Giáo hội Thiên Chúa được Phục hồi: Lịch Sử, Giáo Lý và Phân Tích Kinh Thánh
Trong bối cảnh đa dạng của các phong trào tôn giáo ngày nay, "Giáo hội Thiên Chúa được Phục hồi" (Restored Church of God - RCG) xuất hiện như một tổ chức tự nhận là khôi phục lại "chân lý nguyên thủy" của Cơ Đốc giáo. Là những người nghiên cứu Kinh Thánh với thẩm quyền tối cao là Lời Đức Chúa Trời, chúng ta cần xem xét tổ chức này dưới ánh sáng của Kinh Thánh, để phân biệt "tiên tri thật với tiên tri giả" (Ma-thi-ơ 7:15). Bài viết này sẽ tìm hiểu nguồn gốc, giáo lý then chốt của RCG và đối chiếu chúng với lẽ thật Kinh Thánh, với mong muốn giúp các tín hữu "giữ vững đạo lành đã học" (2 Ti-mô-thê 3:14).
Giáo hội Thiên Chúa được Phục hồi (RCG) được thành lập vào năm 1999 bởi David C. Pack. Tổ chức này phát triển từ truyền thống của Phong trào "Giáo hội Thiên Chúa" (Church of God) chịu ảnh hưởng mạnh mẽ bởi Herbert W. Armstrong (1892-1986) và tổ chức Worldwide Church of God (WCG). Sau khi Herbert Armstrong qua đời, WCG trải qua những thay đổi thần học đáng kể, từ bỏ nhiều giáo lý đặc trưng. Điều này dẫn đến sự phân rã và hình thành nhiều nhóm nhỏ, trong đó có RCG, tự xưng là người kế thừa và "phục hồi" chân thật nhất di sản thần học của Armstrong.
David C. Pack, cựu mục sư của WCG, tuyên bố rằng mình được Đức Chúa Trời kêu gọi đặc biệt để khôi phục lại mọi khía cạnh của chân lý đã bị mất hoặc làm sai lệch. RCG tự nhận mình là "giáo hội thật duy nhất" trên đất trong thời kỳ hiện tại, nắm giữ và giảng dạy toàn bộ chân lý của Đức Chúa Trời một cách hệ thống. Sự nhấn mạnh vào tính độc tôn và việc sở hữu chân lý toàn diện này là một đặc điểm nổi bật cần được xem xét dưới ánh sáng của Kinh Thánh.
Để hiểu rõ RCG, chúng ta cần đi vào những giáo lý cốt lõi của họ và đặt chúng bên cạnh lẽ thật trong Kinh Thánh.
1. Thần Học về Đức Chúa Trời và Chúa Giê-xu Christ:
RCG dạy về thuyết "Nhị Thần" (Binitarianism), tin rằng Đức Chúa Trời Gia-vê (Đức Chúa Cha) và Chúa Giê-xu Christ (Ngôi Lời) là hai Đấng tồn tại đời đời, cùng bản thể nhưng là hai thân vị riêng biệt. Họ phủ nhận thần tính của Đức Thánh Linh, xem Ngài chỉ là quyền năng hoặc ảnh hưởng của Đức Chúa Trời, không phải một thân vị.
- Phân Tích Kinh Thánh: Kinh Thánh dạy rõ ràng về Đức Chúa Trời Ba Ngôi: Cha, Con và Thánh Linh (Ma-thi-ơ 28:19). Đức Thánh Linh không phải chỉ là "quyền năng" vô nhân cách. Ngài có ý chí (1 Cô-rinh-tô 12:11), cảm xúc (Ê-phê-sô 4:30), và trí tuệ (Rô-ma 8:27). Trong tiếng Hy Lạp, đại từ nhân xưng dành cho Đức Thánh Linh là "ekeinos" (giống đực), chỉ một thân vị (Giăng 16:13-14). Lời chào của Phao-lô trong 2 Cô-rinh-tô 13:14 cũng phân biệt rõ ràng ba thân vị: "Nguyền xin ân điển của Đức Chúa Jêsus Christ, sự yêu thương của Đức Chúa Trời, và sự giao thông của Đức Thánh Linh ở với anh em hết thảy!"
2. Sự Cứu Rỗi và Ân Điển:
Giáo lý của RCG thường được xem là thiên về "sự vâng phục luật pháp" (legalism). Họ nhấn mạnh mạnh mẽ việc giữ các điều răn, luật lệ, đặc biệt là Mười Điều Răn và các lễ nghi trong Cựu Ước như các ngày lễ (Lễ Vượt Qua, Lễ Bánh Không Men, Lễ Ngũ Tuần, Lễ Kèn, Lễ Chuộc Tội, Lễ Lều Tạm) như là điều kiện thiết yếu cho sự cứu rỗi. Trong khi họ có nói đến ân điển, thì trọng tâm thực tế lại đặt trên nỗ lực và sự trung tín của con người trong việc tuân giữ luật pháp.
