Những Câu Kinh Thánh Nói Về Sự Bị Bỏ Rơi
Trong hành trình đức tin, một trong những trải nghiệm đau đớn và thử thách nhất mà một Cơ Đốc nhân có thể đối diện chính là cảm giác bị bỏ rơi. Cảm giác ấy có thể đến từ con người, từ hoàn cảnh, và thậm chí, trong những giây phút tăm tối nhất, từ cảm nhận rằng chính Đức Chúa Trời đã quay mặt đi. Thế nhưng, Kinh Thánh – Lời chân thật của Đức Chúa Trời – không lảng tránh chủ đề này. Trái lại, từ sách Thi Thiên cho đến các thư tín, chúng ta thấy một bức tranh chân thực về nỗi đau của sự cô đơn, bị phản bội và cảm giác xa cách Thượng Đế. Bài nghiên cứu chuyên sâu này sẽ khảo sát những câu Kinh Thánh then chốt nói về sự bị bỏ rơi, đặt chúng trong bối cảnh thần học và văn hóa, đồng thời khám phá sự ứng nghiệm tối thượng nơi Thập tự giá của Chúa Giê-xu Christ, để rút ra những bài học ứng dụng quý báu cho đời sống đức tin hôm nay.
Sự Bị Bỏ Rơi Trong Cựu Ước: Tiếng Kêu Của Con Người Giữa Khổ Đau
Cựu Ước ghi lại nhiều lời than vãn chân thành của các thánh đồ khi họ đối diện với sự bỏ rơi. Những lời này không phải là sự bất tín, mà là biểu hiện của một mối quan hệ chân thật với Đức Chúa Trời, nơi mọi cảm xúc đều được bày tỏ.
1. Tiếng Kêu Của Vua Đa-vít (Thi Thiên 22:1): Có lẽ đây là lời than thở nổi tiếng nhất về cảm giác bị Đức Chúa Trời bỏ rơi. Đa-vít kêu lên: "Đức Chúa Trời tôi ôi! Đức Chúa Trời tôi ôi! Sao Ngài lìa bỏ tôi? Nhân sao Ngài đứng xa, không giúp đỡ tôi, và không nghe những lời than thở của tôi?" (Thi Thiên 22:1). Trong tiếng Hê-bơ-rơ, từ "lìa bỏ" (עֲזַבְתָּנִי - `azavtani`) mang nghĩa rời đi, từ bỏ, bỏ mặc. Câu hỏi "sao Ngài lìa bỏ tôi?" phản ánh một sự mâu thuẫn giữa cảm nhận và lời hứa. Đa-vít biết rõ Đức Chúa Trời thành tín (Thi Thiên 136), nhưng trong cơn khốn cùng, ông cảm thấy sự hiện diện của Ngài xa cách. Điều này dạy chúng ta rằng, cảm giác không phải là thước đo của chân lý. Chúng ta có thể trung thực với Chúa về cảm xúc của mình mà không phủ nhận đức tin nơi bản tính Ngài.
2. Sự Bỏ Rơi Trong Thảm Kịch Của Gióp: Gióp là hình mẫu kinh điển của người công bình chịu khổ, cảm thấy bị Đức Chúa Trời và bạn hữu bỏ rơi. Ông than: "Tôi kêu cầu cùng Chúa, nhưng Chúa không đáp lại; Tôi đứng đó, song Chúa chỉ xem xét tôi. Chúa trở nên dữ tợn đối cùng tôi; Chúa lấy cánh tay quyền năng Chúa mà bắt bớ tôi" (Gióp 30:20-21). Bạn bè ông, thay vì an ủi, lại buộc tội ông (Gióp 4:7-8), khiến ông cô độc gấp bội. Câu chuyện Gióp cho thấy sự bỏ rơi có thể xảy ra ngay với người công bình, và nó không nhất thiết là hậu quả của tội lỗi cá nhân. Nó thử thách và tinh luyện đức tin.
3. Lời Tiên Tri Về Sự Bỏ Rơi Của Dân Sự: Các tiên tri thường cảnh báo rằng sự bội nghịch của Y-sơ-ra-ên sẽ dẫn đến việc Đức Chúa Trời tạm thời "che mặt" hay "lìa bỏ" họ (Phục truyền 31:17; Ê-sai 54:7-8). Tuy nhiên, ngay trong những lời cảnh báo này, vẫn có lời hứa phục hồi: "Trong một lát, ta đã bỏ ngươi; nhưng ta sẽ lấy lòng thương xót cả thể mà thâu ngươi lại" (Ê-sai 54:7). Điều này cho thấy hành động "bỏ rơi" của Đức Chúa Trời trong Cựu Ước thường có tính chất kỷ luật và tạm thời, nhằm mục đích đem dân sự trở về.
