Độ Tuổi Nào Để Mời Chúa Giê-su Làm Cứu Chúa?
Trong hành trình đức tin, một trong những câu hỏi quan trọng và thiết thực nhất mà các bậc cha mẹ Cơ Đốc, các nhà lãnh đạo Hội Thánh và cả những người đang tìm kiếm thường đặt ra là: “Con người cần đạt đến độ tuổi nào thì mới có thể thật lòng mời Chúa Giê-su làm Cứu Chúa của mình?” Câu hỏi này chạm đến cốt lõi của sự cứu rỗi, bản chất của đức tin, và sự hiểu biết về ân điển của Đức Chúa Trời. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào Kinh Thánh để khám phá câu trả lời, vén màn những hiểu lầm thông thường và đưa ra nền tảng thần học vững chắc về thời điểm mà một người có thể đáp lại tiếng gọi của Phúc Âm.
Trước khi bàn đến độ tuổi, chúng ta phải thiết lập lại nền tảng không thể lay chuyển của Phúc Âm: Sự cứu rỗi là món quà nhưng không của Đức Chúa Trời, nhận được bởi đức tin nơi Chúa Giê-su Christ, chứ không phải bởi công đức, sự trưởng thành trí tuệ, hay một “độ tuổi trách nhiệm” nào đó do con người quy định.
“Vả, ấy là nhờ ân điển, bởi đức tin, mà anh em được cứu, điều đó không phải đến từ anh em, bèn là sự ban cho của Đức Chúa Trời. Ấy chẳng phải bởi việc làm đâu, hầu cho không ai khoe mình.” (Ê-phê-sô 2:8-9)
Trọng tâm của phân đoạn này nằm ở từ “đức tin” (πίστις – pistis trong tiếng Hy Lạp). Đức tin không đồng nghĩa với sự hiểu biết trí thức toàn vẹn hay khả năng thần học phức tạp. Trái lại, nó là sự tín thác, sự nhận biết và sự đầu phục đơn sơ. Điều này mở ra cánh cửa cho mọi lứa tuổi, vì một đứa trẻ có khả năng tin cậy và yêu mến một cách đơn sơ, trong sáng nhất.
Thái độ và lời dạy của Chúa Giê-su Christ về trẻ em là minh chứng hùng hồn nhất cho việc Ngài không đặt ra bất kỳ rào cản tuổi tác nào cho Vương Quốc của Ngài.
“Người ta đem những con trẻ đến cùng Ngài, đặng Ngài đặt tay trên chúng và cầu nguyện; nhưng môn đồ quở trách những người đó. Song Ngài phán rằng: Hãy để con trẻ đến cùng ta, đừng ngăn trở; vì nước thiên đàng thuộc về những kẻ giống như con trẻ ấy. Ngài bèn đặt tay trên chúng, rồi đi khỏi nơi đó.” (Ma-thi-ơ 19:13-15; xem thêm Mác 10:13-16, Lu-ca 18:15-17)
Phân đoạn này mang tính then chốt. Các môn đồ, có lẽ với quan niệm rằng Chúa quá bận rộn cho những việc “hệ trọng” hơn, đã ngăn cản trẻ em. Nhưng Chúa Giê-su “rất không hài lòng” (theo bản gốc Mác 10:14) và đã sửa lại họ. Ngài không chỉ cho phép trẻ em đến, mà còn tuyên bố: “Vì nước Đức Chúa Trời thuộc về những kẻ giống như con trẻ ấy.” Từ “giống như” (ὁμοίων – homoión) chỉ ra rằng bản chất của đức tin vào Nước Trời phải mang tính chất của một đứa trẻ: đơn sơ, khiêm nhường, tín thác tuyệt đối, không hoài nghi và phụ thuộc hoàn toàn.
Hơn thế, Ngài còn cảnh cáo: “Quả thật, ta nói cùng các ngươi, ai chẳng nhận lấy nước Đức Chúa Trời như một đứa trẻ, thì chẳng được vào đó bao giờ.” (Mác 10:15). Đây không phải là lời khen ngợi sự ngây thơ, mà là một điều kiện cần thiết cho tất cả mọi người, bất kể tuổi tác. Người trưởng thành phải có đức tin “như trẻ nhỏ” mới được vào Nước Đức Chúa Trời. Vậy, nếu một đứa trẻ thật sự có thể biểu lộ đức tin đơn sơ, tín thác ấy, điều gì ngăn cản chúng tiếp nhận Ngài?
