Ý nghĩa của dụ ngôn Người quản gia bất lương (Lu-ca 16:1-13) là gì?

02 December, 2025
16 phút đọc
3,101 từ
Chia sẻ:

Ý Nghĩa Dụ Ngôn Người Quản Gia Bất Lương (Lu-ca 16:1-13)

Trong số các dụ ngôn của Chúa Giê-xu, dụ ngôn về “Người quản gia bất lương” (hay “khôn khéo”) trong Lu-ca 16:1-13 thường gây ra nhiều thắc mắc và thậm chí là hiểu lầm. Làm thế nào một nhân vật bất trung, gian dối lại có thể được Chúa khen ngợi? Bài nghiên cứu chuyên sâu này sẽ phân tích bối cảnh, giải nghĩa từ ngữ gốc Hy Lạp, và khám phá sứ điệp chính yếu mà Chúa Giê-xu muốn truyền đạt, đặc biệt cho các môn đồ và những người theo Ngài.


I. Bối Cảnh và Văn Mạch Trọng Yếu

Trước khi đi vào chi tiết dụ ngôn, việc hiểu văn mạch là tối quan trọng. Dụ ngôn này được kể trong phân đoạn Lu-ca 15:1 - 17:10, nơi Chúa Giê-xu đối diện trực tiếp với các người Pha-ri-si và các thầy thông giáo là những người “lằm bằm” vì Ngài tiếp nhận và ăn với người thâu thuế cùng kẻ có tội (Lu-ca 15:1-2). Chúa đáp lại bằng một loạt ba dụ ngôn về sự thất lạc và tìm thấy (Con chiên, Đồng bạc, Đứa con hoang đàng) để minh họa lòng nhân từ của Đức Chúa Trời.

Tiếp ngay sau dụ ngôn Đứa con hoang đàng, Lu-ca 16:1 mở đầu: “Ngài lại phán cùng môn đồ rằng…”. Điều này cho thấy đối tượng chính của dụ ngôn Người quản gia bất lương là các môn đồ, chứ không phải đám đông hay những kẻ chống đối. Đây là một bài học sâu sắc về trách nhiệm quản lý (sự quản trị) những gì Chúa giao phó trong khi chờ đợi sự trở lại của Ngài.


II. Phân Tích Chi Tiết Dụ Ngôn (Lu-ca 16:1-8a)

Câu 1-2: “Có một nhà giàu kia, có một người quản gia, và người nầy bị cáo với chủ rằng người phung phí của chủ. Chủ đòi người đó mà nói rằng: Ta nghe nói về ngươi nỗi chi? Hãy khai ra sổ sách về việc quản gia của ngươi, vì từ nay ngươi không được làm quản gia nữa.”

  • Người quản gia (tiếng Hy Lạp: οἰκονόμος - oikonomos): Đây là một chức vụ quan trọng, là người được ủy thác toàn quyền quản lý tài sản và công việc kinh doanh của chủ. Mối quan hệ này xây dựng trên sự tin cậy.
  • Anh ta bị tố cáo là “phung phí” (διασκορπίζω - diaskorpizō, cũng được dùng trong dụ ngôn Đứa con hoang đàng ở Lu-ca 15:13). Sự tin cậy đã bị phá vỡ. Lệnh “khai ra sổ sách” báo hiệu sự chấm dứt nhiệm vụ.

Câu 3-4: “Người quản gia tự nghĩ rằng: Chủ cách chức ta, ta sẽ làm chi? Làm đất thì không nổi, đi ăn mày thì hổ ngươi. Ta biết điều ta sẽ làm, để khi bị cách chức, có kẻ tiếp rước ta vào nhà của họ.”

  • Đứng trước khủng hoảng, người quản gia này không phủ nhận tội lỗi hay biện minh. Anh ta nhanh chóng đánh giá tình thế một cách thực tế và tìm cách đảm bảo tương lai. Điểm đáng chú ý là sự khôn ngoan thế tụctầm nhìn xa của anh ta.

Câu 5-7: Đây là hành động then chốt. Anh ta lần lượt gọi từng con nợ của chủ đến và giảm nợ cho họ một cách đáng kể (100 thùng dầu giảm 50; 100 giạ lúa mì giảm 20).

