Kinh Thánh Nói Gì Về Việc Vâng Phục Người Lãnh Đạo Thuộc Linh?
Trong đời sống Cơ Đốc nhân, mối quan hệ giữa tín hữu và những người lãnh đạo thuộc linh – như mục sư, trưởng lão, giáo sĩ, hay những người được Chúa đặt lên để chăm sóc Hội Thánh – là một chủ đề quan trọng. Kinh Thánh dạy rõ ràng về sự vâng phục đối với những người lãnh đạo thuộc linh, nhưng đồng thời cũng đưa ra những giới hạn và nguyên tắc để tránh sự lạm dụng quyền lực. Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu vào những lời dạy của Kinh Thánh về vấn đề này, khai thác từ ngữ gốc, phân tích bối cảnh, và đưa ra ứng dụng thực tiễn cho cuộc sống đức tin hôm nay.
Trước khi bàn về sự vâng phục, chúng ta cần hiểu Kinh Thánh định nghĩa ai là người lãnh đạo thuộc linh. Trong Tân Ước, từ ngữ được sử dụng bao gồm “trưởng lão” (presbyteros), “giám mục” (episkopos), “người chăn bầy” (poimēn), và “người dạy dỗ” (didaskalos). Những chức vụ này được Đức Chúa Trời lập lên để “trang bị cho các thánh đồ để làm công việc phục vụ, gây dựng thân thể Đấng Christ” (Ê-phê-sô 4:11-12). Người lãnh đạo thuộc linh không phải là người tự xưng, nhưng được Đức Thánh Linh xức dầu và được Hội Thánh công nhận qua các tiêu chuẩn Kinh Thánh (1 Ti-mô-thê 3:1-13; Tít 1:5-9).
Chúa Giê-xu là mẫu mực của người lãnh đạo: “Con Người đến không phải để được phục vụ, nhưng để phục vụ và phó sự sống mình làm giá chuộc cho nhiều người” (Ma-thi-ơ 20:28). Người lãnh đạo thuộc linh chân chính là người noi gương Chúa, yêu thương và phục vụ bầy chiên, chứ không cai trị cách độc đoán (1 Phi-e-rơ 5:2-3).
Kinh Thánh có nhiều phân đoạn trực tiếp dạy tín hữu phải vâng phục những người lãnh đạo thuộc linh. Dưới đây là một số trọng tâm:
1. Hê-bơ-rơ 13:17
“Hãy vâng lời kẻ dẫn anh em và chịu phục các người ấy; bởi các người ấy tỉnh thức về linh hồn anh em như kẻ phải khai trình, hầu các người ấy lấy lòng vui mừng mà làm việc ấy, không than thở, vì ấy chẳng ích lợi gì cho anh em.” (Bản Truyền Thống 1925)
Từ “vâng lời” trong tiếng Hy Lạp là peithō, có nghĩa thuyết phục, tin theo, vâng theo. Còn “chịu phục” là hypeikō, nghĩa là đầu hàng, phục tùng. Động lực cho sự vâng phục này là vì các lãnh đạo có trách nhiệm trước Chúa về linh hồn tín hữu. Khi hội chúng vâng phục, các lãnh đạo có thể thi hành chức vụ với sự vui mừng, và điều đó mang lại ích lợi cho chính tín hữu.
2. 1 Phi-e-rơ 5:5
“Cũng vậy, hỡi người trẻ tuổi, hãy phục kẻ trưởng lão. Hết thảy đối đãi nhau phải trang sức bằng sự khiêm nhường; vì Đức Chúa Trời chống cự kẻ kiêu ngạo, mà ban ơn cho kẻ khiêm nhường.”
“Phục” ở đây là hypotassō – đặt mình dưới quyền, thuận phục. Sự vâng phục không chỉ là nghĩa vụ, mà còn là biểu hiện của lòng khiêm nhường trước Chúa.
