Đức Chúa Trời có mong đợi Cơ Đốc Nhân bầu cử?
Trong bối cảnh xã hội nhiều biến động, câu hỏi về trách nhiệm công dân của một tín hữu thường được đặt ra, đặc biệt là việc tham gia bầu cử. Là Cơ Đốc nhân, chúng ta tìm kiếm ý muốn của Đức Chúa Trời trong mọi lĩnh vực đời sống, kể cả việc tham gia vào tiến trình dân sự. Kinh Thánh không trực tiếp đề cập đến hình thức bầu cử dân chủ hiện đại, nhưng nó cung cấp một nền tảng thần học vững chắc về thẩm quyền, trách nhiệm và sự tham gia của chúng ta trong thế giới. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khám phá các nguyên tắc Kinh Thánh để trả lời cho câu hỏi: Phải chăng Đức Chúa Trời mong đợi Cơ Đốc nhân thực hiện quyền bầu cử của mình?
Trước khi xem xét cụ thể hành động bầu cử, chúng ta phải thiết lập nền tảng Kinh Thánh về cách một tín đồ nhìn nhận chính quyền. Phân đoạn then chốt là Rô-ma 13:1-7. Sứ đồ Phao-lô viết: "Mọi người phải vâng phục các đấng cầm quyền trên mình; vì chẳng có quyền nào mà không đến bởi Đức Chúa Trời, các quyền đều bởi Đức Chúa Trời chỉ định"
(câu 1). Từ "quyền" trong nguyên văn Hy Lạp là "exousia" (ἐξουσία), mang nghĩa thẩm quyền, quyền tự do hành động, quyền lực được ủy quyền. Điều này chỉ ra rằng mọi hình thức cầm quyền, dù tốt hay xấu trong mắt người đời, đều nằm trong sự cho phép tối cao của Đấng Tạo Hóa (xem Đa-ni-ên 2:21, 4:17).
Tuy nhiên, sự "vâng phục" (hypotassō - ὑποτάσσω) ở đây không có nghĩa là phục tùng mù quáng. Động từ này mang sắc thái "đặt mình dưới" một trật tự đã được sắp đặt. Nguyên tắc này được làm rõ hơn khi chúng ta đặt nó bên cạnh lời dạy của Sứ đồ Phi-e-rơ trong Công vụ 5:29: "Thế thì, chúng tôi phải vâng lời Đức Chúa Trời hơn là vâng lời người ta.
" Điều này thiết lập một thứ tự ưu tiên rõ ràng: Sự vâng phục trần gian có giới hạn khi nó mâu thuẫn trực tiếp với mạng lệnh của Đức Chúa Trời. Như vậy, Kinh Thánh dạy chúng ta có trách nhiệm đối với chính quyền trong phạm vi nó không buộc chúng ta phải bất tuân Đức Chúa Trời.
Một số người có thể lập luận rằng Chúa Giê-xu và các sứ đồ không tham gia vào chính trị đương thời, từ đó cho rằng Cơ Đốc nhân nên hoàn toàn tách biệt. Điều này cần được xem xét kỹ lưỡng. Thật vậy, Chúa Giê-xu tuyên bố Vương Quốc của Ngài "chẳng thuộc về thế gian nầy
" (Giăng 18:36), nhưng Ngài không sống tách biệt khỏi xã hội. Ngài tương tác với các nhà lãnh đạo tôn giáo và chính trị (như Hê-rốt, Phi-lát), đôi khi chất vấn họ và luôn công bố chân lý.
Quan trọng hơn, Chúa Giê-xu đã dạy về trách nhiệm công dân trong sự kiện "Nộp thuế cho Sê-sa" (Ma-thi-ơ 22:15-22). Khi được hỏi có nên nộp thuế cho Sê-sa không, Ngài đã đưa ra nguyên tắc nổi tiếng: "Hãy trả cho Sê-sa vật gì của Sê-sa, và trả cho Đức Chúa Trời vật gì của Đức Chúa Trời
" (câu 21). Từ "trả" trong câu này là "apodidōmi" (ἀποδίδωμι), nghĩa là "trao trả lại điều đã nhận", "hoàn trả nghĩa vụ". Điều này công nhận rằng chúng ta có những nghĩa vụ đối với xã hội dân sự, đồng thời khẳng định nghĩa vụ tối cao với Đức Chúa Trời. Việc tham gia bầu cử có thể được xem là một phần của việc "trả cho Sê-sa" - tức là thực hiện trách nhiệm công dân trong xã hội mà Chúa đặt chúng ta vào.
