Có Phải Chúa Giê-xu Là Đức Chúa Trời?
Trong suốt chiều dài lịch sử Hội Thánh, câu hỏi về thần tính của Chúa Giê-xu Christ luôn là trung tâm của mọi tranh luận thần học và là nền tảng của đức tin Cơ Đốc chân chính. Liệu Ngài chỉ là một bậc thầy vĩ đại, một nhà tiên tri, hay chính là Đức Chúa Trời nhập thể? Bài nghiên cứu này sẽ dẫn dắt chúng ta đi qua những trang Kinh Thánh, khám phá những lời tuyên bố trực tiếp và gián tiếp, cùng với sự mặc khải tiệm tiến về căn tính thần thượng của Con Đức Chúa Trời, để trả lời một cách dứt khoát: Có, Chúa Giê-xu Christ chính là Đức Chúa Trời. Sự nhận biết này không phải là một lựa chọn triết học, mà là sự vâng phục chân lý được Đức Chúa Trời mặc khải qua Lời Ngài.
Sứ đồ Giăng đã mở đầu sách Phúc Âm của mình bằng một lời tuyên bố vĩ đại, phá vỡ mọi khuôn khổ tư tưởng của con người: "Ban đầu có Ngôi Lời, Ngôi Lời ở cùng Đức Chúa Trời, và Ngôi Lời là Đức Chúa Trời... Ngôi Lời đã trở nên xác thịt, ở giữa chúng ta, đầy ơn và lẽ thật" (Giăng 1:1, 14). Từ "Ngôi Lời" trong nguyên ngữ Hy Lạp là Logos (Λόγος), không chỉ đơn thuần là "lời nói", mà còn hàm chứa ý niệm về Lý Trí Tối Cao, Nguyên Lý Sáng Tạo, và Sự Mặc Khải Trọn Vẹn của Đức Chúa Trời. Việc Logos vừa "ở cùng" (pros - hướng về, trong mối tương giao mật thiết) Đức Chúa Trời, lại vừa "là" (Theos - Đức Chúa Trời) Đức Chúa Trời, cho thấy một mầu nhiệm về sự phân biệt trong sự hiệp nhất. Và mầu nhiệm ấy đã trở nên hữu hình, cụ thể trong con người Giê-xu ở Na-xa-rét.
Kinh Thánh Cựu Ước đã chuẩn bị tư tưởng cho sự mặc khải về Đấng Christ mang thân vị Đức Chúa Trời.
- Ê-sai 9:5 (9:6 trong bản NIV): "Vì có một con trẻ sanh cho chúng ta, tức là một con trai ban cho chúng ta; quyền cai trị sẽ nấy trên vai Ngài. Ngài sẽ được xưng là Đấng Lạ lùng, là Đấng Mưu luận, là Đức Chúa Trời Quyền năng, là Cha Đời đời, là Chúa Bình an." Tiên tri Ê-sai, 700 năm trước Chúa giáng sinh, đã gọi Đấng Mê-si-a sắp đến bằng chính danh xưng của Đức Chúa Trời: "Đức Chúa Trời Quyền năng" (El Gibbor - אֵל גִּבּוֹר) và "Cha Đời đời" (Avi Ad - אֲבִיעַד). Đây không phải là phong cách nói khoa trương, mà là một sự mặc khải trực tiếp về thân vị thần thượng của Đấng sẽ được sinh ra như một con trẻ.
- Ê-sai 7:14: "Vì vậy, chính Chúa sẽ ban cho các ngươi một dấu: nầy, một gái đồng trinh sẽ chịu thai, sanh một con trai, và đặt tên là Em-ma-nu-ên." Danh xưng Em-ma-nu-ên (עִמָּנוּאֵל) có nghĩa là "Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta". Đấng Mê-si-a không chỉ là đại diện của Đức Chúa Trời, mà chính Ngài là sự hiện diện của Đức Chúa Trời giữa dân Ngài.
- Mi-chê 5:2 (5:1 trong bản Hebrew): Tiên tri nói về nơi sinh của Đấng cai trị tại Bết-lê-hem, và kết luận: "...các sự ra đời của Ngài là từ đời xưa, từ trước vô cùng." Sự hiện hữu của Đấng Mê-si-a vượt ra ngoài thời gian tại Bết-lê-hem; Ngài có nguồn gốc từ đời đời (mowedey - nguồn gốc, sự ra đời; olam - đời đời, vô cùng).
Tân Ước không để chúng ta nghi ngờ về thần tính của Chúa Giê-xu. Các sách Phúc Âm và thư tín đưa ra hàng loạt bằng chứng hùng hồn.
