Câu 'rồi mọi chuyện cũng qua' có trong Kinh Thánh không?
Câu nói “rồi mọi chuyện cũng qua” là một câu an ủi phổ biến trong đời sống, thường được dùng để khích lệ ai đó đang trải qua giai đoạn khó khăn. Nhưng một tín hữu luôn đặt câu hỏi: Tinh thần của câu nói này có tương thích với Lời Chúa không? Có một câu Kinh Thánh cụ thể nào diễn đạt ý tưởng này không? Bài nghiên cứu chuyên sâu này sẽ đi sâu khảo sát Kinh Thánh, phân tích bối cảnh, ngôn ngữ gốc và thần học để tìm ra câu trả lời thỏa đáng, đồng thời rút ra những bài học ứng dụng quý báu cho đời sống đức tin.
I. Khảo Sát Nguyên Văn: Không Có Câu Nói Nguyên Văn, Nhưng Có Tinh Thần Bàng Bạc
Trước tiên, cần khẳng định ngay: Không có một câu Kinh Thánh nguyên văn nào trong các bản dịch phổ thông (như Kinh Thánh Tin Lành Việt Ngữ 1925) viết đúng “rồi mọi chuyện cũng qua”. Đây là một cách diễn đạt văn hóa, một câu châm ngôn an ủi. Tuy nhiên, tinh thần cốt lõi của nó – về sự tạm thời của những hoàn cảnh, về sự chuyển biến, và về niềm hy vọng vượt qua thử thách – lại là một chủ đề xuyên suốt Kinh Thánh.
Để hiểu sâu, chúng ta cần phân biệt giữa “mọi chuyện” (things, circumstances) và “qua đi” (pass away, cease). Trong tiếng Hê-bơ-rơ (Cựu Ước) và Hy Lạp (Tân Ước), có những từ ngữ diễn tả sự chóng qua, sự thay đổi và sự kết thúc.
- “Chóng qua” (Hê-bơ-rơ: ‘avar עָבַר): Mang nghĩa đi qua, vượt qua, trôi qua. Thí dụ trong Thi Thiên 30:5: “Sự giận của Chúa chỉ trong một lúc, còn ơn của Ngài có trọn một đời; Suốt đêm có sự khóc lóc, Nhưng buổi sáng bèn có sự vui mừng.” Ý về “một lúc”, “suốt đêm” rồi đến “buổi sáng” cho thấy một giai đoạn khó khăn rồi sẽ qua đi để nhường chỗ cho niềm vui.
- “Hư không” (Hê-bơ-rơ: hevel הֶבֶל): Từ then chốt trong sách Truyền Đạo, thường được dịch là “hư không”, “phù vân”. Nó diễn tả tính chất thoáng qua, vô thường, như hơi thở của mọi sự đời này (Truyền Đạo 1:2).
- “Qua đi” (Hy Lạp: parerchomai παρέρχομαι): Có nghĩa đi ngang qua, trôi qua, biến mất. Từ này được dùng trong 2 Cô-rinh-tô 5:17: “Vậy, nếu ai ở trong Đấng Christ, thì nấy là người dựng nên mới; những sự cũ đã qua đi, nầy mọi sự đều trở nên mới.” Ở đây, “đã qua đi” nói về sự chấm dứt của đời sống cũ.
- “Tạm chốc” (Hy Lạp: proskairos πρόσκαιρος): Có nghĩa tạm thời, trong một thời gian ngắn. Được dùng để miêu tả sự đau đớn hiện tại trong 2 Cô-rinh-tô 4:17.
II. Những Phân Đoạn Kinh Thánh Diễn Đạt Tinh Thần “Mọi Chuyện Rồi Cũng Qua”
Dưới đây là những câu Kinh Thánh mang tinh thần mạnh mẽ nhất về sự chuyển biến và tính tạm thời của hoàn cảnh:
1. Sách Truyền Đạo: Triết Lý Về Thời Gian Và Sự Thay Đổi
Sách này có lẽ là nền tảng Cựu Ước rõ ràng nhất cho ý tưởng này. Truyền Đạo 3:1-8 khẳng định: “Mọi vật đều có kỳ định, mọi việc dưới trời đều có thì tiết… một kỳ sinh, một kỳ tử… một kỳ khóc, một kỳ cười… một kỳ than vãn, một kỳ nhảy múa.” Đoạn Kinh Thánh này dạy rằng không trạng thái nào là vĩnh viễn. Mọi sự – vui buồn, thành bại, xây dựng hay phá hủy – đều có một “thì” (season) và rồi nó sẽ nhường chỗ cho một “thì” khác. Đây chính là sự khẳng định thần học về tính chu kỳ và sự chuyển đổi của cuộc sống dưới mặt trời.
