Phi-lát là ai?
Trong lịch sử cứu rỗi và trong các sách Phúc Âm, cái tên Phi-lát (Pontius Pilatus) xuất hiện như một nhân vật then chốt, một mắt xích không thể thiếu trong sự kiện trọng đại nhất: sự chịu chết chuộc tội của Chúa Giê-xu Christ. Ông không chỉ là một viên chức La Mã lạnh lùng trong sử sách, mà còn là hiện thân của một tấm lòng dao động, của sự thuận theo đám đông và của nỗi sợ hãi đánh mất lương tâm. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào cuộc đời, vai trò lịch sử, và nhất là những bài học thuộc linh sâu sắc mà chúng ta có thể rút ra từ con người này, dựa trên nền tảng Kinh Thánh và các tài liệu lịch sử đáng tin cậy.
I. Phi-lát Trong Bối Cảnh Lịch Sử & Chính Trị
Phi-lát là quan tổng đốc (tiếng La-tin: praefectus, sau này là procurator) của tỉnh Giu-đê dưới quyền Đế chế La Mã, cai trị từ năm 26-36 SCN. Chức vụ của ông đặt dưới quyền tổng đốc của Syria. Trụ sở chính của ông không phải ở Giê-ru-sa-lem mà ở thành Sê-sa-rê, một thành phố ven biển mang đậm văn hóa La Mã. Tuy nhiên, ông thường lên Giê-ru-sa-lem, đặc biệt trong các dịp lễ lớn như Lễ Vượt Qua, để giám sát và đề phòng các cuộc nổi loạn tiềm tàng.
Sử gia Do Thái Josephus và triết gia La Mã Philo mô tả Phi-lát là một người cứng rắn, thiếu tế nhị, hay có những hành động khiêu khích người Do Thái (như treo các biểu tượng thờ hoàng đế trong thành Giê-ru-sa-lem). Tính cách này giúp chúng ta hiểu phần nào sự căng thẳng trong mối quan hệ giữa ông và các nhà lãnh đạo Do Thái giáo, điều đã bộc lộ rõ trong phiên tòa xét xử Chúa Giê-xu.
II. Phi-lát Trong Phiên Tòa Xét Xử Chúa Giê-xu: Phân Tích Phúc Âm
Cả bốn sách Phúc Âm đều ghi lại vai trò của Phi-lát (Ma-thi-ơ 27, Mác 15, Lu-ca 23, Giăng 18-19). Sự kiện này là trọng tâm để chúng ta hiểu về con người ông. Chúng ta sẽ phân tích diễn biến và tâm lý của Phi-lát qua từng giai đoạn.
1. Sự Dửng Dưng Ban Đầu & Nhận Biết Sự Vô Tội
Khi Chúa Giê-xu bị giải đến, Phi-lát tỏ ra dửng dưng, xem đây là một vấn đề nội bộ tôn giáo của người Do Thái. Ông hỏi: "Các ngươi kiện người nầy về việc gì?" (Giăng 18:29). Khi nghe họ buộc tội Chúa Giê-xu "xui giục dân... và... ngăn trở nộp thuế cho Sê-sa" (Lu-ca 23:2), Phi-lát bắt đầu thẩm vấn. Sau cuộc đối thoại riêng, ông đi đến kết luận rõ ràng: "Ta không thấy người nầy có tội gì" (Lu-ca 23:4). Từ nguyên Hy Lạp cho "có tội" là aition (αἴτιον), có nghĩa là nguyên nhân, lỗi lầm đáng bị trừng phạt. Phi-lát, với tư cách một quan tòa La Mã, nhận thấy không có bằng chứng pháp lý nào.
2. Cuộc Chiến Giữa Lương Tâm & Sự Thuận Tiện
Đây là điểm then chốt trong tính cách Phi-lát. Biết Chúa Giê-xu vô tội, ông tìm mọi cách để tránh phải ra lệnh xử tử:
- Giao cho Hê-rốt: Khi biết Chúa Giê-xu là người Ga-li-lê, ông lập tức gửi Ngài đến cho Hê-rốt, vua xứ ấy (Lu-ca 23:6-7). Đây là động thái chính trị nhằm thoái thác trách nhiệm.
