Kinh Thánh Nói Gì Về Việc Ăn Thịt Người?
Trong lịch sử nhân loại, việc ăn thịt người (cannibalism) xuất hiện trong các nền văn hóa cổ đại, thường gắn với nghi lễ, sự cùng cực đói kém, hoặc chiến tranh. Đối với một Cơ đốc nhân, câu hỏi về việc Kinh Thánh đề cập đến hành vi này không chỉ là một thảo luận lịch sử hay nhân chủng học, mà còn là một cuộc khảo sát thần học sâu sắc về phẩm giá con người, sự thánh khiết của sự sống, và giao ước của Đức Chúa Trời với loài người. Bài viết này sẽ đi sâu vào phân tích những nguyên tắc nền tảng trong Kinh Thánh, các phân đoạn có liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp, và rút ra những ứng dụng thiết thực cho đời sống đức tin ngày nay.
Trước khi xem xét các câu chuyện cụ thể, chúng ta phải đặt nền tảng từ Sáng-thế-ký: "Đức Chúa Trời dựng nên loài người như hình Ngài; Ngài dựng nên loài người giống như hình Đức Chúa Trời" (Sáng-thế-ký 1:27). Trong tiếng Hê-bơ-rơ, từ "hình" (צֶלֶם, *tselem*) và "giống" (דְּמוּת, *demuth*) nhấn mạnh đến sự tương đồng đạo đức và thuộc linh. Con người mang Imago Dei (Hình Ảnh của Đức Chúa Trời). Điều này ban cho mỗi người một phẩm giá tuyệt đối và bất khả xâm phạm. Hành vi hủy hoại thân thể người khác, đặc biệt là ăn thịt họ, là một sự xúc phạm trực tiếp đến chính hình ảnh thiêng liêng ấy. Nó không chỉ là tội ác chống lại con người, mà còn là sự phỉ báng, xúc phạm đến Đấng Tạo Hóa.
Giao ước Nô-ê sau trận Đại Hồng Thủy cũng thiết lập một nguyên tắc quan trọng: "Song ta sẽ đòi lại máu của sự sống ngươi... hễ kẻ nào làm đổ máu loài người, thì sẽ bị loài người làm đổ máu lại; vì loài người là làm nên hình ảnh Đức Chúa Trời" (Sáng-thế-ký 9:5-6). Ở đây, sự sống con người (máu tượng trưng cho sự sống) được Đức Chúa Trời xem là thiêng liêng đến mức Ngài trực tiếp đòi lại. Việc cố ý cất đi sự sống (và xa hơn là hủy hoại thân thể đến mức ăn thịt) đặt kẻ phạm tội vào vị trí đối nghịch trực tiếp với Đấng Tạo Hóa.
Mặc dù Kinh Thánh không có một điều răn rõ ràng "Ngươi chớ ăn thịt người" như Mười Điều Răn, nhưng có những cảnh báo và lời tiên tri mô tả hành vi này như một sự rủa sả và hậu quả của sự bội đạo cùng cực.
Trong sách Lê-vi-ký, luật pháp đề cập đến các hành vi làm ô uế nghiêm trọng. Đặc biệt, Lê-vi-ký 26:29 cảnh báo về sự trừng phạt nếu dân Y-sơ-ra-ên bất trung: "Các ngươi sẽ ăn thịt con trai, con gái mình." Đây là một lời nguyền rủa khủng khiếp nhất, mô tả sự cùng quẫn đến mức các mối quan hệ gia đình thiêng liêng nhất cũng bị hủy hoại. Ngôn ngữ ở đây rất rõ ràng (אָכַל, *akhal* - ăn; בָּשָׂר, *basar* - thịt). Cùng một lời cảnh báo tương tự xuất hiện trong Phục-truyền Luật-lệ Ký 28:53-57, với những chi tiết đau lòng về người mẹ sẽ giấu không cho chồng và các con khác biết về việc mình ăn thịt đứa con trong cơn đói khát cùng cực. Những đoạn này không mô tả một nghi thức hay hành vi được chấp nhận, mà trình bày nó như đỉnh điểm của sự điên rồ và hình phạt thảm khốc từ Đức Chúa Trời vì tội bất trung.