2. Thi Thiên: Từ Than Khóc Đến Vui Mừng
Thi Thiên 30:5 (đã dẫn) là một minh họa tuyệt vời. Tác giả so sánh cơn thịnh nộ của Chúa (tượng trưng cho kỷ luật hoặc hoạn nạn) chỉ như “một lúc” (rega` רֶגַע – khoảnh khắc), trong khi ân điển Ngài kéo dài “trọn đời”. Sự tương phản giữa “suốt đêm” và “buổi sáng” là một ẩn dụ mạnh mẽ: đêm tối của nỗi buồn, bệnh tật, hay tuyệt vọng rồi sẽ tan biến khi bình minh của sự cứu giúp và vui mừng của Chúa đến.
3. Thư Tín Phao-lô: Viễn Cảnh Vĩnh Cửu Và Sự Đau Đớn Tạm Thời
Đây là điểm phát triển thần học cao trào nhất trong Tân Ước. Sứ đồ Phao-lô, trong 2 Cô-rinh-tô 4:17-18, viết: “Vì sự hoạn nạn nhẹ và tạm của chúng ta sanh cho chúng ta sự vinh hiển cao trọng đời đời, vô lượng vô biên, cho nên chúng ta chẳng chăm sự thấy được, nhưng chăm sự không thấy được; vì sự thấy được chỉ là tạm thời, mà sự không thấy được là đời đời vô cùng.”
- “Nhẹ và tạm”: Trong nguyên văn Hy Lạp, “nhẹ” (elaphros ἐλαφρός) và “tạm” (proskairos πρόσκαιρος). Phao-lô so sánh sự đau đớn hiện tại – dù có thể rất nặng nề – với trọng lượng vinh quang đời đời, nên nó trở nên “nhẹ”. Và nó là “tạm thời”, có thời hạn, không phải là tình trạng cuối cùng.
- Chìa khóa thần học: Phao-lô không chỉ nói “rồi nó cũng qua”, nhưng đặt nó trong một viễn cảnh vĩnh cửu và một mục đích siêu nhiên: sanh ra sự vinh hiển đời đời. Khó khăn không chỉ “qua đi” một cách vô nghĩa, nhưng có một giá trị biến đổi trong kế hoạch của Đức Chúa Trời.
4. Sự Qua Đi Của Thế Gian Này Và Sự Mới Mẻ Đời Đời
Khải Huyền 21:4 hứa về trạng thái cuối cùng, khi mọi sự đau khổ thực sự đã qua đi vĩnh viễn: “Ngài sẽ lau ráo hết nước mắt khỏi mắt chúng, sẽ không có sự chết, cũng không có than khóc, kêu ca, hay là đau đớn nữa; vì những sự thứ nhất đã qua rồi.” Ở đây, cụm từ “đã qua rồi” (Hy Lạp: apēlthan ἀπῆλθαν – đã đi khỏi) diễn tả sự chấm dứt vĩnh viễn. Đây là sự “qua đi” cuối cùng và trọn vẹn nhất.
III. Phân Tích Thần Học: Sự Khác Biệt Căn Bản Giữa Quan Điểm Thế Tục Và Quan Điểm Cơ Đốc
Câu “rồi mọi chuyện cũng qua” trong thế tục thường mang sắc thái bi quan hoặc cam chịu: đời là bể khổ, rồi mọi thứ cũng trôi qua, hãy cố gắng chịu đựng. Nó thiếu đi một điểm tựa, một mục đích và một tương lai chắc chắn.
Trong khi đó, quan điểm Kinh Thánh về sự “qua đi” của mọi chuyện có những đặc điểm nền tảng sau:
- Đặt Trên Nền Tảng Chủ Quyền Của Đức Chúa Trời: Sự thay đổi không phải là ngẫu nhiên hay vô định. Đấng Tạo Hóa đã lập “thì, tiết” cho mọi sự (Truyền Đạo 3:1). Ngài là Chủ của thời gian và lịch sử.
- Gắn Liền Với Lời Hứa Và Đức Tính Trung Tín Của Chúa: Chúng ta có thể tin rằng “đêm tối” sẽ qua vì Chúa đã hứa “bình minh” sẽ đến (Thi Thiên 30:5; Thi Thiên 126:5-6). Sự “qua đi” này nằm trong đặc tính thành tín của Ngài (Ca Thương 3:22-23).
- Hướng Đến Một Mục Đích Biến Đổi: Khó khăn không chỉ để rồi kết thúc. Nó có mục đích rèn luyện, tinh luyện đức tin, và sanh ra vinh hiển đời đời (Gia-cơ 1:2-4; Rô-ma 5:3-5; 2 Cô-rinh-tô 4:17).