- Phân Tích Kinh Thánh: Sứ đồ Phao-lô tuyên bố dứt khoát: "Vì chẳng có một người nào bởi việc làm theo luật pháp mà sẽ được xưng công bình trước mặt Ngài... Nhưng hiện bây giờ, sự công bình của Đức Chúa Trời... đã được bày tỏ... tức là sự công bình của Đức Chúa Trời bởi sự tin đến Đức Chúa Jêsus Christ, cho mọi người nào tin" (Rô-ma 3:20-22). Sự cứu rỗi là bởi ân điển, nhờ đức tin, không phải bởi việc làm (Ê-phê-sô 2:8-9). Việc giữ các ngày lễ Cựu Ước đã được hoàn thành trong Chúa Christ. Cô-lô-se 2:16-17 khẳng định: "Vậy chớ có ai đoán xét anh em... về ngày lễ, hoặc ngày mặt trăng mới, hoặc ngày Sa-bát... ấy chỉ là bóng của các việc sẽ tới, còn hình thì ở trong Đấng Christ." Chữ "hình" trong tiếng Hy Lạp là "soma", có nghĩa là thực tại, bản thể. Chúa Christ là sự ứng nghiệm thực sự của tất cả các biểu tượng đó.
3. Ngày Sa-bát và Các Luật Lệ Cựu Ước:
RCG kiên quyết giữ ngày Sa-bát thứ Bảy (từ chiều thứ Sáu đến chiều thứ Bảy) như một dấu chỉ bắt buộc cho dân sự của Đức Chúa Trời. Họ xem việc thờ phượng vào Chủ Nhật là "dấu của con thú" và là sự phản bội chân lý.
- Phân Tích Kinh Thánh: Trong Tân Ước, ngày thứ nhất trong tuần (Chủ Nhật) được ghi nhận là thời điểm các môn đồ nhóm lại để bẻ bánh và thờ phượng, kỷ niệm sự phục sinh của Chúa (Công vụ 20:7; 1 Cô-rinh-tô 16:2). Sứ đồ Phao-lô giảng dạy về sự tự do của Cơ Đốc nhân khỏi ách nô lệ của ngày tháng: "Người nầy tưởng ngày nầy hơn ngày khác, kẻ kia tưởng mọi ngày đều bằng nhau; ai nấy hãy tin chắc ở trí mình" (Rô-ma 14:5). Hê-bơ-rơ 4:9-10 nói về một "sự yên nghỉ Sa-bát" thuộc linh còn lại cho dân Đức Chúa Trời, đó là sự yên nghỉ trong Đấng Christ, không còn là một ngày thuộc thể nữa. Luật pháp là thầy giáo dẫn chúng ta đến với Đấng Christ (Ga-la-ti 3:24), và giờ đây chúng ta sống dưới luật pháp của Đấng Christ (1 Cô-rinh-tô 9:21), là luật yêu thương.
4. Linh Hồn và Sự Sống Lại:
RCG tin thuyết "linh hồn ngủ" (soul sleep) và thuyết "sự chết là trạng thái vô thức". Họ phủ nhận sự bất tử tự nhiên của linh hồn, tin rằng người chết hoàn toàn không có ý thức cho đến khi được sống lại trong ngày phán xét cuối cùng.
- Phân Tích Kinh Thánh: Kinh Thánh dạy rằng khi thể xác chết đi, linh hồn của người tin Chúa lập tức ở cùng Chúa. Chúa Giê-xu phán với kẻ trộm trên thập tự giá: "Quả thật, ta nói cùng ngươi, hôm nay ngươi sẽ được ở với ta trong nơi Ba-ra-đi" (Lu-ca 23:43). Phao-lô khao khát "được đi ở với Đấng Christ", điều đó "là tốt lắm" (Phi-líp 1:23). Ông cũng dạy rằng "vắng mặt nơi thân thể thì ở cùng Chúa" (2 Cô-rinh-tô 5:8). Từ Hy Lạp "koimao" được dùng cho sự chết của người tin (ví dụ: 1 Tê-sa-lô-ni-ca 4:13-14), có nghĩa là "ngủ", nhưng đây là cách nói ẩn dụ về thể xác, chứ không phải trạng thái của linh hồn. Hình ảnh các linh hồn dưới chân bàn thờ trong Khải Huyền 6:9-11 cho thấy sự tỉnh thức sau khi chết.