Các tiên tri cũng dùng hình ảnh này để mô tả sự đoán phạt. Giê-rê-mi 19:9 tuyên bố: "Ta sẽ khiến chúng nó ăn thịt con trai con gái mình, ai nấy sẽ ăn thịt bạn hữu mình" trong cuộc vây hãm. Ê-xê-chi-ên 5:10 cũng có lời tương tự. Trong bối cảnh tiên tri, đây là sự mô tả về sự sụp đổ hoàn toàn của trật tự xã hội và đạo đức – một thảm họa tuyệt đối.
Có hai sự kiện lịch sử trong Kinh Thánh trực tiếp ghi nhận việc ăn thịt người xảy ra, và cả hai đều trong bối cảnh bị vây hãm và đói kém khủng khiếp.
1. Sự vây hãm Sa-ma-ri (II Các Vua 6:24-29): Thành bị vây, nạn đói kinh hoàng đến mức một cái đầu lừa (thức ăn ô uế theo luật pháp) có giá rất cao. Câu chuyện thương tâm được kể lại khi hai người đàn bà đồng ý nấu thịt con của họ để ăn. Người này giết con mình trước, nhưng người kia sau đó lại giấu con mình đi. Sự kiện này khiến vua Giô-ram xé áo mình và gọi đó là "sự rủa sả" (câu 33). Hành động này được mô tả như một bi kịch khủng khiếp, là kết quả của sự phán xét của Đức Chúa Trời trên dân sự vì tội lỗi của họ (xem II Các Vua 21, tội thờ hình tượng).
2. Lời tiên tri về sự vây hãm Giê-ru-sa-lem (xem ở trên trong sách Giê-rê-mi và Ê-xê-chi-ên): Những lời tiên tri này đã ứng nghiệm một cách khủng khiếp trong lịch sử, như được ghi lại bởi sử gia Josephus về cuộc vây hãm Giê-ru-sa-lem năm 70 S.C., mặc dù sự kiện cụ thể đó không nằm trong Kinh Thánh.
Cần lưu ý: Trong cả hai trường hợp, Kinh Thánh mô tả sự kiện như một bi kịch và hậu quả của tội lỗi, chứ không hề biện minh hay bình thường hóa hành vi đó. Nó luôn được đặt trong bối cảnh của sự rủa sả, sự điên rồ, và sự đoán phạt.
Tân Ước tiếp tục và nâng cao quan điểm về giá trị thiêng liêng của thân thể con người. Sứ đồ Phao-lô dạy rằng thân thể của tín đồ là "đền thờ của Đức Thánh Linh" (I Cô-rinh-tô 6:19). Trong tiếng Hy Lạp, "đền thờ" (ναός, *naos*) không chỉ là khuôn viên chung, mà là nơi chí thánh, nơi Đức Chúa Trời ngự. Nếu thân thể tín đồ còn quý giá như vậy, thì phẩm giá của mọi thân thể con người (dù chưa tin Chúa) cũng bắt nguồn từ việc họ là tạo vật của Đức Chúa Trời và là đối tượng cho sự cứu chuộc (Giăng 3:16).
Hơn nữa, toàn bộ luật pháp và lời tiên tri được tóm lại trong điều răn yêu thương: "Ngươi phải yêu kẻ lân cận như mình" (Mác 12:31). Tình yêu thương "agape" (ἀγάπη) trong Tân Ước mang tính hy sinh và tôn trọng. Nó đòi hỏi chúng ta xem sự sống và phúc lợi của người khác là quý giá. Hành vi ăn thịt người là sự phủ nhận triệt để nhất của tình yêu thương này, biến người lân cận thành một đồ vật, một công cụ để thỏa mãn nhu cầu sinh học hoặc tâm linh sai lầm.
Chúa Giê-xu cũng nâng cao tiêu chuẩn đạo đức khi dạy rằng ngay cả sự ghét người trong lòng cũng đã là phạm tội giết người rồi (Ma-thi-ơ 5:21-22). Nguyên tắc này cho thấy Đức Chúa Trời nhìn thấu tấm lòng. Ý định hủy hoại hoặc coi thường phẩm giá người khác đã là tội trước mặt Ngài. Hành động thể xác chỉ là sự biểu hiện ra ngoài của tấm lòng đã băng hoại.
Từ nghiên cứu trên, chúng ta rút ra những bài học thiết thực sâu sắc, vượt xa khỏi việc chỉ tránh một hành vi cụ thể hiếm gặp.
