Cho Người Đói Ăn
Trong thế giới đầy rẫy sự bất bình đẳng và nhu cầu, lệnh truyền chăm sóc người đói khát vang lên xuyên suốt từ Sáng Thế Ký đến Khải Huyền. Đối với Cơ Đốc nhân, việc cho người đói ăn không đơn thuần là một hành động từ thiện xã hội; đó là một phần không thể tách rời của đức tin sống động, một sự bày tỏ cụ thể tình yêu thương của Đức Chúa Trời và là sự vâng phục trực tiếp ý muốn Ngài. Bài nghiên cứu chuyên sâu này sẽ khảo sát nền tảng Kinh Thánh về chủ đề này, khai quật ý nghĩa thần học và đưa ra những ứng dụng thiết thực cho đời sống người tin Chúa ngày nay.
Nền Tảng Trong Cựu Ước: Giao Ước Và Sự Công Bằng
Ngay từ luật pháp Môi-se, Đức Chúa Trời đã bày tỏ mối quan tâm sâu sắc đến người nghèo đói, khách lạ, cô nhi và quả phụ. Đây không phải là lời khuyên tùy ý, mà là những điều răn rõ ràng trong giao ước của Ngài với Y-sơ-ra-ên.
1. Luật Pháp Và Các Tiên Tri: Trong sách Phục truyền Luật lệ Ký, chúng ta đọc: “Vì sẽ không thiếu kẻ nghèo nàn trong xứ, nên ta truyền lịnh cho ngươi mà rằng: Phải mở rộng bàn tay ra cho anh em mình, kẻ thiếu thốn, và kẻ nghèo nàn ở trong xứ ngươi” (Phục truyền 15:11). Câu Kinh Thánh này cho thấy sự hiện diện của người nghèo là một thực tế, và phản ứng của dân sự Đức Chúa Trời phải là sự rộng rãi, mở rộng bàn tay (trong tiếng Hê-bơ-rơ là “pāthach kaph” – מָּתַח כַּף), biểu thị một hành động chủ động, tự nguyện và không hạn chế.
Tiên tri Ê-sai đã quở trách sự giữ đạo hình thức khi thiếu đi hành động công bình: “Có phải sự kiêng ăn mà ta chọn là như vầy: mở những xiềng hung ác, tháo những dây trói của ách, trả tự do cho kẻ bị ức hiếp, bẻ gãy mọi ách… Há chẳng phải là chia bánh cho kẻ đói, đem vào nhà những kẻ nghèo khó không nơi ở? Khi thấy kẻ mình trần, hãy cho áo che thân, chớ ẩn mặt với kẻ có xác thịt mình” (Ê-sai 58:6-7). Ở đây, việc “chia bánh cho kẻ đói” được đặt ngang hàng với việc giải phóng kẻ bị áp bức, cho thấy sự cứu giúp thể xác là một phần thiết yếu của sự công bình (“tsedeq” – צֶדֶק) mà Đức Chúa Trời đòi hỏi.
2. Sự Khôn Ngoan Của Châm Ngôn: Sách Châm Ngôn đầy rẫy những lời dạy khôn ngoan về việc chia sẻ: “Ai thương xót kẻ nghèo, tức cho Đức Giê-hô-va vay mượn; Ngài sẽ báo lại việc ơn lành ấy cho người” (Châm ngôn 19:17). Hành động cho đi được ví như một khoản cho Đức Chúa Trời vay mượn, và Ngài chính là Đấng bảo đảm sẽ trả lại. Một câu khác cảnh báo: “Ai bưng tai không khứng nghe tiếng kêu la của kẻ nghèo, người ấy cũng sẽ kêu la mà chẳng được ai đáp lại” (Châm ngôn 21:13). Điều này thiết lập một nguyên tắc thuộc linh: cách chúng ta đối xử với người thiếu thốn sẽ ảnh hưởng đến sự đáp lời cầu nguyện của chính chúng ta.
Sự Bày Tỏ Tối Thượng Trong Chúa Giê-xu Christ
Chúa Giê-xu Christ không chỉ dạy dỗ mà còn làm gương mẫu sống động về việc quan tâm đến nhu cầu thể xác của con người. Chức vụ của Ngài là chức vụ toàn diện, chữa lành cả linh hồn lẫn thân thể.