Một số truyền thống thần học đề cập đến “tuổi khôn ngoan” – độ tuổi mà một người đủ nhận thức để phân biệt phải trái và chịu trách nhiệm về tội lỗi của mình trước mặt Đức Chúa Trời. Khái niệm này thường dựa trên sự hiểu biết về:
- Sự hiểu biết về Luật Pháp và tội lỗi: “Vì chẳng có luật pháp thì cũng chẳng có sự phạm pháp.” (Rô-ma 4:15b).
- Sự cáo trách của lương tâm: Rô-ma 2:14-15 nói về những người ngoại “làm một cách tự nhiên những việc mà luật pháp dạy biểu,” chứng tỏ luật pháp Đức Chúa Trời đã ghi trong lòng họ, và lương tâm họ làm chứng cho.
Tuy nhiên, Kinh Thánh không hề chỉ ra một con số cụ thể nào cho “tuổi khôn ngoan” này. Nó thay đổi tùy theo sự phát triển nhận thức, môi trường giáo dục và sự dạy dỗ của từng cá nhân. Điều quan trọng cần nhớ là: “Tuổi khôn ngoan” không phải là “tuổi để được cứu,” mà là “tuổi nhận biết mình cần được cứu.” Một đứa trẻ có thể nhận biết mình làm điều sai, biết xin lỗi cha mẹ và biết cần được tha thứ, từ rất sớm. Đó chính là hạt giống của sự nhận biết tội lỗi trước mặt Đức Chúa Trời.
Kinh Thánh cũng cho thấy Đức Chúa Trời xét đoán dựa trên sự hiểu biết mà một người có: “Đầy tớ nào đã biết ý chủ mình, mà không sửa soạn sẵn và không theo ý ấy, thì sẽ bị đòn nhiều; nhưng đầy tớ nào không biết ý chủ, mà làm việc đáng phạt, thì bị đòn ít. Vì ai đã được ban cho nhiều, thì sẽ bị đòi lại nhiều; và ai đã được giao cho nhiều, thì sẽ bị đòi lại nhiều hơn.”
(Lu-ca 12:47-48). Nguyên tắc này áp dụng cho mức độ hiểu biết về Phúc Âm.
- Giăng Báp-tít từ trong lòng mẹ: Khi Ma-ri đến thăm Ê-li-sa-bét, bào thai Giăng Báp-tít “nhảy nhót” trong lòng vì vui mừng (Lu-ca 1:41, 44). Động từ Hy Lạp σκιρτάω (skirtaō) diễn tả sự nhảy múa, vui mừng thật sự. Điều này cho thấy Đức Thánh Linh có thể tác động và đổ đầy sự vui mừng thuộc linh ngay cả trước khi một đứa trẻ chào đời (Lu-ca 1:15).
- Timôthê – Đức tin từ thuở ấu thơ: Sứ đồ Phao-lô làm chứng về Timôthê:
“Ta cũng nhắc cho con nhớ lại đức tin thành thật của con, là đức tin trước đã ở trong Lô-ít, bà ngoại con, và trong Ơ-nít, mẹ con, và ta chắc rằng nay cũng ở trong con nữa.”
(II Ti-mô-thê 1:5). Và ở II Ti-mô-thê 3:15:“Vả, từ khi con còn thơ ấu đã biết Kinh Thánh vốn có thể khiến con khôn ngoan để được cứu bởi đức tin trong Đức Chúa Jêsus Christ.”
Từ “thơ ấu” (βρέφος – brephos) có thể chỉ thời kỳ rất nhỏ, thậm chí là trẻ sơ sinh. Đức tin và sự dạy dỗ Kinh Thánh đã có trong Timôthê từ giai đoạn rất sớm. - Người trộm cướp trên thập tự giá: Ở chiều ngược lại, đây là minh chứng cho thấy không có giới hạn tuổi tác nào là quá trễ. Một người sắp chết, trong giây phút cuối cùng, bằng đức tin đơn sơ (“Xin Ngài nhớ lấy tôi…”), đã được Chúa Giê-su hứa ban sự cứu rỗi (Lu-ca 23:42-43).
