Vị thần vô danh trong Công vụ 17:23 là ai?

02 December, 2025
19 phút đọc
3,768 từ
Chia sẻ:

Vị Thần Vô Danh Trong Công Vụ 17:23

Trong hành trình truyền giáo của mình, sứ đồ Phao-lô đã đối diện với một trong những nền văn hóa triết học và tôn giáo phức tạp nhất của thế giới cổ đại: thành A-thên (Athens). Tại đây, giữa những đền thờ, tượng thần và những cuộc tranh luận triết học, Phao-lô đã khám phá ra một điểm tiếp xúc đầy trí tuệ và cảm động để rao giảng Tin Lành. Điểm then chốt ấy là một bàn thờ với dòng chữ khắc: “Kính Đức Chúa Trời Không Biết.” Vị thần vô danh này là ai? Câu trả lời không chỉ là một bài học về lịch sử hay khảo cổ, mà là một cánh cửa mở vào sự hiểu biết sâu sắc về bản tính của Đức Chúa Trời, sự mặc khải của Ngài cho nhân loại, và phương pháp hội nhập văn hóa trong sứ mạng rao truyền chân lý.

Bối Cảnh Lịch Sử và Văn Hóa của Công Vụ 17

Để hiểu trọn vẹn ý nghĩa của “Vị thần không biết,” chúng ta cần đặt mình vào bối cảnh của phân đoạn Kinh Thánh Công vụ 17:16-34. Sau những khó khăn tại thành Phi-líp và Bê-rê, Phao-lô đến A-thên một mình và chờ Sê-la cùng Ti-mô-thê (câu 16). Tinh thần của ông “nổi giận” (παροξύνετο, paroxyneto – được kích động mạnh mẽ, nhiệt thành) khi thấy thành phố đầy những thần tượng (εἴδωλον, eidōlon). A-thên lúc bấy giờ không chỉ là trung tâm nghệ thuật, chính trị mà còn là cái nôi của triết học và tôn giáo đa thần. Người dân ở đây “chỉ chuyên nói và nghe điều mới lạ” (câu 21). Họ thờ phượng vô số các thần, từ các vị thần chính của đền Pantheon như Zeus, Athena, đến các vị thần nhỏ và các lực lượng thiên nhiên. Trong bối cảnh đó, họ cũng lo sợ rằng mình có thể bỏ sót, xúc phạm một vị thần nào đó mà họ chưa biết đến. Do đó, họ dựng lên những bàn thờ với khẩu hiệu “ΑΓΝΩΣΤΩ ΘΕΩ” (AGNŌSTŌ THEŌ), có nghĩa là “Cho (Đấng) Thần/Kỳ không biết.” Đây là một hành động của lòng sợ hãi tôn giáo và sự thận trọng, nhằm đảm bảo rằng mọi quyền lực siêu nhiên tiềm ẩn đều được tôn kính, tránh gây ra sự phẫn nộ hay trừng phạt.

Giải Nghĩa “Đức Chúa Trời Không Biết” Từ Nguyên Ngữ

Từ Hy Lạp được sử dụng là Ἄγνωστος (Agnōstos), ghép từ tiếp đầu ngữ “α-” (không) và “γνωστός” (gnōstos – được biết đến, có thể nhận biết). Vì vậy, “Agnōstos Theos” có nghĩa đen là “Vị thần không được biết đến, không thể nhận biết, hoặc không thể gọi tên.” Trong triết học Hy Lạp, có một khái niệm về một Đấng Tối Cao, một Nguyên Lý Đầu Tiên vượt lên trên tất cả các vị thần trong thần thoại, nhưng khái niệm này thường trừu tượng và xa cách. Bàn thờ “kính Đức Chúa Trời không biết” có thể phản ánh:

1. Sự thừa nhận về giới hạn của nhận thức con người: Họ biết rằng có những thực tại thần linh vượt quá sự hiểu biết và danh xưng của họ.
2. Nỗi sợ hãi tôn giáo: Muốn “bảo hiểm” tâm linh, tôn kính mọi thế lực để được an toàn.
3. Một sự trống rỗng và khao khát: Nó cho thấy một chỗ trống trong tâm linh mà các thần tượng với danh xưng rõ ràng không thể lấp đầy. Đây chính là “khoảng trống hình Đức Chúa Trời” (God-shaped vacuum) trong lòng người, như Giăng Calvin đã nhận xét.