Từ việc nghiên cứu và phân tích trên, chúng ta rút ra những bài học thực tiễn quan trọng cho đời sống đức tin của mình:
1. Tìm Kiếm Sự Cân Bằng Giữa Chân Lý và Ân Điển: Lời cảnh báo lớn nhất từ việc nghiên cứu các nhóm như RCG là nguy cơ đánh mất trọng tâm của Phúc Âm. Chúng ta được kêu gọi "giữ lấy lẽ thật" (2 Ti-mô-thê 1:14) nhưng luôn trong tinh thần khiêm nhường, nhận biết rằng sự hiểu biết của chúng ta là "gián tiếp" và "không trọn vẹn" (1 Cô-rinh-tô 13:12). Đồng thời, chúng ta phải luôn đặt thập tự giá của Chúa Giê-xu Christ và ân điển nhưng không của Ngài làm trung tâm của mọi sự giảng dạy và đời sống. Đừng để bất kỳ luật lệ hay nghi thức nào che khuất ánh sáng của ân điển.
2. Sống Trong Tự Do Thuộc Linh và Trách Nhiệm: Chúa Christ đã giải phóng chúng ta để chúng ta được tự do (Ga-la-ti 5:1). Sự tự do này không phải là cái cớ để phóng túng (Ga-la-ti 5:13), nhưng là tự do để yêu mến, phụng sự Chúa và phục vụ người khác cách vui mừng. Thay vì tập trung vào việc "không được làm" điều này điều kia, hãy tập trung vào việc "được trở nên" giống như Chúa Christ - là kết quả của Thánh Linh Ngài làm việc trong chúng ta.
3. Kiểm Tra Mọi Sự Bằng Kinh Thánh: Hãy noi gương người Bê-rê, "ngày đêm nghiên cứu Kinh Thánh để xem lời giảng có thật chăng" (Công vụ 17:11). Đừng chấp nhận bất kỳ giáo lý nào chỉ vì nó được tuyên bố với thẩm quyền mạnh mẽ hoặc từ một người lãnh đạo có sức thu hút. Hãy đọc toàn bộ Kinh Thánh trong ngữ cảnh của nó, dưới sự dẫn dắt của Đức Thánh Linh, và so sánh lời giảng với Lời Hằng Sống.
4. Gìn Giữ Sự Hiệp Một của Hội Thánh Phổ Thông: Tuyên bố về việc là "giáo hội thật duy nhất" thường dẫn đến tinh thần độc tôn, chia rẽ và phán xét anh em khác trong Đấng Christ. Kinh Thánh dạy chúng ta phải "hết sức giữ gìn sự hiệp một của Thánh Linh" (Ê-phê-sô 4:3). Sự hiệp một này được xây dựng trên nền tảng chung là "một Chúa, một đức tin, một phép báp-têm" (Ê-phê-sô 4:5), chứ không phải trên sự đồng nhất trong mọi chi tiết thần học hoặc nghi lễ.
Giáo hội Thiên Chúa được Phục hồi đại diện cho một nỗ lực nghiêm túc nhằm tuân theo Kinh Thánh và sống một đời sống thánh khiết. Tuy nhiên, qua việc phân tích dưới ánh sáng của toàn bộ Kinh Thánh, chúng ta thấy những sai lệch quan trọng trong các giáo lý then chốt của họ, đặc biệt là về bản tính Đức Chúa Trời Ba Ngôi, bản chất của sự cứu rỗi bởi ân điển qua đức tin, và sự ứng nghiệm của luật pháp trong Chúa Giê-xu Christ.
Lời kêu gọi cho mỗi chúng ta là hãy bám chặt lấy Chúa Giê-xu Christ, "là đường đi, lẽ thật, và sự sống" (Giăng 14:6). Ngài là sự mặc khải trọn vẹn của Đức Chúa Trời (Hê-bơ-rơ 1:1-3). Mọi khải thị, giáo lý hay truyền thống đều phải quy phục dưới chân Ngài. Hãy xây dựng đời sống mình trên nền tảng vững chắc là Lời Chúa, được Thánh Linh dẫn dắt, và trong mối thông công với Hội Thánh phổ thông của Ngài. Ước mong chúng ta luôn "lấy lòng yêu thương nói ra lẽ chân thật" (Ê-phê-sô 4:15), để trong mọi sự, Đấng Christ được tôn cao.
"Vả, ấy là nhờ ân điển, bởi đức tin, mà anh em được cứu, điều đó không phải đến từ anh em, bèn là sự ban cho của Đức Chúa Trời. Ấy chẳng phải bởi việc làm đâu, hầu cho không ai khoe mình." (Ê-phê-sô 2:8-9)