- Chiếu lệ "trừng phạt rồi tha": Theo tục lệ ngày lễ, ông đề nghị tha Chúa Giê-xu (Giăng 18:39). Từ ngữ "tục lệ" (συνήθεια - sunētheia) cho thấy ông muốn dùng một thủ tục thông thường để giải quyết tình huống bất thường này.
- Rửa tay: Hành động mang tính biểu tượng mạnh mẽ nhất. Ma-thi-ơ 27:24 chép: "Phi-lát thấy mình không thắng gì, mà sự ồn ào càng lớn hơn nữa, thì lấy nước rửa tay trước mặt thiên hạ, mà nói rằng: Ta không có tội về huyết của người nầy; mặc kệ các ngươi." Hành động "rửa tay" (νίπτω τὰς χεῖρας - niptō tas cheiras) là một cử chỉ theo văn hóa Do Thái (Phục truyền 21:6-7) để tuyên bố mình vô can. Phi-lát muốn chuyển gánh nặng đạo đức và pháp lý cho người khác.
3. Nỗi Sợ Hãi Tối Cao & Sự Đầu Hàng Cuối Cùng
Khi mọi nỗ lực thất bại, các thầy tế lễ dùng đòn tâm lý cuối cùng: "Nếu ngươi tha người nầy, ngươi chẳng phải là bạn Sê-sa. Ai xưng mình là vua thì phản nghịch với Sê-sa." (Giăng 19:12). Cụm từ "bạn Sê-sa" (φίλος τοῦ Καίσαρος - philos tou Kaisaros) là một danh hiệu chính thức quan trọng. Lúc này, Phi-lát đứng trước lựa chọn: công lý hay địa vị? Nỗi sợ bị tố cáo là dung túng cho kẻ phản loạn, làm mất lòng hoàng đế Tiberius, đã chiến thắng. Ông giao Chúa Giê-xu cho họ đóng đinh (Giăng 19:16). Sự đe dọa chính trị đã làm tê liệt lương tâm của một quan tòa quyền lực.
III. Bài Học Thuộc Linh & Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Cơ Đốc Nhân Ngày Nay
Cuộc đời Phi-lát không chỉ là một câu chuyện lịch sử, mà là tấm gương cảnh tỉnh cho mọi tín đồ. Chúng ta có thể dễ dàng trở thành "Phi-lát" trong những lựa chọn hằng ngày.
1. Trò Chuyện Với Chân Lý Mà Vẫn Không Tin Nhận
Phi-lát có cơ hội đối diện với Chân Lý nhập thể (Giăng 14:6). Ông hỏi Chúa Giê-xu: "Lẽ thật là cái gì?" (Giăng 18:38). Từ "lẽ thật" (ἀλήθεια - alētheia) ở đây không chỉ là sự thật trong phiên tòa, mà là chính Chúa Giê-xu. Nhưng sau câu hỏi đó, ông quay lưng bước ra. Ứng dụng: Nhiều khi chúng ta đọc Kinh Thánh, nghe giảng, trò chuyện về Chúa, nhưng rồi lại "bước ra" mà không có một quyết định dứt khoát để cho Chân Lý biến đổi đời sống mình. Kiến thức về lẽ thật không cứu ai, chỉ có đức tin nơi Chân Lý mới cứu.
2. Tìm Cách Thoái Thác Trách Nhiệm Thuộc Linh
Phi-lát liên tục tìm lối thoát dễ dàng: giao cho Hê-rốt, dựa vào tục lệ, rửa tay. Ứng dụng: Chúng ta thường nói "đó là việc của mục sư", "tôi không đủ khả năng", hoặc đổ lỗi cho hoàn cảnh để tránh làm chứng nhân, tránh phục vụ, tránh đứng về phía lẽ phải. Hành động "rửa tay" hiện đại là việc chúng ta im lặng trước tội lỗi, thờ ơ trước nhu cầu thuộc linh của người khác, với tâm lý "không phải việc của tôi". Kinh Thánh dạy: "Vậy thì hễ ai biết làm điều lành mà chẳng làm, thì phạm tội." (Gia-cơ 4:17).