Phao-lô, được đầy dẫy Đức Thánh Linh và sự khôn ngoan, đã nhìn thấy trong bàn thờ này không phải là một sự mê tín đơn thuần, mà là một “cầu nối” tuyệt vời cho Tin Lành. Ông không chỉ trích hay chế nhạo sự mê tín của họ. Thay vào đó, ông tôn trọng sự tìm kiếm của họ và dùng chính điểm này để công bố Đức Chúa Trời Chân Thật mà họ đang tìm kiếm một cách mù mờ.

Phao-lô Rao Giảng Về Vị Thần Vô Danh: Công Vụ 17:24-31

Phao-lô đã trình bày một bài giảng ngắn nhưng cực kỳ súc tích và thần học sâu sắc tại nơi gọi là A-rê-ô-ba (đồi Mars). Ông tuyên bố: “Đấng mà các ngươi thờ mà không biết đó, là Đấng ta đang rao truyền cho” (câu 23b). Từ đây, ông giới thiệu Đức Chúa Trời của Kinh Thánh, Đấng hoàn toàn đối lập với các thần tượng của người A-thên:

1. Đấng Tạo Hóa Chủ Quyền (câu 24): “Đức Chúa Trời đã dựng nên thế giới và mọi vật trong đó.” Ngài là ἀρχή (archē – nguyên thủy, nguồn gốc). Ngài không phải là một phần của thế giới (phiếm thần), cũng không do thế giới sinh ra, nhưng là Đấng tạo dựng nên mọi sự từ hư không.

2. Đấng Tự Hữu, Không Cần Đền Thờ (câu 24-25): “Ngài là Chúa của trời đất, chẳng ngự trong đền thờ bởi tay người ta dựng nên... vì Ngài là Đấng ban sự sống, hơi sống, muôn vật cho mọi người.” Các thần của người A-thên bị giam hãm trong những đền thờ bằng đá (ναός, naos). Nhưng Đức Chúa Trời chân thật là παντοκράτωρ (pantokratōr – Đấng Toàn Năng, cai quản mọi sự), không thể bị giới hạn bởi không gian vật chất.

3. Đấng Dựng Nên Muôn Dân và Định Chỗ Ở Cho Họ (câu 26): Phao-lô phá vỡ quan niệm ưu việt chủng tộc hay địa phương của người Hy Lạp. Từ một người (A-đam), Đức Chúa Trời đã làm nên mọi dân tộc, và Ngài ấn định thời kỳ và biên giới của họ. Điều này khẳng định chủ quyền của Ngài trên lịch sử.

4. Đấng Được Tìm Kiếm và Gần Gũi (câu 27-28): “Ấy là để cho họ tìm kiếm Đức Chúa Trời, và hết sức rờ tìm cho được, dẫu Ngài chẳng ở xa mỗi một người trong chúng ta.” Đây là điểm then chốt. Sự tìm kiếm “Vị thần không biết” của họ không phải là vô ích. Chính Đức Chúa Trời đã đặt sự khao khát ấy trong lòng họ (Truyền đạo 3:11). Phao-lô trích dẫn một nhà thơ Hy Lạp (có lẽ từ Epimenides hay Aratus): “Vì ở trong Ngài chúng ta được sống, động, và có.” Ngay cả văn hóa ngoại giáo cũng có những “hạt giống của Lời” phản ánh chân lý.

