Tại Sao Làm Một Người Tốt Thì Không Đủ Để Bạn Được Vào Thiên Đàng?
Một trong những ngộ nhận phổ biến nhất, không chỉ trong xã hội mà ngay cả trong suy nghĩ của nhiều người có đạo, là quan niệm rằng: “Nếu tôi là một người tốt, sống lương thiện, không làm hại ai, và cố gắng giúp đỡ người khác, thì chắc chắn tôi sẽ được lên thiên đàng.” Quan niệm này nghe có vẻ hợp lý và công bằng đối với tiêu chuẩn đạo đức của con người. Tuy nhiên, Kinh Thánh – Lời Đức Chúa Trời – trình bày một sự thật hoàn toàn khác và đầy khiêm nhường về tiêu chuẩn để vào Nước Thiên Đàng. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào cốt lõi của vấn đề, giải nghĩa Kinh Thánh để trả lời câu hỏi trọng yếu: Tại sao làm một người tốt là không đủ?
Trước hết, chúng ta phải hiểu rằng thiên đàng là nơi ở của Đức Chúa Trời Thánh Khiết. Tiêu chuẩn để vào đó không phải do con người đặt ra, mà do chính Đấng Tạo Hóa thiết lập. Kinh Thánh tuyên bố rõ ràng: “Vì mọi người đều đã phạm tội, thiếu mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời” (Rô-ma 3:23). Câu Kinh Thánh này phá vỡ mọi ảo tưởng về “sự tốt lành đủ” của chúng ta. Từ ngữ “phạm tội” trong tiếng Hy Lạp là “hamartanō” (ἁμαρτάνω), có nghĩa đen là “trật mục tiêu”. Tiêu chuẩn tuyệt đối của Đức Chúa Trời là sự thánh khiết trọn vẹn, và bất kỳ sự sai lệch nào, dù nhỏ trong mắt người đời, cũng là trật mục tiêu đó.
Sự “tốt” của con người thường là tương đối, so sánh với người khác hoặc với các chuẩn mực xã hội. Chúng ta có thể tự hào rằng mình tốt hơn một tên tội phạm, một người tham nhũng, hay một kẻ độc ác. Nhưng Kinh Thánh so sánh sự công bình của chúng ta với tiêu chuẩn tuyệt đối của Đức Chúa Trời. Tiên tri Ê-sai đã viết một lời mô tả chính xác: “Mọi sự công bình của chúng ta như áo nhớp” (Ê-sai 64:6). Trong nguyên văn Hê-bơ-rơ, từ “áo nhớp” (“beged iddim”) có thể hiểu là miếng giẻ lau kinh nguyệt, một hình ảnh rất mạnh mẽ để nói lên sự ô uế hoàn toàn của sự công bình tự lực trước mặt Đấng Thánh Khiết. Dù những việc “tốt” của chúng ta có vẻ ngoài sáng sủa, nhưng động cơ bên trong thường bị nhiễm bởi sự kiêu ngạo, mong cầu được công nhận, hoặc tư lợi. Chúng hoàn toàn không đạt được tiêu chuẩn thánh khiết tuyệt đối của Đức Chúa Trời.
Tội lỗi không chỉ đơn thuần là một lỗi lầm đạo đức có thể bù đắp bằng việc tốt. Kinh Thánh dạy rằng tội lỗi tạo ra một sự ngăn cách vĩnh viễn giữa con người và Đức Chúa Trời. “Vì tiền công của tội lỗi là sự chết” (Rô-ma 6:23a). “Sự chết” ở đây không chỉ là chết thể xác, mà quan trọng hơn là sự chết thuộc linh – sự phân cách đời đời khỏi Đức Chúa Trời, là nguồn sự sống.
