Đức Chúa Jêsus Trở Nên Tội Lỗi Vì Chúng Ta (2 Cô-rinh-tô 5:21)
Trong rừng rậm của các chân lý thần học, có những câu Kinh Thánh tỏa sáng như những viên kim cương, vừa quý giá vừa sắc bén, đâm thấu vào trọng tâm của Phúc Âm. 2 Cô-rinh-tô 5:21 là một câu như thế: “Đức Chúa Trời đã làm cho Đấng vốn chẳng biết tội lỗi trở nên tội lỗi vì chúng ta, hầu cho chúng ta nhờ Đấng đó mà được trở nên sự công bình của Đức Chúa Trời.” Lời tuyên bố này của Sứ đồ Phao-lô không chỉ là nền tảng của sự cứu rỗi mà còn chứa đựng một mầu nhiệm sâu xa về sự trao đổi thay thế – một sự trao đổi vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khai phá ý nghĩa, bối cảnh và hệ quả vĩ đại của chân lý nền tảng này.
Để thấu hiểu trọn vẹn câu Kinh Thánh này, chúng ta cần phân tích từ ngữ trong nguyên bản Hy Lạp (Greek).
1. “Đấng chẳng biết tội lỗi” (τὸν μὴ γνόντα ἁμαρτίαν - ton mē gnonta hamartian):
Động từ “γνόντα” (gnonta) ở đây không chỉ đơn thuần là “biết” theo nghĩa nhận thức, mà còn mang nghĩa “kinh nghiệm, trải qua”. Đấng Christ “không hề biết” – tức là chưa từng có kinh nghiệm, chưa từng dính dáng đến tội lỗi. Ngài hoàn toàn vô tội, thánh khiết, tách biệt khỏi tội lỗi (Hê-bơ-rơ 4:15; 7:26). Đây là tiên đề không thể bàn cãi về bản tính của Chúa Jêsus.
2. “Làm cho… trở nên tội lỗi” (ἁμαρτίαν ἐποίησεν - hamartian epoiēsen):
Đây là cụm từ then chốt gây chấn động. “Ἁμαρτία” (hamartia) trong Hy Lạp có nghĩa cơ bản là “tội lỗi”. Tuy nhiên, trong bối cảnh tế lễ của Cựu Ước (tiếng Hê-bơ-rơ: חַטָּאת - chatta’th), từ này còn được dùng để chỉ **“của lễ chuộc tội”** hoặc **“vật chịu tội thay”**. Ví dụ rõ nhất là trong Lê-vi Ký 16, con dê đực “vì dân chúng” (con dê thứ hai) được A-rôn xưng tội lỗi của dân Y-sơ-ra-ên lên đầu nó, rồi đuổi nó vào đồng vắng, mang lấy tội lỗi của dân sự (Lê-vi ý 16:21-22). Con dê ấy đã “trở nên tội lỗi” trong ý nghĩa nó gánh lấy hậu quả và sự ô uế của tội lỗi.
Do đó, ý nghĩa ở đây không phải là Đức Chúa Trời biến Đấng Christ thành một *tội nhân* (một kẻ có bản chất tội lỗi), mà Ngài đặt Ngài vào **vị trí của của lễ chuộc tội**, Đấng gánh thay, Đấng mang lấy tội lỗi và án phạt của tội lỗi thay cho chúng ta. Động từ “ἐποίησεν” (epoiēsen – “đã làm cho”) nhấn mạnh hành động chủ động, có chủ ý của Đức Chúa Trời Cha. Đây là kế hoạch cứu rỗi từ Ba Ngôi Đức Chúa Trời.
3. “Vì chúng ta” (ὑπὲρ ἡμῶν - hyper hēmōn):
Giới từ “ὑπὲρ” (hyper) mang nghĩa mạnh mẽ: “thay cho”, “vì lợi ích của”, “thế chỗ cho”. Nó chỉ rõ tính chất thay thế (substitutionary) của sự chết Đấng Christ. Ngài chết *thay cho* chúng ta, *vì* chúng ta.
4. “Được trở nên sự công bình của Đức Chúa Trời” (δικαιοσύνη θεοῦ γενώμεθα - dikaiosynē theou genōmetha):
“Sự công bình” (δικαιοσύνη - dikaiosynē) không chỉ là đức tính công bình, mà còn là **tình trạng được xưng công bình, được tuyên bố là đúng đắn trước mặt Đức Chúa Trời**. “Của Đức Chúa Trời” cho thấy đây là một tình trạng công bình đạt tiêu chuẩn của chính Đức Chúa Trời, không phải do chúng ta tự tạo ra. Chúng ta “trở nên” (γενώμεθα - genōmetha) điều này, không phải qua nỗ lực cá nhân, mà là nhờ sự trao đổi: tội lỗi của chúng ta đặt lên Đấng Christ, và sự công bình của Ngài được kể cho chúng ta.