1. Những Phép Lạ Hóa Bánh: Cả bốn sách Phúc Âm đều ghi lại việc Chúa Giê-xu hóa bánh ra nhiều để cho đám đông ăn (Ma-thi-ơ 14:13-21, 15:32-39; Mác 6:30-44; Lu-ca 9:10-17; Giăng 6:1-14). Điều đáng chú ý là Ngài “chạnh lòng thương xót” (Ma-thi-ơ 14:14) trước khi hành động. Từ Hy Lạp được dùng cho “chạnh lòng thương xót” là “splanchnizomai” (σπλαγχνίζομαι), xuất phát từ từ chỉ “ruột gan”, diễn tả một sự cảm thương sâu xa, mãnh liệt từ tận đáy lòng. Điều này thúc đẩy hành động thực tế: Ngài không chỉ cầu nguyện cho họ, Ngài cho họ ăn.
2. Những Lời Dạy Trực Tiếp: Trong Bài Giảng Trên Núi, Chúa Giê-xu công bố: “Phước cho những kẻ hay thương xót, vì sẽ được thương xót!” (Ma-thi-ơ 5:7). Trong ẩn dụ về Cuộc Phán Xét Cuối Cùng (Ma-thi-ơ 25:31-46), tiêu chuẩn để phân chia chiên và dê một cách bất ngờ lại là những hành động cụ thể đối với “những kẻ rất hèn mọn” của Chúa: cho ăn, cho uống, tiếp đón, cho mặc, thăm viếng. Chúa phán: “Hễ các ngươi đã làm việc đó cho một người trong những người rất hèn mọn nầy của anh em ta, ấy là đã làm cho chính mình ta vậy” (câu 40). Ở đây, Chúa Giê-xu đồng nhất hóa chính Ngài với người đói khát. Việc phục vụ họ không còn là một lựa chọn từ thiện, mà là một hành động thờ phượng và phục vụ trực tiếp cho Chúa.
3. Gương Mẫu Của Hội Thánh Đầu Tiên:
Sách Công vụ các Sứ đồ ghi lại đời sống của Hội Thánh đầu tiên: “Phàm những người tin Chúa đều hiệp lại với nhau, lấy mọi vật làm của chung. Bán hết gia tài điền sản mình, lấy tiền phân phát cho nhau, tùy sự cần dùng của từng người” (Công vụ 2:44-45). Sự dâng hiến này là tự nguyện và xuất phát từ tình yêu thương, nhằm đảm bảo “trong vòng không ai là thiếu thốn” (Công vụ 4:34). Đây là sự ứng dụng thực tế của lời dạy “yêu người lân cận như mình”.
Nguyên Tắc Và Động Cơ Theo Tân Ước
Các thư tín của các Sứ đồ làm sâu sắc thêm sự hiểu biết của chúng ta về động cơ và tinh thần đằng sau hành động cho đi.
1. Tình Yêu Thương Thật (1 Giăng 3:17-18): Sứ đồ Giăng đặt câu hỏi đanh thép: “Ví thử có ai có của cải đời nầy, thấy anh em mình đương cùng túng mà chặt dạ thì tình yêu thương Đức Chúa Trời ở trong người ấy thể nào?” Ông kết luận: “Hỡi con cái bé mọn, chớ yêu mến bằng lời nói và lưỡi, nhưng bằng việc làm và lẽ thật”. Tình yêu thương phải được chứng minh bằng hành động cụ thể (“ergon” – ἔργον) và trong chân lý.
2. Sự Cho Đi Cách Vui Lòng (2 Cô-rinh-tô 9:7): Sứ đồ Phao-lô khuyên: “Mỗi người nên tùy theo lòng đã định, lấy ra cách vui lòng, chẳng phải phụng sự cách miễn cưỡng, vì Đức Chúa Trời yêu kẻ hay cho cách vui lòng.” Từ Hy Lạp “hilaros” (ἱλαρός) có nghĩa là “vui vẻ, hân hoan”. Đức Chúa Trời quan tâm đến thái độ của tấm lòng hơn là số lượng.
