hãy bước đi cách hẳn hoi như giữa ban ngày. Chớ nộp mình vào sự quá độ và say sưa, buông tuồng và bậy bạ, rầy rà và ghen ghét.” (Rô-ma 13:12-13)
- **“Đêm đã khuya, ngày gần đến”**: “Đêm” tượng trưng cho thời đại hiện tại đầy tội lỗi, sự mù tối thuộc linh và sự chờ đợi. “Ngày” ám chỉ về thời đại vương quốc đời đời, sự hiện diện trọn vẹn của Chúa, và sự phán xét. Việc đêm đã khuya cho thấy thời gian của sự chờ đợi sắp kết thúc; bình minh của ngày mới – ngày của Chúa – sắp ló rạng.
- **“Lột bỏ những việc tối tăm”**: “Lột bỏ” (ἀποθώμεθα | *apothometha*) là một hành động dứt khoát, như cởi bỏ bộ quần áo cũ bẩn thỉu. “Việc tối tăm” là những hành vi thuộc về bản chất tội lỗi cũ, thích hợp với bóng tối hơn là ánh sáng.
- **“Mặc lấy áo giáp sáng láng”**: Đây là hình ảnh quen thuộc về “áo giáp của sự sáng láng” (πανοπλίαν τοῦ φωτός), được mô tả chi tiết hơn trong Ê-phê-sô 6:11-18. Chúng ta không chỉ từ bỏ điều xấu, mà còn chủ động trang bị những phẩm chất của Đấng Christ – sự công bình, chân thật, bình an, đức tin, và sự cứu rỗi.
- **Liệt kê những “việc tối tăm”** (c.13) cụ thể: Quá độ, say sưa, buông tuồng, bậy bạ, rầy rà, ghen ghét. Đây là những biểu hiện của một đời sống vẫn còn bị “đêm tối” chi phối, chưa thực sự thức tỉnh để sống phù hợp với “ban ngày” sắp đến.
V. Tâm Điểm Của Sự Thức Tỉnh: Mặc Lấy Chúa Giê-xu Christ (c.14)
Đỉnh điểm của toàn bộ lời kêu gọi này được tóm gọn trong một câu đầy uy lực: **“Nhưng hãy mặc lấy Chúa Giê-xu Christ, và chớ chăm nom về xác thịt mà làm cho phỉ lòng dục nó nữa.”** (Rô-ma 13:14).
Động từ “mặc lấy” (ἐνδύσασθε | *endysasthe*) rất quan trọng. Nó không chỉ là hành động bên ngoài, mà là việc tiếp nhận toàn bộ con người, địa vị và bản tính của Đấng Christ vào đời sống mình, như mặc một bộ trang phục mới bao phủ toàn thân. Đây là lời giải đáp cho câu hỏi “thức dậy rồi thì làm gì?” và “mặc áo giáp sáng láng bằng cách nào?”. **Chúa Giê-xu Christ chính là “Áo Giáp Sáng Láng” đó.** Sống thức tỉnh là sống trong mối liên hệ mật thiết, phục tùng và bày tỏ bản tính của Ngài mỗi ngày.
Đồng thời, việc “chớ chăm nom về xác thịt” là mặt đối lập. “Chăm nom” (πρόνοιαν | *pronoian*) nghĩa là lo toan, cung cấp, sắp đặt cho. Phao-lô cảnh báo đừng cung cấp nguyên liệu hay cơ hội cho những ham muốn tội lỗi của bản ngã cũ hoạt động.
VI. Ứng Dụng Thực Tế Cho Cơ Đốc Nhân Ngày Nay
Lời kêu gọi thức tỉnh trong Rô-ma 13:11 không phải là lý thuyết suông, mà phải được áp dụng vào từng khía cạnh của đời sống:
1. Thức Tỉnh Trong Nhận Thức Thuộc Linh:
- **Nhận biết thì giờ**: Chúng ta cần thường xuyên nhắc nhở bản thân và nhau về tính tạm bợ của đời này và sự vĩnh cửu đang chờ đợi. Mỗi buổi sáng, hãy cầu nguyện: “Lạy Chúa, con biết ngày Chúa đến đã gần hơn ngày hôm qua. Xin giúp con sống ngày hôm nay cách xứng đáng.”
