Làm Thế Nào Chúa Giê-xu Uốn Nắn Và Biến Đổi Tính Khí Nóng Nảy Của Các Môn Đồ?
Trong số mười hai môn đồ mà Chúa Giê-xu đã chọn, nhiều người có tính khí nóng nảy và bộc trực. Chúa không chọn những người hoàn hảo, nhưng Ngài biến đổi họ qua thời gian. Bài viết này khám phá cách Chúa Giê-xu uốn nắn và thay đổi những con người nóng tính ấy để trở thành những sứ đồ đầy dẫy Đức Thánh Linh và yêu thương.
1. Tính Khí Nóng Nảy Của Các Môn Đồ
1.1 Phi-e-rơ: Người Đàn Ông Bộc Trực
Phi-e-rơ nổi tiếng với tính khí nóng nảy. Ông đã rút gươm chém đứt tai Mạnh-chu, đầy tớ thầy cả thượng phẩm, khi quân lính đến bắt Chúa (Giăng 18:10). Trước đó, khi Chúa báo trước về sự chịu khổ của Ngài, Phi-e-rơ đã quở trách Ngài: “Lạy Chúa, Đức Chúa Trời nào nỡ vậy! Sự đó sẽ không xảy đến cho Chúa đâu!” (Ma-thi-ơ 16:22). Và dù thề sẽ không chối Chúa, ông đã chối ba lần (Ma-thi-ơ 26:69-75). Tính khí của Phi-e-rơ là dễ hành động mà chưa suy nghĩ, một dạng nóng nảy điển hình.
1.2 Gia-cơ và Giăng: Con Trai Của Sấm Sét
Danh hiệu “Boanerges” (Βοανεργές) trong tiếng Hy Lạp, có nghĩa “Con trai của sấm sét” (Mác 3:17). Tên này phản ánh tính cách sôi nổi, có lẽ nóng nảy của hai anh em. Họ từng muốn gọi lửa từ trời xuống thiêu hủy một làng Sa-ma-ri vì dân làng không tiếp đón Chúa (Lu-ca 9:54). Họ cũng xin được ngồi bên tả và bên hữu Chúa trong vinh quang (Mác 10:37), gây bất bình cho các môn đồ khác. Hành động này bộc lộ lòng tự tôn và sự thiếu kiên nhẫn.
1.3 Các Tranh Cãi Về Địa Vị
Các môn đồ thường tranh luận ai là người lớn nhất trong vương quốc của Chúa (Lu-ca 9:46; Mác 9:34). Sự ganh đua này xuất phát từ lòng tự cao và tâm tính thế gian, dễ dẫn đến xung đột và nóng giận.
1.4 Si-môn Nhiệt Tâm
Si-môn từng thuộc nhóm Zealot (Lu-ca 6:15) – một nhóm yêu nước sẵn sàng dùng bạo lực chống La Mã. Tính khí của ông cũng dễ hướng đến hành động quyết liệt.
2. Chúa Giê-xu Sửa Dạy Và Uốn Nắn
Chúa Giê-xu không bỏ mặc các môn đồ trong tình trạng nóng nảy, nhưng Ngài dùng nhiều phương cách để dạy dỗ và biến đổi họ.
2.1 Dạy Dỗ Trực Tiếp Về Sự Nóng Giận Và Tha Thứ
Trong Bài giảng trên núi, Chúa phán: “Phàm ai giận anh em mình thì đáng bị tòa án xét đoán” (Ma-thi-ơ 5:22). Từ “giận” trong tiếng Hy Lạp là ὀργίζω (orgizō), chỉ cơn thịnh nộ kéo dài. Ngài dạy cần hòa giải trước khi dâng của lễ (Ma-thi-ơ 5:23-24). Chúa cũng dạy tha thứ không giới hạn: “không phải bảy lần, mà bảy mươi lần bảy” (Ma-thi-ơ 18:21-22), và yêu kẻ thù (Ma-thi-ơ 5:44).
2.2 Quở Trách Và Sửa Sai Trực Tiếp
Khi Gia-cơ và Giăng muốn gọi lửa từ trời: “Ngài quay lại quở trách hai người, và phán: Các ngươi không biết linh nào xui giục mình. Con người đã đến không phải để hủy diệt sinh mạng, mà để cứu vớt” (Lu-ca 9:55-56). Chúa sửa sai thái độ thù nghịch, chỉ ra rằng tinh thần của họ không phải tinh thần của Chúa.
