Con Đường Vô Tận là gì?

02 December, 2025
14 phút đọc
2,663 từ
Chia sẻ:

Con Đường Vô Tận

Trong hành trình đức tin của Cơ Đốc nhân, có một khái niệm vừa thâm thúy vừa an ủi: Con Đường Vô Tận. Đây không phải là một con đường địa lý, mà là một ẩn dụ thuộc linh sâu sắc, chỉ về mối tương giao liên tục, sự tăng trưởng không ngừng và sự vĩnh cửu của sự sống trong Đấng Christ. Bài viết này sẽ khảo sát nền tảng Kinh Thánh cho khái niệm này, khám phá ý nghĩa qua ngôn ngữ nguyên bản, và đưa ra những áp dụng thực tiễn cho đời sống Cơ Đốc hôm nay.

I. Nền Tảng Kinh Thánh: Chúa Giê-xu Chính Là Con Đường

Để hiểu "Con Đường Vô Tận", trước hết phải định vị được điểm khởi đầu và bản chất của con đường. Chính Chúa Giê-xu Christ đã tuyên bố một lời xác quyết làm nền tảng: “Ta là đường đi, lẽ thật, và sự sống; chẳng bởi ta thì không ai được đến cùng Cha” (Giăng 14:6).

Trong nguyên ngữ Hy Lạp, từ được dùng cho "đường đi" là “ὁδός” (hodos). Từ này mang nhiều sắc thái: nó có thể chỉ một con đường vật lý, một cuộc hành trình, một phương thức du hành, hoặc rộng hơn là một cách sống, một lối hành xử. Khi Chúa Giê-xu phán “Ta là ὁδός”, Ngài không chỉ tuyên bố mình là phương tiện dẫn đến Đức Chúa Trời, mà còn là chính hiện thân của lối sống, của tiêu chuẩn, và của hành trình mà người tin phải bước đi. Con đường này bắt đầu từ Ngài, được dẫn dắt bởi Ngài, và hướng về Ngài.

Sứ đồ Phao-lô tiếp tục khai triển chân lý này khi ông viết về sự cứu rỗi bởi ân điển qua đức tin: “Vả, ấy là nhờ ân điển, bởi đức tin, mà anh em được cứu, điều đó không phải đến từ anh em, bèn là sự ban cho của Đức Chúa Trời. Ấy chẳng phải bởi việc làm đâu, hầu cho không ai khoe mình; vì chúng ta là việc Ngài làm ra, đã được dựng nên trong Đức Chúa Jêsus Christ để làm việc lành mà Đức Chúa Trời đã sắm sẵn trước cho chúng ta làm theo” (Ê-phê-sô 2:8-10). Con đường cứu rỗi (sự được cứu) là một món quà ân điển, nhưng sau khi bước vào con đường ấy, chúng ta được tạo dựng lại để bước đi trong những việc lành mà Đức Chúa Trời đã chuẩn bị sẵn. Hành trình đức tin là một sự "bước đi" liên tục.

II. “Vô Tận”: Đặc Tính Của Hành Trình Thuộc Linh

Tính chất "vô tận" của con đường này có thể được hiểu qua ba phương diện chính:

1. Sự Vô Tận Về Chiều Dọc (Mối Tương Giao với Đức Chúa Trời): Mối liên hệ của chúng ta với Đức Chúa Trời qua Đấng Christ là một hành trình khám phá không có hồi kết. Tiên tri Ê-sai đã nói tiên tri về triều đại của Đấng Mết-si-a: “Sự bình an của Ngài càng thêm mãi không thôi...” (Ê-sai 9:7). Sứ đồ Phao-lô cầu nguyện cho tín hữu Ê-phê-sô được “...hiểu biết tình yêu của Đấng Christ, là sự trổi hơn mọi sự hiểu biết, hầu cho anh em được đầy dẫy mọi sự đầy đủ của Đức Chúa Trời” (Ê-phê-sô 3:19). Tình yêu và sự đầy đủ của Đức Chúa Trời là vô hạn, do đó, sự hiểu biết, kinh nghiệm và sự đáp ứng của chúng ta trong mối tương giao ấy cũng là một tiến trình vô tận của sự đầy dẫy thêm mãi.

2. Sự Vô Tận Về Chiều Ngang (Sự Nên Thánh và Tăng Trưởng Cá Nhân): Con đường này là con đường nên thánh, không bao giờ đạt đến điểm cuối trong đời này. Châm ngôn 4:18 mô tả: “Con đường người công bình giống như sự sáng chiếu rạng, càng sáng thêm lên cho đến giữa trưa.” Ánh sáng không ngừng gia tăng. Trong Tân Ước, Phao-lô thừa nhận ông chưa đạt đến mục tiêu: “Ấy không phải tôi đã đạt đến sự trọn lành rồi, hay là đã nên trọn vẹn đâu; nhưng tôi đương chạy, hầu cho được thắng...” (Phi-líp 3:12). Động từ "đương chạy" (διώκω - *diōkō*) diễn tả một hành động liên tục, đầy nỗ lực và hướng về phía trước. Hành trình nên giống như Đấng Christ là một cuộc chạy đua suốt đời.