Mệnh lệnh của Chúa Giê-xu trong Ma-thi-ơ 5:13-16 cung cấp một lăng kính quan trọng để hiểu về ảnh hưởng của Cơ Đốc nhân. "Các ngươi là muối của đất... Các ngươi là sự sáng của thế gian
". Muối có chức năng ngăn ngừa sự hư thối và mang lại hương vị. Ánh sáng xua tan bóng tối và chỉ đường. Cả hai hình ảnh này đều ngụ ý một sự tiếp xúc và ảnh hưởng chủ động đến môi trường xung quanh. Một Cơ Đốc nhân sống tách biệt hoàn toàn, không quan tâm đến việc ai sẽ lãnh đạo đất nước, liệu có đang thực hiện vai trò "muối" và "ánh sáng" cách trọn vẹn? Việc bầu chọn những nhà lãnh đạo có đạo đức, công bình, biết tôn trọng các giá trị thần học về sự sống, gia đình và tự do tôn giáo, chính là một phương cách thực tế để gây ảnh hưởng và ngăn ngừa sự suy đồi của xã hội (hư mất của muối).
Tiên tri Giê-rê-mi trong thời lưu đày cũng truyền một sứ điệp tương tự cho dân sự bị bắt làm phu tù: "Hãy tìm kiếm sự bình an cho thành mà ta đã bắt các ngươi làm phu tù, và hãy vì thành ấy cầu nguyện Đức Giê-hô-va; vì thành được bình an, thì các ngươi cũng được bình an
" (Giê-rê-mi 29:7). Dân sự Chúa được kêu gọi cầu nguyện và tìm kiếm sự bình an, thịnh vượng cho nơi họ sinh sống, ngay cả khi đó không phải là quê hương của họ. Điều này thể hiện thái độ quan tâm, đầu tư và có trách nhiệm với cộng đồng.
Sứ đồ Phao-lô khuyên dạy rõ ràng trong I Ti-mô-thê 2:1-2: "Vậy, trước hết mọi sự ta dặn rằng, phải khẩn nguyện, cầu xin, kêu van, tạ ơn cho mọi người, cho các vua, cho hết thảy các bậc cầm quyền, để chúng ta được lấy điều nhân đức và thành thật mà ở đời cho bình tịnh yên ổn.
" Việc cầu nguyện cho nhà cầm quyền là một mệnh lệnh. Nhưng câu hỏi đặt ra: Liệu lời cầu nguyện có phải là hành động duy nhất? Trong Kinh Thánh, đức tin không có việc làm là đức tin chết (Gia-cơ 2:17). Nếu chúng ta thành thật cầu nguyện cho một chính phủ khôn ngoan, công bình, nhưng lại bỏ qua cơ hội thực tế để góp phần lựa chọn chính phủ đó thông qua lá phiếu hợp pháp, liệu có sự thiếu nhất quán trong đức tin và hành động? Cầu nguyện và hành động thường đi đôi với nhau. Cầu nguyện dẫn dắt hành động, và hành động là sự bày tỏ của lời cầu nguyện.
Cựu Ước cung cấp nhiều ví dụ về việc lựa chọn người lãnh đạo và tầm quan trọng của sự khôn ngoan, công bình trong cai trị. Dân Y-sơ-ra-ên được khuyên chọn những người "tài năng, kính sợ Đức Chúa Trời, chân thật, ghét sự tham lợi
" (Xuất Ê-díp-tô Ký 18:21) để giúp Môi-se cai trị. Mặc dù đây không phải là bầu cử phổ thông, nhưng nó cho thấy tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời cho người lãnh đạo. Sách Châm Ngôn nhấn mạnh: "Khi người công bình thạnh lợi, thì thành được vui mừng; Nhưng khi kẻ gian ác hư mất, bèn có tiếng reo vui
" (Châm Ngôn 11:10). Sự thịnh vượng chung của xã hội ("thành") gắn liền với đức tính của người lãnh đạo. Vì vậy, việc tìm kiếm và ủng hộ những ứng cử viên có phẩm chất công bình, khôn ngoan là điều phù hợp với tâm tình Kinh Thánh.
Vậy, nếu chúng ta đi đến kết luận rằng việc tham gia bầu cử là một phần trách nhiệm và đặc ân mà Chúa ban trong xã hội hiện đại, chúng ta nên làm điều đó như thế nào?