1. Tôn trọng tuyệt đối sự sống và phẩm giá con người: Là Cơ đốc nhân, chúng ta được kêu gọi để trở thành những người bảo vệ mạnh mẽ cho sự sống, từ lúc thai nhi cho đến lúc tuổi già. Điều này thể hiện qua việc ủng hộ các chính sách bảo vệ sự sống, chống lại nền văn hóa "vứt bỏ", và chăm sóc những người yếu đuối, bị gạt ra bên lề xã hội. Mỗi người, dù ở tình trạng nào, đều mang hình ảnh Đức Chúa Trời.
2. Nuôi dưỡng một tấm lòng yêu thương, không hủy diệt: Nếu chúng ta không bao giờ nghĩ đến việc ăn thịt người, thì chúng ta cũng phải cẩn thận với những cách "ăn thịt" người khác bằng lời nói (tai tiếng, phỉ báng, chửi rủa), bằng thái độ (khinh miệt, kỳ thị), hay bằng hành động bóc lột. Gia-cơ 3:9-10 cảnh báo về cái lưỡi vừa ca ngợi Chúa, vừa rủa sả loài người được tạo nên theo hình ảnh Ngài. Đó là một sự mâu thuẫn không thể chấp nhận.
3. Nhận biết hậu quả thảm khốc của tội lỗi và sự bội đạo: Những câu chuyện trong Kinh Thánh cho thấy tội lỗi không được ăn năn sẽ dẫn đến sự suy đồi đạo đức đến mức nào. Nó phá vỡ các mối quan hệ cơ bản nhất (cha mẹ - con cái) và đưa con người xuống vực thẳm của sự điên rồ. Điều này thúc giục chúng ta sống thánh khiết, gìn giữ tâm thần và cộng đồng mình khỏi sự ô uế của thế gian.
4. Trân quý thân thể như đền thờ của Đức Chúa Trời: Chúng ta được kêu gọi quản lý thân thể mình một cách thánh khiết, không làm ô uế nó (I Cô-rinh-tô 6:18-20). Điều này có ứng dụng trong việc ăn uống lành mạnh, tránh các chất gây nghiện hủy hoại, và giữ sự trong sạch về tình dục. Đó là cách chúng ta tôn vinh Đức Chúa Trời trong thân thể mình.
5. Rao truyền sự cứu rỗi để phục hồi phẩm giá: Tin Lành là tin mừng rằng dù con người có thể sa vào tội lỗi cùng cực, nhưng huyết của Chúa Giê-xu Christ có quyền năng tẩy sạch mọi tội lỗi và phục hồi phẩm giá đã mất cho bất kỳ ai tin nhận. Chúng ta mang sứ mạng đem ánh sáng của Đấng Christ vào những nơi tối tăm nhất của nhân loại.
Kinh Thánh, từ Sáng-thế-ký đến Khải-huyền, trình bày một quan điểm nhất quán và hùng hồn: việc ăn thịt người là một sự vi phạm thảm khốc vào kế hoạch nguyên thủy của Đức Chúa Trời dành cho nhân loại. Nó là sự phủ nhận trắng trợn Imago Dei, là kết quả của sự rủa sả và sự suy đồi đạo đức đến tột cùng, và là hành vi đối nghịch trực tiếp với tình yêu thương mà Đấng Christ truyền dạy. Là những người tin theo Lời Chúa, chúng ta không chỉ kinh tởm hành vi này, mà còn được thúc đẩy để sống một đời sống tôn trọng sự sống, bảo vệ phẩm giá, yêu thương người lân cận, và gìn giữ sự thánh khiết của thân thể—là đền thờ của Đức Thánh Linh. Qua đó, chúng ta phản chiếu ánh sáng của Đấng Tạo Hóa và Cứu Chúa trong một thế giới vẫn còn đầy rẫy những hình thức "ăn thịt" người khác tinh vi hơn, nhưng cũng tai hại không kém.
"Chớ làm sự chi vì lòng tranh cạnh hoặc vì hư vinh, nhưng hãy khiêm nhường, coi người khác như tôn trọng hơn mình. Mỗi người trong anh em chớ chăm về lợi riêng mình, nhưng phải chăm về lợi kẻ khác nữa." (Phi-líp 2:3-4).