Khi Phi-e-rơ rút gươm chém đứt tai Mạnh-chu: “Hãy nạp gươm vào vỏ; chén mà Cha đã cho Ta, Ta chẳng uống sao?” (Giăng 18:11). Chúa dạy rằng sử dụng bạo lực để chống lại ý muốn của Đức Chúa Trời là sai trái. Ngay sau đó, Ngài chữa lành tai của người đầy tớ (Lu-ca 22:51), thể hiện lòng thương xót.
Khi các môn đồ tranh cãi ai lớn nhất: Chúa dạy: “Ai muốn làm lớn, thì sẽ làm đầy tớ; còn ai muốn làm đầu, thì sẽ làm tôi mọi mọi người” (Mác 10:43-44). Ngài dùng chính mình làm gương: “Vì Con người đã đến không phải để được hầu việc, mà để hầu việc và phó sự sống mình làm giá chuộc cho nhiều người” (Mác 10:45).
2.3 Làm Gương Về Sự Khiêm Nhường Và Phục Vụ
Hành động rửa chân cho các môn đồ (Giăng 13:1-17) khiến họ sửng sốt vì thầy làm việc của đầy tớ. Chúa phán: “Ta đã làm gương cho các ngươi, để các ngươi cũng làm như Ta đã làm cho các ngươi” (câu 15). Điều này dạy họ phải khiêm nhường phục vụ nhau, không tranh quyền.
Đỉnh điểm của sự hạ mình là Chúa chịu khổ và chết trên thập tự. Ngài không kêu oán, nhưng cầu nguyện: “Cha ơi, xin tha cho họ, vì họ không biết mình làm điều gì” (Lu-ca 23:34). Hình ảnh này in sâu vào tâm trí các môn đồ.
2.4 Kiên Nhẫn Và Phục Hồi
Sau khi Phi-e-rơ chối Chúa ba lần, Chúa quay lại nhìn ông (Lu-ca 22:61-62). Ánh mắt đó khiến Phi-e-rơ ăn năn. Sau khi sống lại, Chúa phục hồi Phi-e-rơ ba lần: “Ngươi yêu Ta không?” (Giăng 21:15-19). Ngài vẫn giao trách nhiệm chăn chiên cho ông, thể hiện lòng thương xót và tin tưởng.
2.5 Giao Trách Nhiệm Và Cho Kinh Nghiệm
Chúa sai các môn đồ ra đi rao giảng, chữa bệnh (Ma-thi-ơ 10). Qua đó, họ học sự phụ thuộc vào Chúa và đối diện với sự chống đối mà không dùng bạo lực. Chúa cho họ chứng kiến các phép lạ, như hóa bánh ra nhiều, dẹp yên bão tố, dạy họ về quyền năng và sự chăm sóc của Chúa, giúp giảm bớt sự lo lắng hay nóng nảy.
2.6 Cầu Nguyện Và Đức Thánh Linh
Chúa cầu nguyện cho Phi-e-rơ: “Si-môn, Si-môn, kìa quỉ Satan đã đòi sàng sảy ngươi như lúa mì. Nhưng Ta đã cầu nguyện cho ngươi, hầu cho đức tin ngươi không thiếu thốn” (Lu-ca 22:31-32). Lời cầu nguyện của Chúa bảo vệ và củng cố họ. Ngài hứa ban Đức Thánh Linh: “Đấng Yên ủi, tức là Thánh Linh mà Cha sẽ nhân danh Ta sai xuống, Ngài sẽ dạy dỗ các ngươi mọi sự” (Giăng 14:26). Chính Đức Thánh Linh đã biến đổi các môn đồ sau Lễ Ngũ Tuần.
3. Sự Biến Đổi Sau Lễ Ngũ Tuần
Sách Công vụ ghi lại kết quả:
- Phi-e-rơ trở nên mạnh mẽ nhưng đầy lòng thương xót. Ông giảng với sự khôn ngoan, chịu đựng sự bắt bớ, và thậm chí quở trách Si-môn thầy phù thủy nhưng cũng kêu gọi ăn năn (Công vụ 8:20-22). Ông không còn dùng gươm nữa.