1. Bầu Cử Với Tấm Lòng Cầu Nguyện: Trước khi bầu, hãy cầu nguyện xin sự khôn ngoan từ Đức Chúa Trời (Gia-cơ 1:5). Cầu nguyện cho quá trình bầu cử công bằng, và xin Chúa hướng dẫn quyết định của bạn.
2. Tìm Hiểu Dựa Trên Nguyên Tắc Kinh Thánh: Thay vì chỉ nghe theo đảng phái, hãy tìm hiểu quan điểm của ứng cử viên về các vấn đề then chốt mà Kinh Thánh có dạy rõ ràng: sự tôn trọng sự sống (sự thánh thiêng của sự sống từ trong lòng mẹ - Thi Thiên 139:13-16), định chế gia đình (hôn nhân một nam một nữ - Sáng Thế Ký 2:24), tự do tôn giáo, công lý cho người nghèo và bị áp bức (Châm Ngôn 31:8-9), sự chính trực (Châm Ngôn 29:2).
3. Giữ Thái Độ Đúng Đắn: Tranh luận với tinh thần yêu thương và tôn trọng (I Phi-e-rơ 3:15). Tránh sự cay đắng, phỉ báng, hoặc đồng nhất hóa Vương Quốc Đức Chúa Trời với một đảng phái trần gian nào. Hy vọng cuối cùng của chúng ta là nơi Chúa, không phải nơi chính trị gia.
4. Vâng Phục Kết Quả và Tiếp Tục Cầu Nguyện: Dù kết quả có như ý hay không, hãy vâng phục chính quyền được thiết lập (Rô-ma 13:1) và tiếp tục cầu nguyện cho họ. Sự vâng phục của chúng ta chỉ chấm dứt khi nhà cầm quyền ra lệnh chúng ta phạm tội với Chúa.
5. Nhận Biết Giới Hạn: Sự thay đổi thật sự đến từ Phúc Âm và sự biến đổi của tấm lòng con người bởi Đức Thánh Linh. Bầu cử là một phương tiện để gìn giữ trật tự và sự công bình tương đối trong xã hội, nhưng nó không phải là ơn cứu rỗi. Chúng ta không đặt hy vọng cứu thế vào bất kỳ chính phủ nào.
Qua việc nghiên cứu các nguyên tắc Kinh Thánh, chúng ta có thể kết luận rằng Đức Chúa Trời mong đợi Cơ Đốc nhân sống với tư cách là những công dân có trách nhiệm, sử dụng mọi cơ hội hợp pháp để ảnh hưởng xã hội hướng về sự công bình, hòa bình và sự tôn trọng chân lý của Ngài. Trong bối cảnh xã hội dân chủ ngày nay, việc bầu cử là một phương tiện quan trọng để thực hiện trách nhiệm đó. Nó là một phần của việc "trả cho Sê-sa", của việc làm "muối và ánh sáng", và là hành động thực tế đi cùng với lời cầu nguyện cho nhà cầm quyền.
Tuy nhiên, cốt lõi nhất, chúng ta phải luôn nhớ rằng Chúa Giê-xu Christ mới là Vua muôn vua và Chúa muôn chúa (Khải Huyền 19:16). Mọi thẩm quyền trên đất đều ở dưới sự tể trị tối cao của Ngài. Việc tham gia bầu cử phải xuất phát từ đức tin nơi Ngài, với mục đích tối hậu là làm vinh hiển Danh Ngài và mở đường cho Phúc Âm được rao truyền, chứ không phải để xây dựng một vương quốc trần gian hoàn hảo. Hãy bước vào phòng bầu cử với tấm lòng cầu nguyện, được trang bị bởi Lời Chúa, và thực hiện quyết định với sự khôn ngoan từ trên ban xuống.
"Vậy, anh em hoặc ăn, hoặc uống, hay là làm sự chi khác, hãy vì sự vinh hiển Đức Chúa Trời mà làm." (I Cô-rinh-tô 10:31). Ngay cả hành động bỏ phiếu, khi được thực hiện với động cơ đúng đắn và sự khôn ngoan thuộc linh, cũng có thể trở thành một hành động thờ phượng, một phương cách để tìm kiếm sự bình an cho thành và làm chứng cho quyền tể trị của Đấng Christ trên mọi lĩnh vực đời sống.