Có phải bên trong mỗi người đều có “khoảng trống do Chúa tạo nên”?

02 December, 2025
15 phút đọc
2,819 từ
Chia sẻ:

Khoảng Trống Do Chúa Tạo Nên: Sự Khao Khát Thuộc Linh Trong Tâm Hồn Mỗi Người

Trong hành trình kiếm tìm ý nghĩa cuộc sống, con người thường xuyên đối diện với một cảm giác mơ hồ: một sự trống rỗng, một cơn khát không tên, một nỗi khao khát không gì trên đời này có thể thỏa mãn trọn vẹn. Triết gia, văn sĩ, và cả những người bình thường đều mô tả về nó. Nhưng với góc nhìn Kinh Thánh, liệu đây có phải là một “khoảng trống do chính Chúa tạo nên” trong mỗi chúng ta? Bài nghiên cứu này sẽ đi sâu khảo sát nền tảng thần học, các phân đoạn Kinh Thánh then chốt, và ý nghĩa thực tiễn của chân lý này cho đời sống đức tin.


I. CĂN NGUYÊN THẦN HỌC: CON NGƯỜI ĐƯỢC TẠO DỰNG CHO SỰ THÔNG CÔNG

Để hiểu bản chất của “khoảng trống” này, trước hết chúng ta phải quay về Sáng thế ký, nơi khải thị về nguồn gốc và mục đích của loài người.

“Giê-hô-va Đức Chúa Trời bèn lấy bụi đất nắn nên hình người, hà sanh khí vào lỗ mũi; thì người trở nên một loài sanh linh.” (Sáng-thế Ký 2:7)

Con người khác biệt với mọi tạo vật khác bởi được Đức Chúa Trời trực tiếp “hà sanh khí” (נִשְׁמַת חַיִּים – nishmat chayyim – hơi thở của sự sống) vào. Điều này thiết lập một mối quan hệ độc nhất vô nhị: con người là một thực thể thuộc linh được thiết kế để thông công với Đấng Tạo Hóa. Hình ảnh Đức Chúa Trời “đi dạo” trong vườn với A-đam (Sáng 3:8) cho thấy một sự kết hợp mật thiết và trọn vẹn.

Mục đích tối thượng của con người được tóm tắt trong Giáo lý đầu tiên của Westminster: “Mục đích chính của con người là làm vinh hiển Đức Chúa Trời và hưởng mối tương giao với Ngài đời đời.” Khoảng trống, nếu có, chính là hình dạng của mối tương giao đó – một không gian chỉ có Đức Chúa Trời mới có thể lấp đầy một cách trọn vẹn.


II. SỰ SA NGÃ VÀ HỆ QUẢ: “KHOẢNG TRỐNG” TRỞ THÀNH VẾT THƯƠNG

Tội lỗi không tạo ra khoảng trống, nhưng nó bóp méo, làm ô uế và khiến khoảng trống đó trở nên đau đớn. Khi A-đam và Ê-va phạm tội, điều đầu tiên họ cảm nhận là sự xa cách: “Tôi nghe tiếng Chúa trong vườn, bèn sợ… nên tôi trốn” (Sáng 3:10). Mối thông công nguyên thủy bị phá vỡ. “Khoảng trống cho Chúa” giờ đây trở thành một vết thương hở, một sự thiếu vắng gây ra nỗi sợ hãi, xấu hổ và lạc lõng.

Sứ đồ Phao-lô mô tả tình trạng của nhân loại xa cách Đức Chúa Trời trong Ê-phê-sô 2:12: “Đang thuở ấy, … không có Đấng Christ, không có quyền công dân trong Y-sơ-ra-ên, dự ngoại về giao ước của lời hứa, không có sự trông cậy và không có Đức Chúa Trời ở trong thế gian.” Cụm “không có Đức Chúa Trời” (ἄθεοι – atheoi) mô tả chính xác tình trạng của một tâm hồn có khoảng trống thuộc linh nhưng không có Đấng làm đầy.