3. 1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:12-13
“Hỡi anh em, xin anh em kính trọng kẻ có công khó trong anh em, là kẻ tuân theo Chúa mà chỉ bảo anh em, và sửa dạy anh em. Hãy lấy lòng rất yêu thương yêu mến họ vì cớ công việc họ. Hãy ở cho hòa thuận với nhau.”
Kính trọng và yêu mến những người lãnh đạo là cách cụ thể của sự vâng phục. Điều này xuất phát từ sự công nhận công lao của họ trong Chúa.
4. 1 Ti-mô-thê 5:17
“Các trưởng lão khéo cai trị Hội Thánh thì mình đáng được kính trọng bằng hai, nhứt là những người chịu khó trong sự giảng dạy.”
“Kính trọng bằng hai” có thể hiểu là sự tôn trọng và hỗ trợ vật chất (xem câu 18). Sự vâng phục bao hàm cả việc cung cấp nhu cầu cho người lãnh đạo.
5. Cô-lô-se 3:16; 1 Cô-rinh-tô 16:15-16
Ngoài ra, trong nhiều thư tín, Phao-lô khuyên các tín hữu hãy thuận phục những người được Chúa đặt để cai quản và phục vụ Hội Thánh.
Kinh Thánh không dạy sự vâng phục tuyệt đối, mù quáng đối với bất kỳ con người nào, vì chỉ có Đức Chúa Trời là Đấng đáng được vâng phục hoàn toàn. Khi mệnh lệnh của người lãnh đạo trái với Lời Chúa, tín hữu phải ưu tiên vâng phục Đức Chúa Trời hơn người ta (Công vụ 5:29). Các sứ đồ đã nói: “Thà vâng lời Đức Chúa Trời còn hơn là vâng lời người ta.”
Người lãnh đạo thuộc linh cũng có thể sai lầm hoặc phạm tội. Kinh Thánh cho phép và thậm chí yêu cầu Hội Thánh phải sửa dạy, khiển trách họ khi họ phạm lỗi (1 Ti-mô-thê 5:19-20). Tuy nhiên, điều này phải được thực hiện với tinh thần yêu thương, tôn trọng, và có đủ bằng chứng.
Vậy, sự vâng phục người lãnh đạo thuộc linh chỉ đúng khi họ dẫn dắt theo Lời Chúa và gương mẫu của Đấng Christ. Nếu họ yêu cầu điều gì trái với Kinh Thánh, tín hữu phải kiên quyết từ chối, nhưng vẫn giữ thái độ khiêm nhường, không nổi loạn vô cớ.
1. Chúa Giê-xu vâng phục Đức Chúa Cha
Trọn đời sống Chúa Giê-xu là sự vâng phục trọn vẹn Đức Chúa Cha. Ngài nói: “Ta không tìm ý muốn của ta, nhưng ý muốn của Đấng đã sai ta” (Giăng 5:30). Dù phải chịu khổ hình thập tự, Ngài vẫn cầu nguyện: “Cha ơi, nếu có thể được, xin cho chén này lìa khỏi con; song không theo ý con, mà theo ý Cha” (Ma-thi-ơ 26:39). Chúa Giê-xu là mẫu mực tối cao của sự vâng phục.
2. Các sứ đồ vâng phục Chúa và Hội Thánh
Trong Công vụ, các sứ đồ vâng theo lời Chúa và sự hướng dẫn của Đức Thánh Linh, nhưng họ cũng đặt mình dưới sự lãnh đạo tập thể của Hội Thánh (Công vụ 15:1-29). Họ nhận biết rằng mình là đầy tớ của Chúa, và sự vâng phục đúng đắn mang lại phước hạnh và hiệu quả cho chức vụ.
Theo Kinh Thánh, sự vâng phục không phải là cớ để thống trị hay nô lệ, nhưng có những mục đích tốt đẹp:
- Để được bảo vệ và dẫn dắt thuộc linh: Người lãnh đạo giúp tín hữu tránh sai lầm, giữ vững đức tin (Hê-bơ-rơ 13:17).