  • Hành động này thường bị hiểu lầm là gian lận thêm một lần nữa. Tuy nhiên, nhiều nhà giải kinh lưu ý rằng số tiền giảm có thể là phần hoa hồng hoặc lãi suất mà chính người quản gia được hưởng. Trong xã hội Do Thái thời đó, việc cho vay lấy lời (đối với anh em Do Thái) là bị cấm (Lê-vi Ký 25:36-37), nhưng vẫn thường bị lách luật. Bằng cách xóa bỏ phần lợi ích cá nhân bất chính này, anh ta vừa mua lòng các con nợ, vừa thực tế là “sửa chữa” một phần sai phạm trước đó và hoàn trả tài sản theo đúng giá trị thực cho chủ.

Câu 8a: “Chủ bèn khen quản gia bất nghĩa ấy về việc người đã làm khôn khéo một cách…”

  • Đây là câu then chốt gây tranh cãi. Từ “chủ” ở đây (tiếng Hy Lạp: κύριος - kyrios) có thể vẫn là ông chủ trần thế trong câu chuyện. Ông ta khen ngợi sự “khôn khéo” (φρονίμως - phronimōs, từ trí tuệ, sự khôn ngoan thực tiễn). Ông chủ không hề khen ngợi sự bất nghĩa/bất lương (ἀδικίας - adikias, sự bất công, gian ác) của anh ta. Ông ta tách biệt giữa đạo đứcsự nhạy bén, tầm nhìn, hành động quyết đoán của người quản gia. Điểm được khen là sự khôn ngoan trong việc chuẩn bị cho tương lai.

III. Lời Giải Thích và Áp Dụng của Chúa Giê-xu (Lu-ca 16:8b-13)

Phần quan trọng nhất không nằm trong câu chuyện, mà nằm ở những lời Chúa Giê-xu rút ra từ nó để dạy các môn đồ.

Câu 8b-9: “Vì con đời nầy trong việc thông công với người đồng đời mình thì khôn khéo hơn con sáng láng. Ta nói cùng các ngươi, hãy dùng của bất nghĩa mà kết bạn, để khi của ấy hết đi, họ tiếp các ngươi vào nhà đời đời.”

  • “Con đời nầy” (con cái đời này): Chỉ về những người sống chỉ vì hiện tại, không có lẽ thật đời đời. Họ rất khôn khéo (φρονίμωτεροι) trong các mối quan hệ và việc đảm bảo tương lai trần thế.
  • “Con sáng láng” (con cái sự sáng láng): Chỉ về các môn đồ của Chúa, những người thuộc về Nước Trời.
  • Chúa Giê-xu so sánh: Nếu người đời còn biết dùng “của bất nghĩa” (μαμωνᾶς τῆς ἀδικίας - mamōnas tēs adikias) để mua lấy tương lai tạm bợ, thì các môn đồ càng phải khôn khéo hơn trong việc sử dụng của cải đời này cho mục đích đời đời.
  • “Của bất nghĩa”: Không phải tiền bạc tự nó là xấu, nhưng nó thường bị sử dụng cho mục đích bất chính, dễ trở thành chủ nhân thay vì đầy tớ, và dễ mất đi. Chúa dạy hãy dùng nó như một công cụ để “kết bạn” – tức là dùng tài chính để hỗ trợ công việc Tin Lành, giúp đỡ người nghèo, đầu tư vào Nước Trời, nhờ đó tích trữ của cải trên trời (Ma-thi-ơ 6:19-21). Mục tiêu là “được tiếp vào nhà đời đời”, tức là được phần thưởng đời đời.

Câu 10-12: “Ai trung tín trong việc rất nhỏ, cũng trung tín trong việc lớn; ai bất nghĩa trong việc rất nhỏ, cũng bất nghĩa trong việc lớn. Vậy nếu các ngươi không trung tín về của bất nghĩa, có ai đem của thật giao cho các ngươi? Nếu các ngươi không trung tín về của người khác, có ai cho các ngươi được của mình?”

  • Chúa đưa ra nguyên tắc phổ quát về sự trung tín. Tiền bạc, của cải đời này (“của bất nghĩa”, “của người khác”) là việc nhỏcủa tạm giao. Đức Chúa Trời là Chủ nhân tối cao, Ngài giao phó của cải thế gian cho chúng ta quản lý. Nếu chúng ta chứng tỏ được sự trung tín trong lĩnh vực vật chất, Ngài sẽ giao phó cho chúng ta “của thật” – những phước hạnh thuộc linh, trách nhiệm lớn hơn trong vương quốc đời đời của Ngài (“của mình”).