5. Đấng Kêu Gọi Ăn Năn và Sẽ Phán Xét (câu 30-31): Phao-lô không dừng ở việc giới thiệu một Đấng Tạo Hóa tốt lành. Ông đi đến điểm then chốt của Tin Lành: “Ngài đã truyền cho mọi người trong mọi nơi đều phải ăn năn.” Lý do: “Vì Ngài đã chỉ định một ngày, khi Ngài sẽ lấy sự công bình đoán xét thế gian, bởi Người Ngài đã lập.” “Người” ở đây chính là Chúa Giê-xu Christ, Đấng mà Đức Chúa Trời đã khiến sống lại từ kẻ chết. Đây là sự khác biệt căn bản: Đức Chúa Trời không còn “không biết” nữa. Ngài đã tự bày tỏ mình một cách rõ ràng và quyết định qua Con Một của Ngài là Giê-xu Christ.

Vị Thần Vô Danh Là Ai? Sự Đáp Lời Của Mặc Khải Cơ Đốc

Vậy, câu trả lời trực tiếp cho câu hỏi “Vị thần vô danh là ai?” chính là: Đấng Tạo Hóa Chân Thật, Đức Chúa Trời Hằng Sống của Kinh Thánh, Cha của Chúa Giê-xu Christ. Ngài là Đấng mà mọi nền văn hóa, trong sự khao khát và tìm kiếm mù mờ, đang hướng về. Phao-lô đã lấp đầy cái tên trống rỗng “AGNŌSTOS” bằng một nhân vị cụ thể với những thuộc tính rõ ràng.

Sự mặc khải này hoàn toàn phù hợp với những gì Kinh Thánh dạy:

  • Rô-ma 1:19-20: “Vì điều chi có thể biết được về Đức Chúa Trời thì đã tỏ ra trong lòng họ... từ buổi sáng thế người ta nhìn xem các vật Ngài đã làm nên thì thấy rõ ràng.” Sự nhận biết về Đức Chúa Trời qua tạo vật là phổ quát, nhưng bị làm cho mờ tối bởi tội lỗi.
  • Giăng 1:1-18: Lời (Logos) đã trở nên xác thịt. Chúa Giê-xu là sự bày tỏ trọn vẹn và cuối cùng của Đức Chúa Trời mà con người có thể biết được.
  • Cô-lô-se 1:15-20: Chúa Giê-xu là “hình ảnh của Đức Chúa Trời không thấy được.” Ngài làm cho Đức Chúa Trời “được biết đến.”
Như vậy, bàn thờ cho “Vị thần không biết” là bằng chứng cho thấy sự mặc khải chung (general revelation) của Đức Chúa Trời trong tạo vật và lương tâm, trong khi bài giảng của Phao-lô là sự công bố sự mặc khải đặc biệt (special revelation) của Ngài qua Kinh Thánh và Con Ngài là Chúa Cứu Thế Giê-xu.

Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Đời Sống Cơ Đốc Ngày Nay

Câu chuyện về Vị thần vô danh không chỉ là một sự kiện lịch sử, mà là một khuôn mẫu quý báu cho công tác truyền giáo và đời sống chứng đạo của chúng ta hôm nay.

1. Bài Học Về Phương Pháp Truyền Giáo Hội Nhập Văn Hóa: Phao-lô đã không bắt đầu bằng việp lên án thần tượng của người A-thên (dù trong lòng ông nổi giận). Ông quan sát, tìm hiểu văn hóa của họ (“Như ta xem xét khắp mọi nơi...” – câu 23a), và tìm thấy một “cây cầu” – một điểm tiếp xúc từ chính trong nền văn hóa ấy. Ngày nay, khi rao giảng trong một xã hội đa nguyên, đa thần giáo, hoặc tôn sùng chủ nghĩa vật chất, khoa học, chúng ta cần học cách tìm hiểu, lắng nghe, và khám phá những “bàn thờ vô danh” trong tâm trí của người nghe – đó có thể là khao khát ý nghĩa cuộc sống, nỗi sợ hãi về cái chết, niềm tin vào định mệnh, hay sự tìm kiếm tâm linh mơ hồ.