3. Để Nỗi Sợ Con Người Lấn Át Nỗi Sợ Đức Chúa Trời
Phi-lát sợ Sê-sa hơn là sợ Đấng mà vợ ông gọi là "người công bình đó" (Ma-thi-ơ 27:19). Ông sợ mất địa vị, thanh danh, quyền lực thế tục. Ứng dụng: Chúng ta có sợ bị chê cười, mất mối quan hệ, thiệt hại tài chính, hay bất an về mặt xã hội vì đứng về phía Chúa và Lời Ngài không? Chúa Giê-xu phán: "Chớ sợ kẻ giết thân thể mà không giết được linh hồn; nhưng thà sợ Đấng có thể diệt cả linh hồn lẫn thân thể trong địa ngục." (Ma-thi-ơ 10:28). Sự kính sợ Chúa là khởi đầu của sự khôn ngoan (Châm Ngôn 9:10).
4. Chấp Nhận Sự Thuận Theo Đám Đông
Phi-lát biết rõ sự ghen ghét của các thầy tế lễ (Mác 15:10), nhưng cuối cùng ông "muốn cho đẹp lòng đám đông" (Mác 15:15). Ông để tiếng la hét của đám đông át đi tiếng nói của lương tâm và sự thật. Ứng dụng: Áp lực nhóm, văn hóa đại chúng, hay các trào lưu xã hội trái với Kinh Thánh có đang chi phối quyết định của chúng ta không? Sứ đồ Phao-lô khuyên: "Đừng làm theo đời nầy, nhưng hãy biến hóa bởi sự đổi mới của tâm thần mình" (Rô-ma 12:2).
IV. Cái Kết Của Phi-lát & Lời Cảnh Báo
Theo sử gia Eusebius, Phi-lát cuối cùng bị Hoàng đế Caligula cách chức và lưu đày, có lẽ đã tự sát. Truyền thuyết về cái chết bi thảm của ông là một lời cảnh báo nghiêm túc: việc chối bỏ Chân Lý và đầu hàng tội lỗi cuối cùng sẽ dẫn đến sự hủy diệt. Dù chúng ta có "rửa tay" thì trách nhiệm trước mặt Đức Chúa Trời vẫn còn đó. Phi-lát đã có cơ hội vàng để nhận biết Đấng Christ, nhưng ông đã đánh mất nó vì những toan tính ngắn hạn của thế gian.
Kết Luận
Phi-lát là một nhân vật phức tạp: thông minh, thực tế, nhưng thiếu can đảm thuộc linh. Ông là tấm gương cho hậu thế về thảm kịch của một con người đối diện với Ánh Sáng nhưng lại chọn bóng tối, biết điều đúng nhưng lại làm điều sai vì những động c� ích kỷ. Là Cơ Đốc nhân, chúng ta được kêu gọi học từ sai lầm của ông. Hãy can đảm đứng về phía Chân Lý là Chúa Giê-xu Christ, gánh lấy trách nhiệm thuộc linh mà Chúa giao phó, kính sợ Đức Chúa Trời hơn bất kỳ ai, và từ chối để áp lực đám đông điều khiển đức tin của mình. Đừng hỏi "Lẽ thật là gì?" rồi bỏ đi, nhưng hãy nắm lấy Chân Lý, vâng phục Ngài, và tìm thấy sự tự do thật sự (Giăng 8:32). Câu chuyện của Phi-lát nhắc nhở chúng ta rằng, trước mặt Chúa, không có chỗ cho sự trung lập: "Ai không ở với ta thì nghịch cùng ta" (Ma-thi-ơ 12:30).
Tài liệu tham khảo chính: Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925 (Bản Truyền Thống). Các phân tích từ nguyên dựa trên bản văn Hy Lạp Tân Ước (Textus Receptus) và các tác phẩm của Josephus, Philo.