- Dẫn Đến Một Tương Lai Chắc Chắn: Kinh Thánh không dừng lại ở việc “chuyện này rồi cũng qua”, nhưng chỉ về một tương lai nơi mọi sự đau khổ, tội lỗi và sự chết sẽ bị xóa bỏ vĩnh viễn (Khải Huyền 21:4-5). Hy vọng của Cơ Đốc nhân là hy vọng phục sinh.
IV. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Nhân
Làm thế nào để chúng ta áp dụng lẽ thật này một cách sống động và đầy đức tin?
1. Trong Cơn Hoạn Nạn: Áp Dụng Viễn Cảnh Vĩnh Cửu
Khi đối diện với bệnh tật, mất mát, hay thất bại, thay vì chỉ tự nhủ “rồi cũng qua”, hãy chủ động nhắc lòng mình lời Chúa trong 2 Cô-rinh-tô 4:17-18. Hãy viết ra giấy: “Sự hoạn nạn này là nhẹ và tạm. Nó đang chuẩn bị cho tôi một khối lượng vinh hiển đời đời vô cùng lớn. Tôi sẽ chăm xem những điều không thấy được là đời đời.” Điều này biến sự chịu đựng thụ động thành sự kiên nhẫn chủ động với mục đích.
2. Trong Sự Chờ Đợi: Tin Cậy Vào Thời Điểm Của Chúa
Truyền Đạo 3 dạy chúng ta về “thì, tiết”. Có một thì để gieo và một thì để gặt. Khi đang ở trong “thì” gieo giống giữa nước mắt (Thi Thiên 126:5-6), hãy vững lòng rằng “thì” gặt hái vui mừng chắc chắn sẽ đến theo thời điểm hoàn hảo của Chúa. Sự nhịn nhục và cầu nguyện là chìa khóa.
3. Trong Sự An Ủi Người Khác: Dùng Lời Chúa Thay Cho Châm Ngôn Đời
Thay vì chỉ nói “thôi, rồi mọi chuyện cũng qua” – điều có thể nghe như xem nhẹ nỗi đau của họ – chúng ta có thể chia sẻ: “Tôi biết điều này rất nặng nề. Nhưng tôi muốn nhắc anh/chị một lời hứa của Chúa trong Thi Thiên 30, rằng tiếng khóc chỉ ở lại đêm thôi, còn sự vui mừng của Chúa sẽ đến với buổi sáng. Hãy cùng tôi cầu nguyện, xin Chúa ban sức mới và lòng tin cậy để vượt qua ‘thì’ khó khăn này.” Cách này vừa đồng cảm, vừa đặt nền tảng trên Lời hằng sống.
4. Sống Với Tâm Thế Của Người Lữ Khách:
Hiểu rằng mọi sự trên đời này – dù tốt hay xấu – đều là tạm thời (proskairos), sẽ giúp chúng ta không bám víú quá mức vào của cải, thành công, hay ngay cả nỗi đau. Chúng ta hướng lòng về quê hương đời đời (Hê-bơ-rơ 11:13-16). Điều này cho chúng ta sự tự do và can đảm để trung tín phục vụ Chúa trong mọi thì tiết của cuộc đời.
V. Kết Luận: Không Chỉ Là “Qua Đi”, Mà Là “Được Biến Đổi” Trong Hy Vọng
Tóm lại, mặc dù Kinh Thánh không có nguyên văn câu “rồi mọi chuyện cũng qua”, nhưng tinh thần về sự tạm thời của hoàn cảnh và sự chắc chắn của sự biến đổi là một giáo lý vững chắc. Tuy nhiên, Kinh Thánh đi xa hơn một câu châm ngôn an ủi chung chung. Nó đặt sự “qua đi” ấy trong bối cảnh của chủ quyền Đức Chúa Trời, đức tính thành tín của Ngài, mục đích biến đổi siêu nhiên, và hy vọng cánh chung vững chắc nơi sự phục sinh và trời mới đất mới.
Vì vậy, với tư cách là Cơ Đốc nhân, chúng ta không chỉ thụ động chờ cho cơn bão qua đi. Chúng ta chủ động vững tin rằng trong Đấng Christ, mọi sự hiện tại, dù đau đớn đến đâu, cũng đang được Ngài dùng để mài giũa chúng ta và chuẩn bị cho một sự vinh hiển đời đời không thể sánh được. “Mọi chuyện” có thể qua đi, nhưng ân điển, tình yêu và mục đích của Chúa dành cho chúng ta thì còn lại đời đời. Hãy giữ vững đức tin, vì Đấng đã hứa là thành tín (Hê-bơ-rơ 10:23).
“Ấy vậy, chúng ta chẳng ngã lòng, dù người bề ngoài hư nát, nhưng người bề trong cứ đổi mới càng ngày càng hơn. Vì sự hoạn nạn nhẹ và tạm của chúng ta sanh cho chúng ta sự vinh hiển cao trọng đời đời, vô lượng vô biên.” (2 Cô-rinh-tô 4:16-17)