III. CHỨNG CỨ TỪ VĂN CHƯƠNG KHÔN NGOAN VÀ THI THIÊN: TIẾNG KÊU CỦA TÂM HỒN

Cựu Ước đầy rẫy những tiếng kêu than phản ánh sự khao khát này.

“Hỡi Đức Chúa Trời, Chúa là Đức Chúa Trời tôi, vừa sáng tôi tìm cầu Chúa. Linh hồn tôi khát khao Chúa, thịt tôi mong ước Chúa trong một đồng vắng, khô khan, cỏi chẳng nước.” (Thi Thiên 63:1)

Đa-vít dùng từ “khát” (צָמֵא – tsame) và “mong ước” (כָּמַהּ – kamah – khao khát mãnh liệt) để diễn tả nhu cầu thuộc linh cấp thiết. Ông nhận ra rằng chỉ có Chúa mới thỏa mãn được cơn khát này, giống như nước trong sa mạc.

Sách Truyền-đạo là một luận văn triết lý về sự trống rỗng: “Hư không của sự hư không, hư không của sự hư không, thảy đều hư không” (Truyền-đạo 1:2). Tác giả, sau khi thử nghiệm mọi thứ (sự khôn ngoan, sự vui chơi, của cải, công trình), đều kết luận là “hư không” (הֶבֶל – hevel – hơi thở thoáng qua, vô nghĩa). Ông kết luận: “Đức Chúa Trời cũng đã đặt sự đời đời trong lòng người” (Truyền-đạo 3:11). Từ “sự đời đời” (הָעֹלָם – ha’olam) ở đây còn có nghĩa là “ý thức về sự vĩnh hằng”. Chính Đức Chúa Trời đã đặt vào lòng người một ý thức về sự vĩnh cửu, một khả năng nhận biết và khao khát điều tồn tại mãi mãi vượt trên thế giới vật chất chóng qua này. Đây chính là bằng chứng mạnh mẽ cho “khoảng trống do Chúa tạo nên”.


IV. GIẢI PHÁP TRONG TÂN ƯỚC: CHÚA GIÊ-XU CHRIST – ĐẤNG LÀM ĐẦY TRỌN VẸN

Nếu Cựu Ước chẩn đoán cơn khát, thì Tân Ước công bố nguồn nước hằng sống.

Trong cuộc đối thoại với người đàn bà Sa-ma-ri, Chúa Giê-xu phán: “Phàm ai uống nước này vẫn còn khát mãi; nhưng uống nước ta sẽ cho, thì chẳng hề khát nữa. Nước ta cho sẽ thành một mạch nước trong người đó văng ra cho đến sự sống đời đời.” (Giăng 4:13-14). Ngài không chỉ cung cấp nước, Ngài chính là nguồn nước (Pegē hydatos) tuôn trào bên trong lòng người tin.

Lời mời cuối cùng trong Kinh Thánh cũng vang lên: “Kẻ nào khát, hãy đến; kẻ nào muốn, hãy nhận lấy nước sự sống cách nhưng không.” (Khải-huyền 22:17). Đức Chúa Giê-xu Christ là câu trả lời duy nhất và đầy đủ cho khoảng trống thuộc linh. Sứ đồ Phao-lô tuyên bố: “Vả, sự đầy dẫy của bổn tánh Đức Chúa Trời thảy đều ở trong Đấng ấy như có hình” (Cô-lô-se 2:9). Và trong Đấng Christ, chúng ta được “đầy dẫy” (πληρόω – plēroō – làm cho đầy trọn, hoàn tất) mọi sự (Cô-lô-se 2:10).

Quan trọng hơn, khi một người tin nhận Chúa Giê-xu, Chúa Thánh Linh ngự vào lòng họ (Ê-phê-sô 1:13-14). Ngài không chỉ lấp đầy, mà Ngài chính là Đấng Bảo Đảm (ἀρραβών – arrabōn – vật thế chấp, cọc đầu tiên) cho sự cứu chuộc trọn vẹn trong tương lai. Khoảng trống được lấp đầy bởi chính sự hiện diện của Ba Ngôi Đức Chúa Trời.