1. Đối với Cha Mẹ và Người Chăm Sóc:
Cha mẹ có đặc ân và trách nhiệm cao cả là “dạy cho trẻ thơ con đường nó phải theo” (Châm Ngôn 22:6). Hãy:
- Kể về Chúa Giê-su và tình yêu của Ngài một cách đơn giản, tự nhiên như một phần của cuộc sống.
- Giải thích về tội lỗi và sự tha thứ trong ngữ cảnh phù hợp với lứa tuổi (ví dụ: không vâng lời, ích kỷ) và luôn chỉ về Chúa Giê-su là Đấng giải quyết.
- Cầu nguyện cho và cùng với con cái, xin Chúa Thánh Linh mở lòng trí chúng.
- Tôn trọng sự dẫn dắt của Chúa Thánh Linh. Khi con bạn bày tỏ sự quan tâm hay đặt câu hỏi về Chúa Giê-su, hãy nghiêm túc lắng nghe và dẫn dắt chúng cách nhẹ nhàng. Đừng thúc ép, nhưng cũng đừng ngăn trở.
2. Đối với Mục Sư và Nhà Lãnh Đạo Thiếu Nhi:
- Giảng dạy Phúc Âm một cách đơn sơ, rõ ràng, phù hợp với từng độ tuổi.
- Chuẩn bị sẵn sàng để giải thích kế hoạch cứu rỗi và trò chuyện riêng với bất kỳ đứa trẻ nào bày tỏ lòng muốn tin Chúa.
- Nhấn mạnh mối quan hệ hơn là một “nghi thức.” Việc tiếp nhận Chúa là bước khởi đầu cho một hành trình, không phải là một cột mốc để “tốt nghiệp.”
3. Đối với Mỗi Cá Nhân (Dù Ở Độ Tuổi Nào):
- Nếu bạn là một người trẻ: Đừng nghĩ rằng mình phải đợi đến khi đủ lớn, đủ hiểu biết mọi thứ. Hãy đến với Chúa Giê-su bằng chính tấm lòng đơn sơ, thừa nhận mình là tội nhân và cần Ngài cứu, ngay bây giờ.
- Nếu bạn là người trưởng thành chưa tin Chúa: Đừng để sự hoài nghi hay những suy nghĩ phức tạp của tuổi trưởng thành ngăn cản bạn có được đức tin đơn sơ như trẻ thơ mà Chúa Giê-su đòi hỏi.
Kinh Thánh không đưa ra một độ tuổi tối thiểu nào để tiếp nhận Chúa Giê-su Christ. Thay vào đó, nó vẽ nên một bức tranh về một Đức Chúa Trời đầy lòng thương xót, Đấng kêu gọi mọi người ở mọi lứa tuổi – từ trẻ thơ cho đến người già – đến với Ngài bằng đức tin. Chúa Giê-su long trọng tuyên bố: “Hãy để con trẻ đến cùng ta, đừng ngăn trở.” Mệnh lệnh này vừa là sự cho phép, vừa là một lời cảnh cáo nghiêm khắc cho bất kỳ ai dựng lên rào cản (kể cả rào cản “tuổi tác”) giữa những tấm lòng đơn sơ với Ngài.
Sự cứu rỗi xảy ra khi một cá nhân, dưới sự cáo trách và dẫn dắt của Đức Thánh Linh, nhận biết mình là tội nhân, tin nhận sự chết chuộc tội và sự sống lại của Chúa Giê-su Christ, và đặt trọn niềm tin, sự tín thác đời mình vào Ngài. Điều kiện duy nhất là một tấm lòng khiêm nhường, ăn năn và tin cậy. Một đứa trẻ có khả năng làm điều đó. Một thanh thiếu niên có khả năng làm điều đó. Một người trưởng thành cũng vậy.
Vậy, hãy đến. Dù bạn đang ở độ tuổi nào, hoặc đang dẫn dắt một đứa trẻ ở độ tuổi nào, hãy đến với Chúa Giê-su bằng chính sự đơn sơ, chân thành nhất. Ân điển Ngài đủ rộng lớn để đón nhận tất cả.
“Kìa, ta đứng ngoài cửa mà gõ; nếu ai nghe tiếng ta mà mở cửa cho, thì ta sẽ vào cùng người ấy, ăn bữa tối với người, và người với ta.” (Khải Huyền 3:20). Lời mời này dành cho “ai” – không loại trừ một ai, không giới hạn một tuổi nào.