Hãy hình dung: Đức Chúa Trời thánh khiết hoàn toàn giống như một mặt trời công chính rực sáng. Tội lỗi của chúng ta giống như một tấm màn dày đặc, ô uế. Dù chúng ta có cố gắng trang hoàng, thêu thùa tấm màn đó bằng những “việc tốt” (như những hình vẽ đẹp), thì bản chất tấm màn vẫn ngăn cách chúng ta khỏi ánh sáng. Việc tốt không thể “xé rách” tấm màn ngăn cách đó. Vấn đề cần giải quyết không phải là trang trí cho tấm màn, mà là phải dẹp bỏ nó hoàn toàn. Điều mà việc “làm người tốt” của chúng ta không bao giờ có thể làm được.
Nếu tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời là sự thánh khiết tuyệt đối mà không người nào tự mình đạt được (Rô-ma 3:10), và nếu hậu quả của tội lỗi là sự chết đời đời, thì làm sao chúng ta có thể vào thiên đàng? Đây chính là tin mừng (Phúc Âm) trọng tâm của Kinh Thánh.
Đức Chúa Trời, trong tình yêu thương vô hạn, đã cung ứng một giải pháp thay thế. Phần sau của Rô-ma 6:23 tuyên bố: “Nhưng sự ban cho của Đức Chúa Trời là sự sống đời đời trong Đức Chúa Jêsus Christ, Chúa chúng ta.” Chú ý sự tương phản: “tiền công” (điều chúng ta xứng đáng nhận) là sự chết, trong khi “sự ban cho” (món quà nhưng không) là sự sống đời đời. Con đường vào thiên đàng không dựa trên công đức (“ergon” trong tiếng Hy Lạp), mà dựa trên ân điển (“charis”).
Chúa Giê-xu Christ, Con Độc Sanh của Đức Chúa Trời, đã xuống thế gian, sống một đời sống thánh khiết trọn vẹn – đạt được tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời. Ngài đã tự nguyện chịu chết trên thập tự giá, gánh thay hình phạt tội lỗi cho toàn thể nhân loại. Sự chết của Ngài là sự chuộc tội (“hilastērion” – của lễ chuộc tội, Rô-ma 3:25). Khi Chúa Giê-xu phán: “Ta là đường đi, lẽ thật, và sự sống; chẳng bởi ta thì không ai được đến cùng Cha” (Giăng 14:6), Ngài đang khẳng định con đường duy nhất. Ngài chính là “Cầu” duy nhất bắc qua hố sâu ngăn cách do tội lỗi tạo ra.
Sứ đồ Phao-lô tóm tắt điều này cách rõ ràng: “Vả, ấy là nhờ ân điển, bởi đức tin, mà anh em được cứu, điều đó không phải đến từ anh em, bèn là sự ban cho của Đức Chúa Trời. Đó không phải bởi việc làm, hầu cho không ai khoe mình” (Ê-phê-sô 2:8-9). Cứu cánh của chúng ta là “nhờ ân điển... bởi đức tin”, và nó được đặt trong thế đối lập rõ ràng với “bởi việc làm”. Việc “làm người tốt” rơi vào phạm trù “việc làm” mà Kinh Thánh nói không thể cứu được chúng ta.
Một thắc mắc quan trọng thường nảy sinh: Vậy thì việc tốt có ý nghĩa gì? Nếu việc tốt không cứu tôi, tại sao tôi phải sống tốt?
Kinh Thánh không hề coi nhẹ việc lành. Tuy nhiên, nó đặt việc lành vào đúng vị trí thần học. Việc lành không phải là nguyên nhân của sự cứu rỗi, mà là kết quả tất yếu của sự cứu rỗi chân thật. Ê-phê-sô 2:10 tiếp tục ngay sau câu 8-9: “Vì chúng ta là việc Ngài làm ra, đã được dựng nên trong Đức Chúa Jêsus Christ để làm việc lành mà Đức Chúa Trời đã sắm sẵn trước cho chúng ta làm theo.”