- Gia-cơ trở thành người tử đạo đầu tiên, bị Hê-rốt chém đầu (Công vụ 12:2). Ông chấp nhận cái chết với sự bình an, không kêu gọi lửa từ trời trả thù.
- Giăng trở thành sứ đồ của tình yêu, viết sách Phúc Âm Giăng, các thư tín và Khải Huyền, nhấn mạnh tình yêu thương và sự hiệp một. Ông viết: “Hỡi kẻ rất yêu dấu, chúng ta hãy yêu mến lẫn nhau; vì sự yêu thương đến từ Đức Chúa Trời” (1 Giăng 4:7).
- Các môn đồ khác cũng sống đời phục vụ và hy sinh, mang Phúc Âm đến khắp nơi.
4. Bài Học Và Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Cơ Đốc Nhân Ngày Nay
4.1 Nhận Diện Và Đầu Phục Tính Nóng Nảy
Thừa nhận tính khí nóng nảy là một khuynh hướng tội lỗi (Ga-la-ti 5:19-21 liệt kê “sự giận dữ” là việc của xác thịt). Cần xưng tội và cầu xin Chúa biến đổi. Học tập sự chậm giận: “Hãy chậm nói, chậm giận” (Gia-cơ 1:19). Nóng giận không làm nên sự công bình của Đức Chúa Trời.
4.2 Sống Theo Lời Dạy Của Chúa Giê-xu
Khi giận, hãy xét lại lòng mình trước khi hành động (Ma-thi-ơ 5:22). Tìm cách hòa giải nhanh chóng (Ma-thi-ơ 5:23-24). Tha thứ vô điều kiện, như Chúa đã tha thứ cho chúng ta (Ê-phê-sô 4:31-32). Yêu thương kẻ thù và cầu nguyện cho người bức hại mình (Ma-thi-ơ 5:44).
4.3 Thực Hành Khiêm Nhường Và Phục Vụ
Noi gương Chúa Giê-xu, tự hạ mình phục vụ người khác (Phi-líp 2:3-5). Khi tập trung vào việc giúp đỡ người khác, tính tự cao và dễ nổi nóng sẽ giảm. Trong Hội Thánh, đừng tranh giành địa vị, nhưng hãy coi người khác tôn trọng hơn mình.
4.4 Tăng Trưởng Nhờ Đức Thánh Linh
Đức Thánh Linh sản sinh bông trái: “lòng yêu thương, sự vui mừng, bình an, nhịn nhục, nhân từ, hiền lành, trung tín, mềm mại, tiết độ” (Ga-la-ti 5:22-23). Nhịn nhục (μακροθυμία – makrothumia) và mềm mại là đối lập với nóng nảy. Hằng ngày được đầy dẫy Đức Thánh Linh (Ê-phê-sô 5:18) qua cầu nguyện, học Lời Chúa và vâng lời.
4.5 Sống Trong Cộng Đồng Tin Kính
Các môn đồ học hỏi từ nhau và từ Chúa. Chúng ta cần Hội Thánh để được khuyên bảo, nhắc nhở, và khích lệ (Hê-bơ-rơ 10:24-25). Có thể tìm một người bạn đạo để giúp nhau kiểm soát cơn giận, chia sẻ những khó khăn.
4.6 Dùng Kinh Thánh Để Đổi Mới Tâm Trí
“Đừng làm theo đời nầy, nhưng hãy biến hóa bởi sự đổi mới của tâm thần mình” (Rô-ma 12:2). Đọc và suy ngẫm Lời Chúa sẽ thay đổi cách phản ứng của chúng ta. Ghi nhớ những câu Kinh Thánh về sự nóng giận, như Châm ngôn 15:1: “Lời đáp êm nhẹ làm nguôi cơn giận; còn lời xẳng xớm trêu thạnh nộ thêm.”
5. Kết Luận
Chúa Giê-xu đã uốn nắn các môn đồ nóng tính bằng lời dạy dứt khoát, gương mẫu khiêm nhường, sự kiên nhẫn và quyền năng biến đổi của Đức Thánh Linh. Ngày nay, Ngài vẫn có thể biến đổi tính khí của chúng ta. Hãy để Chúa làm chủ tấm lòng và bước đi theo Thánh Linh, chúng ta sẽ kinh nghiệm sự bình an và yêu thương thay cho sự nóng nảy.