V. ỨNG DỤNG THỰC TIỄN CHO ĐỜI SỐNG CƠ ĐỐC NHÂN

Hiểu được chân lý này biến đổi cách chúng ta sống và nhìn nhận những khao khát của mình:

  • 1. Nhận Biết và Gọi Đúng Tên Cơn Khát: Khi cảm thấy trống rỗng, bất an, hay khao khát không nguôi điều gì đó, thay vì vội vã nhét đầy bằng các thú vui, công việc, hay các mối quan hệ, hãy dừng lại và tự hỏi: “Đây có phải là tiếng gọi từ khoảng trống thuộc linh mà chỉ Chúa mới lấp đầy được không?” Hãy như Đa-vít, biết chuyển hóa cơn khát đời thành lời cầu nguyện.

  • 2. Hướng Sự Thờ Phượng Đến Đúng Đối Tượng: Con người là sinh vật thờ phượng. Khoảng trống thuộc linh thường bị nhồi nhét bởi những “thần tượng” (tình yêu, sự nghiệp, tiền bạc, con cái, danh vọng). Áp-ra-ham Hê-bơ-rơ gọi đây là “sự thờ phượng tạo vật thay cho Đấng Tạo Hóa” (Rô-ma 1:25). Ứng dụng là liên tục kiểm tra lòng mình, xem điều gì đang chiếm vị trí của Chúa trong nỗi khao khát sâu thẳm nhất.

  • 3. Làm Đầy Bằng Lời Chúa và Sự Cầu Nguyện: Khoảng trống được tạo ra cho Chúa thì chỉ có thể được nuôi dưỡng bởi chính Ngài. Sự thông công thường xuyên qua việc đọc, suy ngẫm Lời Chúa (Ma-thi-ơ 4:4) và cầu nguyện là cách “bảo dưỡng” mối quan hệ đó. Như Augustinô đã cầu nguyện: “Chúa dựng nên con cho Chúa, nên lòng con khắc khoải cho đến khi được yên nghỉ trong Chúa.”

  • 4. Sử Dụng Khoảng Trống Như Cơ Hội Truyền Giáo: Hiểu rằng mọi người xung quanh đều có chung một khoảng trống này cho chúng ta sự cảm thông sâu sắc và một điểm tiếp cận hiệu quả để chia sẻ Phúc Âm. Chúng ta có thể nói: “Bạn có bao giờ cảm thấy một nỗi khao khát mà không điều gì trên đời thỏa mãn không? Tôi đã khám phá ra rằng…”

  • 5. Sống Với Niềm Hy Vọng Cánh Chung: Sự thỏa mãn trọn vẹn cuối cùng chỉ đến khi chúng ta thấy Ngài “mặt đối mặt” (1 Cô-rinh-tô 13:12). Khoảng trống nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta là “kẻ lữ hành, kẻ khách lạ” (1 Phi-e-rơ 2:11) trên đất này, và quê hương đích thực, nơi mọi khao khát được nên trọn, là ở với Chúa đời đời.

KẾT LUẬN

Vậy, có phải bên trong mỗi người đều có một “khoảng trống do Chúa tạo nên”? Câu trả lời Kinh Thánh là “Có”. Đó không phải là một lỗi thiết kế, mà là dấu ấn của Đấng Tạo Hóa, một không gian thiêng liêng được định hình để chỉ chứa đựng chính Ngài. Nó là bằng chứng cho thấy chúng ta được dựng nên cho một mục đích cao hơn thế giới vật chất này. Sự sa ngã đã biến khoảng trống ấy thành nơi đau khổ và lầm lạc, nhưng qua sự chết và sống lại của Chúa Giê-xu Christ, con đường để được lấp đầy, chữa lành và thỏa mãn đã được mở ra.

Hãy đừng sợ hãi hay chạy trốn cảm giác khao khát đó. Thay vào đó, hãy để nó dẫn bạn đến với Chúa Giê-xu, là Nguồn Nước Hằng Sống, Đấng duy nhất có thể biến “khoảng trống” thành “kho báu”, và khiến linh hồn bạn thốt lên như thi sĩ: “Linh hồn tôi nương náu mình nơi Chúa” (Thi Thiên 57:1).


Quay Lại Bài Viết