Khi một người thật lòng tin nhận Chúa Giê-xu, họ được tái sinh (Giăng 3:3), nhận lấy bản tính mới từ Đức Chúa Trời. Đức Thánh Linh ngự trong lòng họ và bắt đầu công việc biến đổi. Những việc lành lúc này xuất phát từ lòng biết ơn vì được cứu, từ tình yêu đáp lại tình yêu của Chúa, và từ quyền năng của Đức Thánh Linh. Chúng là “trái” của Đức Thánh Linh (Ga-la-ti 5:22-23), chứ không phải “nỗ lực” của xác thịt để mua chuộc sự cứu rỗi. Một Cơ Đốc nhân chân chính làm việc tốt vì mình đã được cứu, chứ không phải để được cứu.
Hiểu được chân lý này thay đổi hoàn toàn cách chúng ta sống đạo và chia sẻ đức tin:
1. Từ Bỏ Sự Tự Công Bình: Trước hết, chúng ta cần ăn năn về chính sự “tốt lành” của mình. Sự kiêu ngạo tinh vi nhất chính là tin rằng mình đủ tốt để đứng trước mặt Đức Chúa Trời. Hãy khiêm nhường thừa nhận rằng ngay cả những việc tốt đẹp nhất của chúng ta cũng không thể xóa bỏ tội lỗi.
2. Đặt Đức Tin Nơi Chúa Giê-xu Cách Trọn Vẹn: Sự cứu rỗi là một món quà. Bạn chỉ có thể nhận lấy bằng đôi tay trống rỗng của đức tin. Hãy tin cậy rằng chỉ duy nhất sự chết chuộc tội và sự sống lại của Chúa Giê-xu mới có thể giao hòa bạn với Đức Chúa Trời. Cầu nguyện với Chúa, thừa nhận tội lỗi mình và tiếp nhận Ngài làm Cứu Chúa.
3. Sống Đời Sống Biết Ơn và Vâng Phục: Khi đã được cứu, hãy bước đi trong sự tự do và biết ơn. Việc lành giờ đây trở thành sự thờ phượng, là cách bạn nói “cảm ơn” với Chúa. Hãy để Đức Thánh Linh dẫn dắt bạn đến với những công việc Ngài đã chuẩn bị sẵn. Đời sống bạn sẽ từ từ kết quả: yêu thương, vui mừng, bình an, nhịn nhục... (Ga-la-ti 5:22).
4. Chia Sẻ Tin Lành Cách Chính Xác: Khi nói về đức tin với người khác, đừng chỉ khuyên họ “hãy sống tốt”. Hãy chia sẻ về tình trạng tội lỗi của mọi người, về tiêu chuẩn thánh khiết của Đức Chúa Trời, và về giải pháp duy nhất qua Chúa Giê-xu. Nhấn mạnh vào ân điển và đức tin, chứ không phải danh sách những việc cần làm.
Làm một người tốt là điều đáng trân trọng trong xã hội, nhưng trước mặt Đức Chúa Trời thánh khiết tuyệt đối, nó hoàn toàn không đủ và không thể xóa bỏ tội lỗi hay đạt được tiêu chuẩn vào thiên đàng. Con đường vào thiên đàng không phải là một thang điểm đạo đức để chúng ta leo lên bằng sức riêng. Đó là một cánh cổng đã được mở ra bằng giá trị vô hạn của huyết Chúa Giê-xu Christ. Sự cứu rỗi là món quà của ân điển, chỉ có thể nhận lãnh bởi đức tin nơi Công lao cứu chuộc của Ngài.
Lời mời gọi của Đức Chúa Trời dành cho mỗi chúng ta ngày hôm nay không phải là: “Hãy cố gắng tốt hơn nữa!” mà là: “Hãy hối cải và tin nhận Tin Lành!” (Mác 1:15). Khi bạn tin nhận Ngài, bạn không chỉ được hứa ban thiên đàng trong tương lai, mà ngay lúc ấy, bạn được xưng công bình, được giao hòa với Đức Chúa Trời, và bắt đầu một hành trình biến đổi bởi quyền năng Ngài. Đó là nền tảng vững chắc và hy vọng trọn vẹn duy nhất cho linh hồn mỗi chúng ta.