Chân lý trong 2 Cô-rinh-tô 5:21 không đứng riêng lẻ, mà là đỉnh cao của dòng chảy mặc khải xuyên suốt Kinh Thánh.
A. Hình Bóng trong Cựu Ước:
- Chiên Con Lễ Vượt Qua (Xuất Ê-díp-tô 12): Con chiên không tì vết bị giết, huyết nó được bôi lên mày cửa để *thay thế* cho con đầu lòng trong nhà. “Ấy là con sinh về lễ Vượt-qua của chúng ta, tức là Đấng Christ” (1 Cô-rinh-tô 5:7).
- Các Của Lễ Chuộc Tội (Lê-vi Ký 1-7): Người phạm tội đặt tay lên đầu con sinh tế, xưng nhận tội lỗi, biểu tượng cho sự chuyển giao tội lỗi. Con vật không tì vết đó bị giết thay cho người phạm tội, gánh lấy án phạt (sự chết).
- Người Đầy Tớ Chịu Khổ trong Ê-sai 53: Đây là bức tranh tiên tri sống động nhất: “Thật người đã mang sự đau ốm của chúng ta, đã gánh sự buồn bực của chúng ta... Người đã vì tội lỗi chúng ta mà bị vết, vì sự gian ác chúng ta mà bị thương... Đức Giê-hô-va đã làm cho tội lỗi hết thảy chúng ta chất trên người... Người đã bị đối đãi như kẻ phạm pháp” (Ê-sai 53:4-6, 12). Chúa Jêsus đã ứng nghiệm trọn vẹn lời tiên tri này.
B. Lời Chứng trong Tân Ước:
- Giăng Báp-tít: “Kìa, Chiên con của Đức Chúa Trời, là Đấng cất tội lỗi thế gian đi!” (Giăng 1:29).
- Sứ đồ Phi-e-rơ: “Tội lỗi chúng ta, Ngài đã mang thay vào thân thể Ngài trên cây gỗ... Ngài đã chịu thay vì kẻ có tội” (1 Phi-e-rơ 2:24; 3:18).
- Sứ đồ Phao-lô: “Đấng Christ đã chuộc chúng ta khỏi sự rủa sả của luật pháp, bởi Ngài đã nên sự rủa sả vì chúng ta” (Ga-la-ti 3:13). Ở đây, từ “rủa sả” song song với “tội lỗi” trong 2 Cô-rinh-tô 5:21.
Cốt lõi của câu Kinh Thánh là một sự trao đổi hai chiều kỳ diệu, một giao dịch thiêng liêng được thực hiện tại thập tự giá.
1. Chiều Thứ Nhất: Đấng Christ Trở Nên Điều Chúng Ta Là (Tội Lỗi).
Trên thập tự giá, Chúa Jêsus, Đấng vô tội, đã bị Đức Chúa Trời Cha đối xử *như thể* Ngài là chính tội lỗi. Điều này bao gồm:
- Gánh chịu sự ô uế của tội lỗi: Sự thánh khiết của Ngài tiếp xúc với mọi sự ô uế, gian ác, phản nghịch của nhân loại.
- Hứng chịu cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời: Sự công bình thánh khiết của Đức Chúa Trời đòi hỏi án phạt cho tội lỗi. Đấng Christ đã hứng chịu trọn vẹn cơn thịnh nộ ấy thay cho chúng ta. Tiếng kêu “Đức Chúa Trời tôi ôi! Đức Chúa Trời tôi ôi! sao Ngài lìa bỏ tôi?” (Ma-thi-ơ 27:46) là bằng chứng kinh khủng nhất của sự phân cách tạm thời vì tội lỗi.
- Chịu sự chết – hậu quả cuối cùng của tội lỗi: “Tiền công của tội lỗi là sự chết” (Rô-ma 6:23). Cái chết của Ngài là cái chết thay, cái chết chuộc tội.
2. Chiều Thứ Hai: Chúng Ta Trở Nên Điều Đấng Christ Là (Sự Công Bình của Đức Chúa Trời).
Đây là mặt còn lại của sự trao đổi, là Phúc Âm vinh hiển! Không chỉ tội lỗi chúng ta được cất đi, nhưng chúng ta còn được ban cho một địa vị mới:
- Được Xưng Công Bình (Justification): Trước mặt Đức Chúa Trời, chúng ta được tuyên bố là công bình, vì sự công bình trọn vẹn của Đấng Christ được kể cho chúng ta (Rô-ma 4:5-8; 5:1). Đây là một tuyên bố pháp lý, một sự tha thứ và phục hồi địa vị.