3. Đức Tin Và Việc Lành (Gia-cơ 2:14-17): Đây là phân đoạn then chốt. Gia-cơ chất vấn: “Ví bằng anh em hoặc chị em nào không quần áo mặc, hằng ngày thiếu của ăn uống, mà một kẻ trong anh em nói với họ rằng: Hãy đi cho bình an, hãy sưởi cho ấm và ăn cho no, nhưng không cho họ đồ cần dùng về phần xác, thì có ích gì chăng?” Ông kết luận mạnh mẽ: “Đức tin không có việc làm là đức tin chết.” Đức tin cứu rỗi chân thật sẽ tự nhiên sinh ra hành động yêu thương, bao gồm việc đáp ứng nhu cầu thể xác thiết yếu.
Ứng Dụng Thực Tế Cho Cơ Đốc Nhân Ngày Nay
Làm thế nào để chúng ta có thể sống theo những lẽ thật mạnh mẽ này trong bối cảnh hiện đại?
1. Có Mắt Để Thấy: Trước tiên, chúng ta phải thoát khỏi sự thờ ơ. Hãy cầu nguyện xin Chúa ban cho một tấm lòng nhạy cảm (“splanchnizomai”) với những người đang thiếu thốn xung quanh chúng ta—hàng xóm, đồng nghiệp, người vô gia cư, hoặc qua các tổ chức cứu trợ.
2. Cho Đi Cách Có Chủ Đích Và Khôn Ngoan: Hãy dành một phần ngân sách gia đình hoặc cá nhân cho việc chia sẻ. Có thể thông qua Hội Thánh địa phương (quỹ từ thiện, chương trình phát lương thực), hỗ trợ trực tiếp một gia đình có hoàn cảnh khó khăn, hoặc ủng hộ các tổ chức Cơ Đốc uy tín hoạt động cứu đói toàn cầu.
3. Kết Hợp Lời Chúa Và Bánh: Khi cho đi, hãy tìm cơ hội để chia sẻ về nguồn hy vọng của chúng ta. Như Chúa Giê-xu vừa nuôi đoàn dân vừa dạy dỗ họ, chúng ta có thể kèm theo lời chúc phúc, một tờ giấy ghi câu Kinh Thánh, hoặc lời mời đến Hội Thánh. Mục đích tối thượng là để vinh quang Đức Chúa Trời và sự cứu rỗi của linh hồn.
4. Đi Xa Hơn Vật Chất: “Đói” không chỉ là đói cơm bánh. Hãy xem xét việc “cho ăn” theo nghĩa rộng: cung cấp kỹ năng, đào tạo nghề, hỗ trợ tìm việc làm, hoặc dạy học cho trẻ em nghèo—những điều giúp phá vỡ vòng luẩn quẩn của nghèo đói.
Kết Luận
Kinh Thánh trình bày một sứ điệp nhất quán và mạnh mẽ: việc cho người đói ăn là một phần thiết yếu trong biểu hiện đức tin của dân sự Đức Chúa Trời. Nó bắt nguồn từ chính bản tính yêu thương và công bình của Đức Chúa Trời, được luật pháp truyền dạy, được các tiên tri công bố, được Chúa Giê-xu Christ làm gương và dạy dỗ cách sống động, và được Hội Thánh đầu tiên thực hành. Đây không phải là “việc lành” để kiếm sự cứu rỗi, nhưng là “bông trái” tất yếu của một đức tin đã được cứu, bởi ân điển và qua đức tin nơi Chúa Giê-xu.
Khi chúng ta mở tay ra với người thiếu thốn, chúng ta không chỉ đáp ứng một nhu cầu nhân đạo; chúng ta đang thờ phượng Chúa Giê-xu (Ma-thi-ơ 25:40), bày tỏ tình yêu thương của Đức Chúa Trời (1 Giăng 3:17), chứng minh đức tin sống động của mình (Gia-cơ 2:17), và gieo trồng cho một mùa gặt thuộc linh (2 Cô-rinh-tô 9:6). Ước mong mỗi chúng ta, được thúc đẩy bởi tình yêu của Đấng Christ, sẽ trở nên đôi tay và đôi chân hiện thân của Ngài để mang bánh sự sống—cả thuộc linh lẫn thuộc thể—đến cho một thế giới đang đói khát.