Mê-phi-bô-sết
Trong dòng chảy lịch sử dân Y-sơ-ra-ên, có những nhân vật dường như chỉ xuất hiện thoáng qua nhưng lại mang trong mình những bài học thuộc linh sâu sắc về ân điển, giao ước, sự phục hồi và lòng trung tín. Mê-phi-bô-sết là một trong những nhân vật như vậy. Câu chuyện của ông không chỉ là một ghi chép lịch sử mà còn là một bức tranh sống động về tình yêu thương và lòng thương xót của Đức Chúa Trời, được phản chiếu qua hành động của vua Đa-vít, một hình bóng về Đấng Mê-si-a. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khám phá thân thế, cuộc đời và ý nghĩa thần học từ câu chuyện của Mê-phi-bô-sết.
Mê-phi-bô-sết (מְפִיבֹשֶׁת, Mephiysheth) xuất hiện lần đầu trong 2 Sa-mu-ên 4:4: "Giô-na-than, con trai của Sau-lơ, có một đứa con trai bị tàn tật cả hai chân. Khi tin Sau-lơ và Giô-na-than chết đã đến từ Gít-rê-ên, thì nó mới được năm tuổi; vú nó bồng nó chạy, và trong lúc vội vàng chạy, thì nó té và trở nên què. Đứa trẻ ấy tên là Mê-phi-bô-sết."
(2 Sa-mu-ên 4:4).
Để hiểu rõ về nhân vật này, chúng ta cần nắm bối cảnh:
Cha: Giô-na-than, người bạn chí thân và là người bạn giao ước với vua Đa-vít (1 Sa-mu-ên 18:1-4).
Ông nội: Vua Sau-lơ, vị vua đầu tiên của Y-sơ-ra-ên, người đã thất bại và bị Đức Chúa Trời từ bỏ.
Hoàn cảnh: Cái chết của Sau-lơ và Giô-na-than trên núi Ghinh-bô-a (1 Sa-mu-ên 31) đã khiến dòng dõi vua bị đe dọa tiêu diệt. Theo tập tục chính trị cổ đông, một triều đại mới (Đa-vít) thường sẽ tiêu diệt tất cả con cháu của triều đại cũ để trừ hậu họa.
Tên của ông mang một ý nghĩa quan trọng. Trong tiếng Hê-bơ-rơ, "Mê-phi-bô-sết" có thể bắt nguồn từ "מְפִיבֹשֶׁת" (Mephiysheth), được nhiều học giả giải nghĩa là "từ miệng sự hổ thẹn" (from the mouth of shame) hoặc "kẻ tiêu diệt sự hổ thẹn". Tên này có lẽ phản ánh hoàn cảnh bi thảm lúc ông chào đời - sự sụp đổ và ô nhục của nhà Sau-lơ. Một số bản chép khác (như trong 1 Sử ký 8:34; 9:40) gọi ông là Mê-ri-Ba-anh (מְרִיבַעַל, Meribaal), có nghĩa "kẻ chống lại Ba-anh" hoặc "từ sự tranh cãi của Ba-anh". Dù tên nào đi nữa, nó đều gắn liền với một gia tộc đầy biến cố.
Một chi tiết không thể bỏ qua: ông bị què cả hai chân. Tật nguyền thể xác này trở thành một biểu tượng xuyên suốt cuộc đời ông, đại diện cho sự yếu đuối, bất lực, không thể tự chạy trốn hay đứng vững bằng sức mình. Nó cũng là hậu quả trực tiếp của sự sụp đổ và tội lỗi của ông nội ông (Sau-lơ), một hình ảnh gợi nhớ về hậu quả của tội lỗi truyền lại qua các thế hệ.
Sau tai nạn thời thơ ấu, Kinh Thánh cho biết Mê-phi-bô-sết sống trong nhà của Ma-ki, con trai A-mi-ên, tại Lô-đê-ba (2 Sa-mu-ên 9:4-5). Lô-đê-ba có nghĩa là "không có đồng cỏ" hoặc "vùng đất không có gì", một cái tên phù hợp với tình trạng cùng khốn, ẩn dật và bị lãng quên của ông. Ông sống như một kẻ lưu vong ngay trên quê hương mình, mang thân phận một "người chết sống", luôn phải lo sợ vì mạng sống của mình có thể bị lấy đi bất cứ lúc nào bởi triều đại mới.
Trong suốt nhiều năm, khi Đa-vít củng cố vương quốc, Mê-phi-bô-sết vẫn sống trong nơi ẩn náu đó. Ông là hậu duệ cuối cùng còn sống của nhà Sau-lơ (ngoại trừ những người con do tì thiếp của Sau-lơ sinh ra, đã bị giao nộp để bị xử tử trong 2 Sa-mu-ên 21:8-9). Sự tồn tại của ông là một lời nhắc nhở về lời thề giao ước thiêng liêng giữa Đa-vít và Giô-na-than.