Sự Bị Bỏ Rơi Trong Tân Ước: Trọng Tâm Nơi Thập Tự Giá
Tân Ước đưa chủ đề sự bỏ rơi lên một tầm mới, sâu sắc và kinh khiếp nhất, trong trải nghiệm của chính Con Đức Chúa Trời.
1. Tiếng Kêu Của Đấng Christ: Sự Bỏ Rơi Cứu Chuộc (Ma-thi-ơ 27:46): Vào giờ thứ chín trên thập tự giá, Chúa Giê-xu kêu lớn tiếng rằng: "Ê-li, Ê-li, lam-ma-sa-bách-ta-ni?" Nghĩa là: "Đức Chúa Trời tôi ơi, Đức Chúa Trời tôi ơi, sao Ngài lìa bỏ tôi?" (Ma-thi-ơ 27:46). Đây là sự ứng nghiệm trực tiếp của Thi Thiên 22:1. Trong tiếng A-ram (ngôn ngữ Chúa Giê-xu nói), "lam-ma-sa-bách-ta-ni" mang sức nặng của sự chia cắt. Đây không phải là một câu hỏi tri thức, càng không phải là sự hoài nghi. Đây là sự bày tỏ nỗi đau của Đấng Mê-si khi Ngài mang lấy tội lỗi của thế gian. Sứ đồ Phao-lô giải thích: "Đức Chúa Trời đã làm cho Đấng vốn chẳng biết tội lỗi trở nên tội lỗi vì chúng ta, hầu cho chúng ta nhờ Đấng đó mà được trở nên sự công bình của Đức Chúa Trời" (2 Cô-rinh-tô 5:21). Chúa Giê-xu, vốn là sự hiệp một trọn vẹn với Cha từ trước vô cùng, đã kinh nghiệm sự phân cách, sự "bị bỏ rơi" thật sự bởi vì Ngài gánh lấy sự thịnh nộ của Đức Chúa Trời đối với tội lỗi. Sự bỏ rơi mà Ngài chịu là để những ai tin Ngài sẽ không bao giờ phải chịu sự bỏ rơi đời đời ấy. Đây là ân điển khôn dò.
2. Lời Hứa Về Sự Hiện Diện Vĩnh Viễn: Trái ngược hoàn toàn với kinh nghiệm trên thập tự giá, Chúa Giê-xu đã hứa với các môn đồ: "Ta sẽ chẳng lìa ngươi đâu, chẳng bỏ ngươi đâu" (Hê-bơ-rơ 13:5, trích Phục truyền 31:6). Trong tiếng Hy Lạp, "bỏ" (ἐγκαταλείπω - *egkataleipō*) có nghĩa là bỏ rơi, để mặc, từ bỏ. Chúa Giê-xu hứa Ngài sẽ không làm điều đó với con cái Ngài. Lời hứa này được xác nhận trong Rô-ma 8:38-39: "Vì tôi chắc rằng bất kỳ sự chết, sự sống, thiên sứ, kẻ cầm quyền... đều chẳng có thể phân rẽ chúng ta khỏi sự yêu thương của Đức Chúa Trời, là sự yêu thương trong Đức Chúa Jêsus Christ, Chúa chúng ta." Sự hiện diện của Chúa có thể bị che khuất trong cảm nhận, nhưng không bao giờ bị cắt đứt trong thực tại thuộc linh.
3. Lời Khuyên Cho Người Bị Bỏ Rơi: Sứ đồ Phao-lô, người từng trải qua nhiều lần bị bạn đồng lao bỏ rơi (2 Ti-mô-thê 4:16), đã để lại lời khuyên: "Hãy trao mọi điều lo lắng mình cho Ngài, vì Ngài hay săn sóc anh em" (1 Phi-e-rơ 5:7). Và trong chính lúc bị bỏ rơi bởi người, ông làm chứng: "Dầu vậy, Chúa đứng gần bên ta và thêm sức cho ta" (2 Ti-mô-thê 4:17). Điều này cho thấy sự hiện diện nâng đỡ của Chúa có thể càng rõ ràng hơn khi chúng ta cô đơn nhất.