Chúa Giê-xu nhiều lần tuyên bố mình đồng nhất với Đức Chúa Trời, điều mà các nhà lãnh đạo Do Thái giáo thời đó hiểu rất rõ và xem đó là sự phạm thượng.
- Giăng 8:58: "Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, trước khi chưa có Áp-ra-ham, đã có ta." Cụm từ "đã có ta" (Hy Lạp: ego eimi - ἐγώ εἰμι) chính là công thức mặc khải trong tiếng Hy Lạp, tương ứng với danh xưng "Ta là" (Yahweh - יהוה) của Đức Chúa Trời trong Xuất Ê-díp-tô Ký 3:14. Người Do Thái hiểu ngay lập tức và định ném đá Ngài vì tội phạm thượng (Giăng 8:59).
- Giăng 10:30: "Ta với Cha là một." Chúa Giê-xu không nói "ta với Cha đồng lòng", mà dùng từ hen (εἷς) - số ít, chỉ về một thực thể, một bản thể. Một lần nữa, người Do Thái muốn ném đá Ngài vì "ngươi là người, mà tự xưng là Đức Chúa Trời" (câu 33).
- Giăng 14:9: "Đức Chúa Jêsus đáp rằng... Ai đã thấy ta, tức là đã thấy Cha." Sự hiện thấy Chúa Giê-xu chính là sự hiện thấy Đức Chúa Trời Cha, vì Ngài là hình ảnh trọn vẹn của Đức Chúa Trời vô hình.
- Tô-ma (Giăng 20:28): Sau khi thấy Chúa Phục Sinh, Tô-ma đã thốt lên lời tuyên xưng đức tin cao nhất: "Lạy Chúa tôi và Đức Chúa Trời tôi!" (Hy Lạp: Ho Kyrios mou kai ho Theos mou). Chúa Giê-xu không sửa lại hay từ chối danh xưng ấy, Ngài chấp nhận nó và phán về phước hạnh của những người tin mà chưa thấy.
- Sứ đồ Phao-lô (Cô-lô-se 1:15-17, 19-20): Ông mô tả Chúa Giê-xu là "hình ảnh của Đức Chúa Trời không thấy được... vì mọi vật đã được dựng nên trong Ngài... Ngài có trước muôn vật, và muôn vật đứng vững trong Ngài... vì chưng Đức Chúa Trời đã vui lòng khiến mọi sự đầy đủ trọn vẹn ở trong Ngài." Ngài là Đấng Tạo Hóa và là Đấng gìn giữ muôn vật, những thuộc tính chỉ dành riêng cho Đức Chúa Trời.
- Tác giả Hê-bơ-rơ (Hê-bơ-rơ 1:8): Trích dẫn Thi thiên 45:6, tác giả nói về Con: "Nhưng nói về Con thì lại rằng: Hỡi Đức Chúa Trời, ngôi Ngài còn đến đời đời." Trực tiếp gọi Con là "Đức Chúa Trời". Hơn nữa, trong Hê-bơ-rơ 1:3, Chúa Giê-xu được mô tả là "sự chói sáng của vinh hiển Đức Chúa Trời và hình bóng của bổn thể Ngài."
- Sứ đồ Phi-e-rơ (2 Phi-e-rơ 1:1): Ông mở đầu thư bằng cách xưng mình là "tôi tớ và sứ đồ của Đức Chúa Jêsus Christ", và gửi thư đến cho những người "có được một đức tin quí báu như chúng tôi, bởi sự công bình của Đức Chúa Trời chúng ta và của Đấng Cứu Chuộc Jêsus Christ." Cụm "Đức Chúa Trời chúng ta và... Jêsus Christ" được đặt ngang hàng, cho thấy sự đồng đẳng.
1. Nếu Chúa Giê-xu là Đức Chúa Trời, tại sao Ngài lại cầu nguyện với Đức Chúa Trời Cha?
Điều này cho thấy sự phân biệt giữa các thân vị trong Ba Ngôi Đức Chúa Trời. Chúa Giê-xu, với tư cách là Con, trong sự nhập thể đầy đủ nhân tính, đã sống trong sự lệ thuộc và vâng phục trọn vẹn với Cha (Giăng 5:19,30). Điều này không làm giảm thần tính của Ngài, mà bày tỏ mối tương giao kỳ diệu trong chính Đức Chúa Trời, và là tấm gương cho chúng ta.
2. Câu nói "Cha là lớn hơn ta" (Giăng 14:28) có chứng minh Chúa Giê-xu kém hơn Cha không?
Trong ngữ cảnh, điều này nói về thân phận và chức vụ của Chúa Giê-xu trong sự nhập thể, khi Ngài tự hạ mình, vâng phục cho đến chết (Phi-líp 2:5-8). Về bản thể, Ngài đồng đẳng với Cha (Phi-líp 2:6). Về thân phận trong kế hoạch cứu chuộc, Ngài vâng phục Cha. Sau khi hoàn tất công việc, Ngài trở lại vinh hiển mà Ngài vốn có với Cha từ trước vô cùng (Giăng 17:5).