Bước ngoặt cuộc đời Mê-phi-bô-sết xảy ra khi Vua Đa-vít tìm kiếm để làm ơn (2 Sa-mu-ên 9:1). Động cơ của Đa-vít xuất phát từ tình yêu dành cho Giô-na-than: "Đa-vít nói: Trong nhà Sau-lơ còn có ai chăng? Đặng vì Giô-na-than ta làm ơn cho người ấy."
(2 Sa-mu-ên 9:1). Từ ngữ "làm ơn" ở đây trong tiếng Hê-bơ-rơ là "חֶסֶד" (chesed), một từ rất quan trọng, thường được dịch là "tình yêu thương thành tín", "ân điển", "lòng nhân từ". Đây không phải là sự thương hại nhất thời, mà là hành động của giao ước, của lòng trung tín với lời thề đã hứa (1 Sa-mu-ên 20:14-17, 42).
Khi được đưa đến trước mặt vua, Mê-phi-bô-sết đã sấp mình xuống và lạy (2 Sa-mu-ên 9:6). Ông tự xưng là "kẻ tôi tớ vua". Thái độ này cho thấy sự khiếp sợ và nhận thức về thân phận thấp hèn của mình. Nhưng lời đáp của Đa-vít thật đầy ân điển: "Đa-vít nói: Ngươi chớ sợ; ta muốn vì Giô-na-than, cha ngươi, mà làm ơn cho ngươi; ta sẽ trả lại cho ngươi những đất của Sau-lơ, ông ngươi, và ngươi sẽ ăn chung bàn ta luôn."
(2 Sa-mu-ên 9:7).
Ân điển của Đa-vít thể hiện qua ba hành động cụ thể:
1. Bảo toàn mạng sống: Đáng lẽ Mê-phi-bô-sết phải bị xử tử, nhưng ông được sống.
2. Phục hồi tài sản: Ông được trả lại tất cả đất đai của ông nội Sau-lơ.
3. Phục hồi địa vị: Ông được ngồi ăn chung bàn với vua như một trong các hoàng tử (2 Sa-mu-ên 9:11). Đây là đặc ân tối cao, biểu tượng của sự thân mật, bình an và được chấp nhận trọn vẹn.
Mê-phi-bô-sết không đóng góp gì cho sự ban ơn này. Ông chỉ nhận lấy. Đây là một bức tranh tuyệt đẹp về sự cứu rỗi bởi ân điển (Ê-phê-sô 2:8-9). Ông được chấp nhận không phải vì công đức của mình (một người què, thuộc dòng dõi kẻ thù), mà hoàn toàn vì công đức và giao ước của một người khác – người cha của ông là Giô-na-than.
Câu chuyện của Mê-phi-bô-sết không kết thúc ở đó. Trong cuộc nổi loạn của Áp-sa-lôm, chúng ta thấy ông một lần nữa bị thử thách (2 Sa-mu-ên 16:1-4; 19:24-30). Khi Đa-vít chạy trốn khỏi Giê-ru-sa-lem, Xi-ba, đầy tớ của Mê-phi-bô-sết, đã đem lừa và bánh đến cho vua. Hắn vu cáo rằng chủ mình ở lại Giê-ru-sa-lem với hy vọng nhà Sau-lơ sẽ được phục hồi ngôi vị (2 Sa-mu-ên 16:3). Vì tin lời này, Đa-vít đã ban tất cả tài sản của Mê-phi-bô-sết cho Xi-ba.
Khi Đa-vít chiến thắng trở về, Mê-phi-bô-sết ra đón vua. Ông để tang, không rửa chân, không cạo râu, không giặt áo từ ngày vua ra đi (2 Sa-mu-ên 19:24). Ông giải thích rằng Xi-ba đã phỉnh gạt mình và phản bội: "Hỡi vua chúa tôi, kẻ tôi tớ vua bị què, nên có nói với nó rằng: Hãy thắng lừa cho ta, để ta cỡi nó đi theo vua. Song nó có phao vu tôi tớ vua trước mặt vua chúa tôi. Nhưng vua chúa tôi khác nào một thiên sứ của Đức Chúa Trời..."
(2 Sa-mu-ên 19:26-27).
Lời đáp của Mê-phi-bô-sết khi Đa-vít đề nghị chia lại tài sản cho thấy sự thay đổi tấm lòng của ông: "Mê-phi-bô-sết thưa với vua rằng: Oh! Xin người hãy lấy hết, vì vua chúa tôi đã bình an trở về nhà mình rồi."
(2 Sa-mu-ên 19:30). Ông không còn bám víu vào của cải. Điều ông quý trọng là sự hiện diện và ân điển của vua. Sự trung thành của ông đối với Đa-vít trong cơn hoạn nạn đã chứng minh lòng biết ơn chân thật của mình.