Ứng Dụng Thực Tiễn: Sống Với Và Vượt Qua Cảm Giác Bị Bỏ Rơi
Từ những phân tích Kinh Thánh trên, chúng ta rút ra được những nguyên tắc ứng dụng quý báu cho đời sống Cơ Đốc:
1. Hãy Trung Thực Trong Cầu Nguyện: Học theo gương Đa-vít và Chúa Giê-xu, chúng ta có thể mang mọi cảm xúc đau đớn nhất của mình đến trước mặt Chúa. Không cần phải giả vờ mạnh mẽ. Cầu nguyện rằng: "Lạy Chúa, con cảm thấy Ngài thật xa cách. Sao Ngài dường như thinh lặng? Xin giúp con thấy Ngài trong hoàn cảnh này." Sự trung thực mở ra cánh cửa cho sự chữa lành và sự hiện diện đầy an ủi của Chúa Thánh Linh (Rô-ma 8:26).
2. Phân Biệt Giữa Cảm Giác Và Sự Thật: Cảm giác bị bỏ rơi là thật, nhưng nó không phải là chân lý tối hậu. Chân lý là Lời Chúa đã hứa: "Ta sẽ chẳng lìa ngươi đâu." Khi cảm giác đến, hãy chủ động tuyên xưng Lời Chúa. Hãy viết những câu như Hê-bơ-rơ 13:5, Phục truyền 31:6, Giô-suê 1:5 ra và đọc lớn tiếng. Đức tin đến bởi sự nghe, và sự nghe bởi Lời của Đức Chúa Trời (Rô-ma 10:17).
3. Tìm Kiếm Sự Thông Công Trong Hội Thánh: Đức Chúa Trời thường dùng Hội Thánh – thân thể của Đấng Christ – để bày tỏ sự hiện diện và sự quan tâm của Ngài. Đừng cô lập chính mình (Châm ngôn 18:1). Hãy tìm đến một người bạn tin cậy, một người lãnh đạo thuộc linh và chia sẻ gánh nặng của mình (Ga-la-ti 6:2). Ngay cả khi bị người đời bỏ rơi, vẫn có một gia đình thuộc linh sẵn lòng đón nhận bạn.
4. Nhìn Lên Thập Tự Giá: Khi cảm thấy bị Đức Chúa Trời bỏ rơi, hãy nhìn lên Chúa Giê-xu trên thập tự giá. Ngài đã chịu sự bỏ rơi tối thượng để bạn không bao giờ phải chịu. Sự bỏ rơi mà Ngài gánh chịu đã đảm bảo cho bạn lời hứa: "Ta sẽ không bao giờ lìa bỏ con." Sự hy sinh của Ngài là bằng chứng tối cao về tình yêu không từ bỏ của Đức Chúa Trời (Rô-ma 8:32).
5. Xem Xét Mục Đích Của Chúa: Như trong đời sống Gióp, Đức Chúa Trời có thể cho phép những giai đoạn cảm giác xa cách để tinh luyện đức tin chúng ta, dạy chúng ta phụ thuộc hoàn toàn vào Ngài chứ không vào cảm xúc, và phát triển lòng nhân từ thương xót trong chúng ta để an ủi người khác (2 Cô-rinh-tô 1:3-4).
Kết Luận: Từ Sự Bỏ Rơi Đến Sự Hiện Diện Vĩnh Cửu
Kinh Thánh không hề tô hồng thực tế khó khăn của cảm giác bị bỏ rơi. Nó thừa nhận nỗi đau ấy, từ tiếng kêu của các tín đồ trong Cựu Ước cho đến tiếng than của chính Đấng Mê-si trên thập tự giá. Thế nhưng, Kinh Thánh cũng vẽ lên một câu chuyện lớn hơn: Đức Chúa Trời Thành Tín, Đấng dầu cho con dân Ngài có phản bội, Ngài vẫn giữ lời giao ước; và Con Ngài, Đức Chúa Jêsus Christ, đã tự nguyện bước vào sự bỏ rơi tối tăm nhất để kéo chúng ta ra khỏi nó mãi mãi.
Vì vậy, khi bạn trải qua những thung lũng của cảm giác cô đơn và bị bỏ mặc, hãy nhớ rằng bạn không đơn độc. Chính Chúa bạn đã đi con đường ấy. Cảm giác của bạn là thật, nhưng lời hứa của Chúa còn chân thật hơn. Hãy vịn lấy Lời Ngài, tìm kiếm sự thông công, và trung thực trong cầu nguyện. Cuối cùng, bạn sẽ khám phá ra rằng ngay trong sự "thin lặng" tưởng chừng như vô tận ấy, Đức Chúa Trời đang hành động cách sâu nhiệm để đưa bạn đến chỗ hiểu biết sự hiện diện vĩnh cửu và không thể chia cắt của Ngài sâu sắc hơn bao giờ hết. “Vậy, chúng ta hãy vững lòng đến gần ngôi ân điển, hầu cho được thương xót và tìm được ân điển để giúp chúng ta trong thì giờ có cần dùng.” (Hê-bơ-rơ 4:16).