3. Làm sao Chúa Giê-xu vừa là Đức Chúa Trời vừa là Con Đức Chúa Trời?
Đây chính là mầu nhiệm của Ba Ngôi: Một Đức Chúa Trời duy nhất hiện hữu trong ba thân vị đồng đẳng, đồng vĩnh cửu và đồng bản thể: Cha, Con và Thánh Linh. Danh xưng "Con" (Hy Lạp: Huios) không chỉ mối quan hệ theo thời gian (như con người sinh ra con cái), mà chỉ mối quan hệ bản thể trong chính Đức Chúa Trời. Chúa Giê-xu là Con Độc Sanh (Giăng 3:16), nghĩa là Ngài duy nhất và đồng bản thể với Cha.
Chân lý "Chúa Giê-xu là Đức Chúa Trời" không phải chỉ để tranh luận, mà phải biến đổi toàn bộ đời sống đức tin và thực hành của chúng ta.
1. Nền Tảng cho Sự Cứu Rỗi: Chỉ một Đấng vô tội và thần thượng mới có thể chuộc tội cho cả nhân loại. Nếu Chúa Giê-xu chỉ là một người tốt, thì sự chết của Ngài chỉ là sự hy sinh cảm động. Nhưng vì Ngài là Đức Chúa Trời, sự chết của Ngài mới có giá trị vô hạn, đủ để đền tội cho mọi người tin nhận (Rô-ma 5:8, 1 Giăng 2:2). Đức tin của chúng ta đặt nơi một Đấng Cứu Rỗi đủ năng lực.
2. Đối Tượng của Sự Thờ Phượng: Chúng ta thờ phượng Chúa Giê-xu như thờ phượng Đức Chúa Trời. Kinh Thánh ghi lại nhiều lần người ta thờ lạy Ngài (Ma-thi-ơ 2:11, 14:33, 28:9), và Ngài chấp nhận sự thờ phượng ấy. Điều này khác biệt với mọi tôn giáo khác, nơi người sáng lập chỉ là đạo sư, không phải đối tượng thờ phượng.
3. Sự Đảm Bảo về Sự Hiện Diện và Quyền Năng của Ngài: Ngài là Em-ma-nu-ên, "Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta" (Ma-thi-ơ 1:23). Chúng ta không cô đơn trong cuộc chiến thuộc linh hay những hoàn cảnh khó khăn. Đấng đang ngự trong chúng ta qua Đức Thánh Linh chính là Đức Chúa Trời Toàn Năng (Ê-phê-sô 3:16-17). Lời cầu nguyện của chúng ta nhân danh Ngài có quyền năng.
4. Thẩm Quyền Tối Cao của Lời Ngài: Vì Ngài là Đức Chúa Trời, nên những lời dạy dỗ của Ngài không phải là ý kiến hay triết lý, mà là chân lý tuyệt đối, là nền tảng cho đời sống và đức tin (Ma-thi-ơ 7:24-27). Sự vâng lời Chúa trở thành bổn phận tối cao.
Kinh Thánh, từ Sáng Thế Ký đến Khải Huyền, làm chứng cách rõ ràng và nhất quán rằng Chúa Giê-xu Christ chính là Đức Chúa Trời nhập thể. Ngài không phải là một "vị thần thứ hai" hay một "bán thần". Ngài là "Đức Chúa Trời bởi Đức Chúa Trời, Ánh Sáng bởi Ánh Sáng, Đức Chúa Trời thật bởi Đức Chúa Trời thật" (trích Tín điều Nicene). Sứ đồ Phao-lô tóm tắt trong Cô-lô-se 2:9: "Vì chưng trong Ngài có mọi sự đầy đủ của bổn thể Đức Chúa Trời, thảy đều ở trong hình thể Ngài." (Hy Lạp: theotes - θειότης, bản thể thần thượng, chính thần tính).
Chấp nhận thần tính của Chúa Giê-xu là điều kiện tiên quyết của đức tin cứu rỗi (Rô-ma 10:9, Giăng 20:31). Chối bỏ điều này là chối bỏ chính cốt lõi của Phúc Âm. Ước mong mỗi chúng ta, khi đã nhận biết chân lý này, không chỉ giữ lấy trong trí óc, mà còn để nó uốn nắn toàn bộ đời sống: cách chúng ta thờ phượng, cầu nguyện, vâng lời, và rao truyền về Ngài – Đấng Christ, Cứu Chúa, và là Đức Chúa Trời Toàn Năng đời đời đáng ngợi khen. A-men.