- Để Hội Thánh được trật tự và hiệp một: “Mọi sự đều nên làm cho phải phép và theo thứ tự” (1 Cô-rinh-tô 14:40). Sự vâng phục góp phần xây dựng sự hiệp nhất.
- Để tôn cao Chúa: Khi chúng ta vâng phục các trưởng lão như vâng phục Chúa, chúng ta thể hiện lòng kính sợ Chúa (Ê-phê-sô 5:21).
- Để nhận lãnh phước lành: Lời hứa trong Hê-bơ-rơ 13:17 cho thấy sự vâng phục đem lại ích lợi và giúp người lãnh đạo làm việc với lòng vui mừng, từ đó Hội Thánh được gây dựng.
Làm thế nào để áp dụng nguyên tắc vâng phục người lãnh đạo thuộc linh một cách cân bằng và đúng theo Kinh Thánh?
1. Trong Hội Thánh địa phương
Tín hữu cần tôn trọng mục sư, trưởng lão, và các người phục vụ trong Hội Thánh. Điều này thể hiện qua việc:
- Tham dự các buổi nhóm, lắng nghe và tiếp nhận sự dạy dỗ với tấm lòng cởi mở (Hê-bơ-rơ 13:7).
- Hỗ trợ chức vụ của họ bằng lời cầu nguyện, đóng góp tài chính, và sẵn sàng phục vụ theo khả năng (1 Ti-mô-thê 5:17-18).
- Khi có bất đồng, hãy đến nói chuyện riêng với tinh thần xây dựng, không nói hành hoặc gây chia rẽ.
2. Trong gia đình
Kinh Thánh dạy vợ phải thuận phục chồng (Ê-phê-sô 5:22), con cái vâng phục cha mẹ (Ê-phê-sô 6:1), và đầy tớ vâng phục chủ (Ê-phê-sô 6:5). Đây cũng là mô hình của sự lãnh đạo thuộc linh trong gia đình. Tuy nhiên, chồng phải yêu vợ như Chúa yêu Hội Thánh, và cha mẹ không nên chọc giận con cái (Ê-phê-sô 6:4).
3. Trong công việc và xã hội
Rô-ma 13:1-7 dạy phải vâng phục các quyền cầm quyền vì họ được Đức Chúa Trời lập lên. Dù không trực tiếp là lãnh đạo thuộc linh, nhưng nguyên tắc vâng phục vẫn áp dụng, miễn là không vi phạm Lời Chúa.
4. Khi đối diện với sự lạm quyền
Nếu người lãnh đạo yêu cầu điều trái với lương tâm đã được Lời Chúa soi sáng, bạn có quyền và bổn phận từ chối. Hãy làm với thái độ khiêm nhường, giải thích lý do từ Kinh Thánh. Nếu cần, tìm kiếm sự giúp đỡ từ các trưởng lão khác hoặc Hội Thánh mẹ.
Vâng phục người lãnh đạo thuộc linh là một mệnh lệnh rõ ràng trong Kinh Thánh, nhưng đi kèm với trách nhiệm của người lãnh đạo phải sống và dẫn dắt theo gương Đấng Christ. Sự vâng phục này không phải là mù quáng, mà dựa trên Lời Chúa và nhằm mục đích gây dựng Hội Thánh, bảo vệ đức tin, và tôn vinh Đức Chúa Trời. Là Cơ Đốc nhân, chúng ta được kêu gọi sống khiêm nhường, sẵn sàng thuận phục những người Chúa đặt để chăm sóc linh hồn chúng ta. Đồng thời, chúng ta phải luôn đặt Chúa và Lời Ngài lên trên hết, vâng theo Ngài trong mọi sự. Xin Chúa ban cho mỗi chúng ta sự khôn ngoan và ơn đi để thực hành lẽ thật này trong đời sống hằng ngày.