2. Cân Bằng Giữa Sự Hiểu Biết và Sứ Điệp Trọng Tâm: Phao-lô trích dẫn nhà thơ ngoại giáo, cho thấy ông am hiểu văn hóa của họ. Tuy nhiên, ông không dừng lại ở việc tán đồng triết lý của họ. Ông dùng điểm chung đó làm bàn đạp để dẫn dắt họ đến với chân lý cao hơn: sự ăn năn, sự phán xét, và Đấng Christ phục sinh. Chúng ta cần tránh hai thái cực: (1) Không am hiểu văn hóa, chỉ nói “tiếng lạ” thuộc linh mà người ngoài không hiểu; (2) Quá hòa nhập đến mức làm loãng hoặc bỏ qua trọng tâm cứu rỗi của Tin Lành.

3. Xác Quyết Rằng Mọi Sự Tìm Kiếm Tâm Linh Đều Bắt Nguồn Từ Đức Chúa Trời: Khi thấy một người theo Phật giáo thành tâm, một người Hồi giáo sùng đạo, hay một người vô thần đang nhiệt tình tìm kiếm chân lý, chúng ta không nên khinh thường hay bài bác. Thay vào đó, hãy nhìn thấy rằng chính Đức Chúa Trời đã đặt “thì gian đời đời” trong lòng họ (Truyền đạo 3:11). Sứ mạng của chúng ta là chỉ cho họ thấy rằng Đấng mà họ đang tìm kiếm một cách mù mờ, chính là Chúa Giê-xu Christ.

4. Sự Xác Tín Về Tính Đủ Của Sự Mặc Khải Trong Đấng Christ: Người A-thên có vô số thần tượng với danh xưng, nhưng vẫn cảm thấy thiếu sót. Ngày nay, con người cũng có vô số “thần tượng” mới: tiền bạc, danh vọng, khoái lạc, quyền lực, chủ nghĩa cá nhân... nhưng lòng vẫn trống rỗng. Chúng ta cần rao truyền với xác tín rằng chỉ trong Chúa Giê-xu, Đấng mà Đức Chúa Trời đã bày tỏ trọn vẹn, con người mới tìm được câu trả lời thỏa đáng và sự cứu rỗi trọn vẹn. Ngài không phải là “một vị thần” trong nhiều vị, mà là “Con Đường, Chân Lý, và Sự Sống” (Giăng 14:6).

Kết Luận: Từ “Không Biết” Đến “Được Biết”

Hành trình từ bàn thờ “Vị thần không biết” đến bài giảng về Đấng Christ phục sinh là một hành trình từ sự mù mờ của lý trí và tôn giáo tự nhiên đến ánh sáng rõ ràng của sự mặc khải thiêng liêng. Vị thần vô danh ấy chính là Đức Chúa Trời Toàn Năng, Đấng Tạo Hóa và là Cha, Đấng mà Chúa Giê-xu Christ đã bày tỏ cách trọn vẹn. Phao-lô đã cho thấy rằng Tin Lành không phải là một thông điệp xa lạ, cưỡng ép lên các nền văn hóa, mà là sự đáp lời trọn vẹn cho những khao khát sâu thẳm nhất và những câu hỏi lớn nhất đã được ghi khắc trong lòng mọi người bởi chính Đức Chúa Trời.

Lời kêu gọi của Phao-lô vẫn còn vang vọng đến hôm nay: “Vậy, Đức Chúa Trời đã bỏ qua các đời ngu muội đó, mà nay biểu hết thảy các người trong mọi nơi đều phải ăn năn” (Công vụ 17:30). Đức Chúa Trời không còn là “Đấng không biết” nữa. Ngài đã bày tỏ chính mình trong Chúa Giê-xu Christ. Nhiệm vụ của chúng ta là tiếp tục công bố cho một thế giới đang tìm kiếm rằng: “Đấng mà các ngươi thờ mà không biết đó, là Đấng tôi đang rao truyền cho.”

Quay Lại Bài Viết