Câu chuyện của Mê-phi-bô-sết không chỉ là lịch sử, mà là một ẩn dụ mạnh mẽ về hành trình thuộc linh của mỗi tín đồ.
1. Hình Ảnh Của Tội Nhân Trước Ân Điển:
Chúng ta giống như Mê-phi-bô-sết: thuộc dòng dõi tội lỗi (Rô-ma 5:12), tâm linh tàn tật, không thể tự cứu mình, sống trong "Lô-đê-ba" – nơi không có sự sống thật. Chúng ta đáng chết vì tội của mình. Nhưng Đức Chúa Trời, vì giao ước với Con Ngài là Chúa Giê-xu Christ, đã chủ động tìm kiếm và ban ân điển cho chúng ta (Ê-phê-sô 2:1-5).
2. Ân Điển Dựa Trên Công Đức Của Đấng Khác:
Mê-phi-bô-sết được nhận ơn chỉ vì Giô-na-than. Chúng ta được cứu, được phục hồi địa vị làm con Đức Chúa Trời, và được hưởng cơ nghiệp đời đời, hoàn toàn dựa trên công đức, sự chết và sự sống lại của Chúa Giê-xu Christ, là Giô-na-than thuộc linh của chúng ta (Rô-ma 3:24; 1 Cô-rinh-tô 1:30).
3. Được Ngồi Chung Bàn Với Vua:
Ân điển cao nhất Mê-phi-bô-sết nhận được là được ăn đồng bàn với vua. Đây là hình ảnh của sự thân mật, hiệp thông và được nuôi dưỡng. Chúa Giê-xu cũng hứa: "Nầy, ta đứng ngoài cửa mà gõ; nếu ai nghe tiếng ta mà mở cửa cho, thì ta sẽ vào cùng người ấy, ăn bữa tối với người, và người với ta."
(Khải huyền 3:20). Chúng ta được mời vào sự hiệp thông thân mật với Vua của muôn vua qua Lời Ngài và bàn Tiệc Thánh.
4. Lòng Trung Tín Trong Thử Thách:
Cuộc đời Mê-phi-bô-sết dạy chúng ta về lòng biết ơn và trung thành. Dù bị hiểu lầm, mất mát tài sản, ông vẫn giữ lòng trung thành với vua. Đời sống Cơ Đốc cũng có lúc bị thử thách, hiểu lầm, mất mát. Nhưng lòng trung thành của chúng ta với Chúa Giê-xu phải là ưu tiên tối cao, vượt trên mọi của cải thế gian (Ma-thi-ơ 6:33).
5. Sống Với Nhận Thức Mới:
Dù vẫn bị què, Mê-phi-bô-sết không còn sống như một kẻ trốn chạy nữa. Ông sống với danh phận mới: "người ăn đồng bàn với vua". Chúng ta dù vẫn mang những điểm yếu, tàn tật trong bản chất cũ, nhưng phải sống với nhận thức mới: chúng ta là con cái Đức Chúa Trời, được xưng công bình và có quyền phép Ngài để sống đẹp lòng Ngài (Ga-la-ti 2:20).
Mê-phi-bô-sết là một chứng nhân thầm lặng về quyền năng biến đổi của ân điển. Cuộc đời ông đã được viết lại không phải như một anh hùng, mà như một người nhận ân huệ. Điều đó làm nên vẻ đẹp của câu chuyện. Nó không tôn vinh con người, mà tôn vinh lòng thành tín của Đức Chúa Trời qua giao ước và tình yêu thương của Ngài.
Hôm nay, mỗi chúng ta đều có một chỗ trong câu chuyện này. Có lẽ bạn đang cảm thấy mình sống trong "Lô-đê-ba" của sự cô đơn, thất bại hay tội lỗi. Tin lành cho bạn là Vua Giê-xu đang tìm kiếm bạn, không phải để kết tội, mà để "làm ơn" cho bạn – vì giao ước của Ngài với Cha Thiên Thượng. Ngài mời bạn ra khỏi nơi ẩn náu, đến với Ngài, và được ngồi ăn chung bàn với Ngài – hưởng sự bình an, sự sống và phục hồi trọn vẹn.
Hãy như Mê-phi-bô-sết, khi nghe tiếng gọi của vua, hãy đến. Sấp mình xuống trong sự ăn năn và đức tin, rồi đứng dậy trong ân điển với một địa vị mới: con cái của Vua. Và rồi, hãy sống trọn đời mình với lòng biết ơn và trung thành, luôn quý trọng sự hiện diện của Vua hơn mọi của cải thế gian.
"Hãy xem Đức Chúa Trời đã tỏ cho chúng ta sự yêu thương dường nào, mà cho chúng ta được xưng là con cái Đức Chúa Trời; và chúng ta thật là con cái Ngài." (1 Giăng 3:1)