- Nhận Lấy Địa Vị Là Con Cái: “Hễ ai đã nhận Ngài, thì Ngài ban cho quyền phép trở nên con cái Đức Chúa Trời” (Giăng 1:12). Chúng ta được nhận làm con, được thừa kế sự sống đời đời.
- Được Nên Thánh (Sanctification) Tiếp Theo: Địa vị được xưng công bình dẫn đến một đời sống được biến đổi để ngày càng phản chiếu sự công bình của Đấng Christ trong thực tế.
Chân lý vĩ đại này không chỉ dừng lại ở sách vở thần học, mà phải biến đổi cách chúng ta sống và suy nghĩ mỗi ngày.
1. Sự Tự Do Khỏi Sự Lên Án và Mặc Cảm Tội Lỗi.
Nếu Đấng Christ đã gánh chịu trọn vẹn án phạt cho tội lỗi của tôi, thì tôi không còn bị lên án nữa (Rô-ma 8:1). Khi Sa-tan kiện cáo, hay lương tâm lên án, chúng ta có thể chỉ về thập tự giá và tuyên bố: “Tội đó đã bị xử lý. Đấng Christ đã trở nên tội lỗi vì tội đó, và tôi đã được xưng công bình trong Ngài.” Đây là nền tảng cho sự an nghỉ trong tâm linh.
2. Động Lực và Khuôn Mẫu Cho Đời Sống Thánh Khiết.
Ân điển này không khuyến khích tội lỗi, mà thúc đẩy chúng ta sống thánh khiết. “Ngài đã chịu chết vì mọi người, hầu cho những kẻ còn sống không vì chính mình mà sống nữa, nhưng vì Đấng đã chết và sống lại cho mình” (2 Cô-rinh-tô 5:15). Lòng biết ơn vì sự thay thế vĩ đại là động lực mạnh mẽ nhất để từ bỏ tội lỗi và sống vì Ngài.
3. Sự Tự Tin Khi Đến Gần Đức Chúa Trời.
Chúng ta không dám đến gần Đức Chúa Trời dựa trên sự công bình riêng đầy tì vết, nhưng “trong sự dạn dĩ... nhờ đức tin trong Ngài” (Ê-phê-sô 3:12). Chúng ta đến trong danh và trong công lao của Chúa Jêsus Christ, là sự công bình của chúng ta.
4. Nền Tảng Cho Sự Khiêm Nhường và Tình Yêu Thương.
Nhận biết mình chỉ là tội nhân được tha thứ bởi ân điển thay thế, chứ không phải bởi công đức, sẽ triệt tiêu mọi sự kiêu ngạo. Đồng thời, nó thúc đẩy chúng ta tha thứ và yêu thương người khác, vì chính chúng ta đã được Chúa yêu thương và tha thứ một cách nhưng không (Ê-phê-sô 4:32).
5. Sự Bảo Đảm và Hy Vọng Vững Chắc Cho Tương Lai.
Nếu Đức Chúa Trời đã không tiếc chính Con Ngài để trở nên tội lỗi vì chúng ta, thì Ngài cũng chắc chắn sẽ ban cho chúng ta mọi sự khác cùng với Con Ngài (Rô-ma 8:32). Sự cứu rỗi của chúng ta được đảm bảo bởi công việc hoàn tất của Đấng Christ, không bởi sự bất định của cảm xúc hay hành vi chúng ta.
2 Cô-rinh-tô 5:21 thực sự là một trong những câu Kinh Thánh vĩ đại nhất, tóm lược trọn vẹn Phúc Âm. Nó cho chúng ta thấy sự khốn cùng tuyệt đối của con người (chúng ta cần ai đó trở nên tội lỗi thay) và tình yêu vô hạn của Đức Chúa Trời (Ngài đã ban Con độc sanh của Ngài). Nó cho thấy sự công bình đáng sợ của Đức Chúa Trời (đòi hỏi một sự trả giá trọn vẹn) và ân điển diệu kỳ của Ngài (ban cho chúng ta sự công bình mà chúng ta không hề có).
Chân lý này kêu gọi chúng ta đáp ứng bằng đức tin. Đó không phải là tin vào một giáo lý trừu tượng, mà tin cậy vào một Con Người – Chúa Jêsus Christ – Đấng đã thực sự trở nên tội lỗi thay cho tôi trên thập tự giá, để tôi có thể thực sự đứng trước mặt Đức Chúa Trời như một người công bình. Đây là nền tảng bất di bất dịch cho mọi đời sống, sự thờ phượng và hy vọng của Cơ Đốc nhân. A-men.