- **Đánh giá lại ưu tiên**: Sự thức tỉnh đòi hỏi chúng ta phải xét lại xem mình đang đầu tư thời gian, năng lực, tiền bạc vào đâu. Những điều đó có đang xây dựng Vương Quốc Đức Chúa Trời không? (Ma-thi-ơ 6:33).
2. Thức Tỉnh Trong Đời Sống Đạo Đức và Cá Nhân:
- **“Lột bỏ” cách chủ động**: Hãy thành thật với Chúa về những “việc tối tăm” cụ thể trong đời sống mình – có thể là thói quen xấu, lối suy nghĩ ô uế, mối quan hệ độc hại, hoặc sự ham mê thế gian. Xưng tội và dứt khoát từ bỏ chúng với sự trợ giúp của Chúa Thánh Linh.
- **“Mặc lấy” Chúa Giê-xu Christ mỗi ngày**: Bắt đầu ngày mới bằng sự đầu phục, thưa với Chúa: “Hôm nay, con muốn suy nghĩ, nói năng và hành động như Chúa Giê-xu.” Điều này được thực hiện qua việc đắm mình trong Lời Chúa (Cô-lô-se 3:16) và tương giao cầu nguyện.
3. Thức Tỉnh Trong Mối Quan Hệ và Chức Vụ:
- **Sống yêu thương tích cực (c.8-10)**: Sự thức tỉnh được chứng minh qua việc chúng ta yêu thương anh em và người lân cận cách chân thật và thực tế. Tình yêu đó là dấu hiệu của người thuộc về “ban ngày”.
- **Tỉnh thức trong chức vụ**: Mỗi Cơ Đốc nhân đều có chức vụ. Thức tỉnh có nghĩa là không trì hoãn, không lười biếng, nhưng nhiệt thành và trung tín trong nhiệm vụ Chúa giao, dù lớn hay nhỏ (Rô-ma 12:11).
4. Thức Tỉnh Trong Sự Chờ Đợi Chúa Tái Lâm:
- **Sống với niềm hy vọng tích cực**: Sự thức tỉnh không tạo ra tinh thần hoảng sợ, mà là một niềm vui trông đợi đầy hy vọng (Tít 2:13). Chúng ta làm việc, phục vụ, yêu thương với một cái nhìn hướng về bình minh đang đến.
- **Cảnh giác trước những cám dỗ gây ngủ mê**: Văn hóa thế tục, sự mê đắm của cải, những lo lắng đời này (Lu-ca 21:34) đều là “thuốc ngủ” thuộc linh. Chúng ta phải cảnh giác và từ chối chúng.
Kết Luận
Lời kêu gọi **“Đã đến giờ anh em phải thức dậy từ giấc ngủ”** của Sứ đồ Phao-lô vang lên xuyên qua các thế kỷ, đến với chúng ta ngày nay với sự khẩn thiết không kém. Nó mời gọi chúng ta thoát khỏi sự thờ ơ, mê ngủ thuộc linh, để bước vào một đời sống tỉnh táo, chủ động và tập trung. Lý do là vì thời kỳ chúng ta đang sống là thời kỳ đặc biệt; sự cứu rỗi trọn vẹn đang đến rất gần. Sự thức tỉnh này được thể hiện qua việc dứt khoát lột bỏ những việc thuộc về bóng tối và tích cực mặc lấy Chúa Giê-xu Christ – chính Ngài là Áo Giáp Sáng Láng và là nội dung của đời sống mới.
Ước mong mỗi chúng ta, khi đọc lại phân đoạn này, sẽ cảm nhận được tiếng chuông báo thức của Đức Thánh Linh và đáp lại: **“Lạy Chúa, con đây, xin đánh thức con. Con muốn thức dậy, sống cho Ngày của Ngài, và mặc lấy Chúa Giê-xu Christ trong mỗi bước đi hôm nay.”** A-men.