Câu 13: “Chẳng có đầy tớ nào làm tôi hai chủ được; vì sẽ ghét chủ nầy mà yêu chủ kia, hay là hiệp với chủ nầy mà khinh chủ kia. Các ngươi không có thể làm tôi Đức Chúa Trời lại làm tôi Ma-môn nữa.”

  • Đây là kết luận đanh thép. “Ma-môn” (từ A-ram) là thần tài, biểu tượng cho của cải vật chất. Chúa Giê-xu đặt ra một sự lựa chọn rõ ràng: hoặc Đức Chúa Trời, hoặc Tiền tài. Không thể trung thành với cả hai. Sự “khôn khéo” mà Chúa muốn dạy chính là việc chọn Đức Chúa Trời làm Chủ duy nhất, và sử dụng Ma-môn như một công cụ để phục vụ Ngài, chứ không để nó chi phối đời sống mình.

IV. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân

Dụ ngôn này không dạy sự bất lương, mà dạy sự khôn ngoan thuộc linhtính cấp bách trong việc quản lý đời sống.

  1. Nhận Biết Vị Thế Quản Gia: Mỗi Cơ Đốc nhân là một “quản gia” (oikonomos) của Đức Chúa Trời. Thời gian, tài năng, tiền bạc, sức khỏe, cơ hội – tất cả đều là “của chủ” giao phó. Chúng ta sẽ phải khai trình sổ sách đời mình (Rô-ma 14:12).
  2. Sống Với Tầm Nhìn Đời Đời: Như người quản gia khẩn trương lo cho tương lai sau khi mất việc, chúng ta phải sống với nhãn quan về cõi đời đời. Mọi quyết định tài chính, nghề nghiệp, đầu tư cần được đặt dưới câu hỏi: “Điều này phục vụ cho mục đích đời đời của Đức Chúa Trời thế nào?”
  3. Sử Dụng Của Cải Cách “Khôn Ngoan”: Hãy “khôn khéo” dùng tiền bạc để:
    • Hỗ trợ công việc truyền giáo và môn đồ hóa.
    • Giúp đỡ người nghèo, người thiếu thốn trong Hội Thánh và xã hội.
    • Đầu tư cho gia đình và giáo dục con cái trong Chúa.
    • Sống đơn giản, tiết kiệm để có nhiều nguồn lực hơn cho Nước Trời.
  4. Rèn Luyện Sự Trung Tín Trong Điều Nhỏ: Thái độ với tiền bạc là thước đo lòng trung tín. Hãy trung tín trong việc dâng hiến, trả nợ, chi tiêu liêm chính, và làm việc với lương tâm. Điều này chuẩn bị chúng ta cho những trách nhiệm lớn hơn.
  5. Tuyệt Đối Trung Thành Với Một Chủ: Kiểm tra lòng mình: Điều gì chi phối quyết định của tôi? Là sự sợ hãi thiếu thốn, ham muốn sung túc, hay là lời Chúa và ý muốn Ngài? Hãy cầu nguyện để luôn đặt Đức Chúa Trời lên trên hết.

Kết Luận

Dụ ngôn Người quản gia bất lương là một lời cảnh tỉnh mạnh mẽ và một bài học sâu sắc về sự quản trị. Chúa Giê-xu không hề tán thành sự bất tín hay gian dối. Ngài đang chỉ trích sự thiếu khôn ngoan thuộc linh nơi con cái Chúa. Nếu thế gian còn biết lo xa và hành động quyết đoán cho tương lai phù du của họ, thì chúng ta, những người có lẽ thật đời đời và biết rõ Ngày Chúa trở lại, lại càng phải sống cách khôn ngoan, tỉnh thức và trung tín hơn gấp bội. Ước mong mỗi chúng ta học được sự “khôn khéo” thật – là biết dùng mọi nguồn lực tạm bợ Chúa ban để đầu tư vào những giá trị vĩnh cửu, hầu khi kết thúc hành trình, chúng ta được nghe lời khen quý báu từ Chủ thật: “Hỡi đầy tớ ngay lành trung tín kia, được lắm; ngươi đã trung tín trong việc nhỏ, ta sẽ lập ngươi coi sóc việc lớn; hãy đến hưởng sự vui mừng của Chúa ngươi.” (Ma-thi-ơ 25:21).


Quay Lại Bài Viết