3. Sự Vô Tận Về Thời Gian (Sự Sống Đời Đời): Đỉnh cao của tính vô tận này chính là sự sống đời đời. Con đường này không chấm dứt ở cái chết thể xác. Chúa Giê-xu hứa: “Ta là sự sống lại và sự sống; kẻ nào tin ta thì sẽ sống, mặc dầu đã chết rồi. Còn ai sống và tin ta thì sẽ không chết bao giờ” (Giăng 11:25-26). Sự sống trong Ngài là một dòng chảy bất tận, xuyên qua sự chết và vào cõi đời đời. Sách Khải Huyền cho thấy viễn cảnh cuối cùng: “Đức Chúa Trời sẽ ở với chúng, và Ngài sẽ lau hết nước mắt khỏi mắt chúng, sẽ không có sự chết, cũng không có than khóc, kêu ca, hay là đau đớn nữa; vì những sự thứ nhất đã qua rồi” (Khải Huyền 21:3-4). Con đường vô tận dẫn vào sự hiện diện đời đời của Đức Chúa Trời, nơi không còn giới hạn của thời gian hay sự đau thương.

III. Tương Phản: Con Đường Hư Mất và Con Đường Sự Sống

Kinh Thánh cũng nói đến một con đường khác, có vẻ rộng rãi dễ đi nhưng lại có kết cục hữu hạn và bi thảm. Chúa Giê-xu cảnh báo: “Hãy vào cửa hẹp... vì cửa rộng và đường khoảng khoát dẫn đến sự hư mất, kẻ vào đó cũng nhiều. Song cửa hẹp và đường chật dẫn đến sự sống, kẻ kiếm được thì ít” (Ma-thi-ơ 7:13-14). Con đường của thế gian, của tội lỗi và của sự tự cậy mình, dù có vẻ "vô tận" trong những thú vui phù du, thực chất lại là một đường cụt, kết thúc ở sự hư mất (απώλεια - *apōleia*). Trái lại, con đường chật hẹp theo Chúa Giê-xu – Con Đường Vô Tận – mới thực sự dẫn đến sự sống vĩnh hằng.

IV. Áp Dụng Thực Tiễn Trong Đời Sống Cơ Đốc Nhân

Hiểu về Con Đường Vô Tận không chỉ là tri thức, mà phải biến thành hành động và thái độ sống hàng ngày.

1. Sống Với Tâm Thế Hành Trình, Không Tự Mãn: Người tin Chúa cần từ bỏ tư tưởng "đã đến đích" trong đời sống thuộc linh. Mỗi ngày là một cơ hội để biết Chúa hơn, yêu Ngài sâu hơn, và vâng lời Ngài trọn hơn. Hãy như Phao-lô, “quên lửng sự ở đằng sau, mà bươn theo sự ở đằng trước” (Phi-líp 3:13).

2. Trung Tín Trong Những Bước Nhỏ: Con đường vô tận được tạo nên bởi vô số những bước chân trung tín mỗi ngày: giờ tĩnh nguyện, sự cầu nguyện, việc đọc và suy gẫm Lời Chúa, sự nhịn nhục trong thử thách, lòng nhân từ trong ứng xử. Mi-ca 6:8 nhắc nhở: “Hỡi người! Ngài đã tỏ cho ngươi điều gì là thiện; cái điều mà Đức Giê-hô-va đòi ngươi há chẳng phải là làm sự công bình, ưa sự nhân từ và bước đi cách khiêm nhường với Đức Chúa Trời ngươi sao?” “Bước đi cách khiêm nhường” chính là bí quyết.

3. Đi Cùng Với Hội Thánh: Không ai bước đi trên con đường này một mình. Đức Chúa Trời đặt để chúng ta trong Hội Thánh, là thân thể của Đấng Christ. Hãy nương dựa, khích lệ, nhắc nhở và cùng gánh vác gánh nặng với anh chị em mình (Ga-la-ti 6:2). Sự thông công thánh khiết giúp chúng ta vững bước.

4. Hướng Mắt Về Sự Vĩnh Cửu: Những khó khăn, mệt mỏi trên đường sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn khi chúng ta nhìn về đích đến vinh quang. Sứ đồ Phao-lô khuyên: “Vậy nếu anh em được sống lại với Đấng Christ, hãy tìm các sự ở trên trời, là nơi Đấng Christ ngồi bên hữu Đức Chúa Trời. Hãy ham mến các sự ở trên trời, đừng ham mến các sự ở dưới đất” (Cô-lô-se 3:1-2). Viễn cảnh thiên đàng cho chúng ta sức mạnh để kiên trì.

Kết Luận

Con Đường Vô Tận chính là chính Chúa Giê-xu Christ và hành trình đời đời trong mối tương giao với Ngài. Đó là con đường của ân điển, bắt đầu từ thập tự giá, tiếp tục trong sự nên thánh mỗi ngày, và mở ra vào cõi đời đời trong vinh hiển. Nó vô tận trong chiều sâu của tình yêu để khám phá, vô tận trong tiến trình tăng trưởng, và vô tận trong sự sống mà nó ban cho.

Lời mời gọi dành cho mỗi chúng ta hôm nay là: Hãy bước vào con đường hẹp ấy qua đức tin nơi Chúa Giê-xu, và kiên trì bước đi với Ngài mỗi ngày. Đừng nản lòng vì đường dài, đừng mỏi mệt vì chưa thấy đích. Hãy nhớ rằng, Chúa chúng ta, Đấng là “Đường Đi”, cũng chính là Đấng đồng hành với chúng ta trên mỗi bước đường, và Ngài sẽ đưa chúng ta về đến nhà Cha cách trọn vẹn. “Đấng đã gọi anh em là thành tín, chính Ngài sẽ làm việc đó” (1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:24).


“Lạy Cha, con cảm tạ Ngài vì Con Đường Vô Tận là Chúa Giê-xu Christ. Xin giúp con không chỉ bước vào con đường ấy một lần, nhưng mỗi ngày lại trung tín bước đi trong đó, với đôi mắt hướng về Ngài và lòng trông cậy nơi lời hứa đời đời của Ngài. A-men.”

Quay Lại Bài Viết