Cuộc nổi loạn của Kô-rê có ý nghĩa gì?

03 December, 2025
14 phút đọc
2,744 từ
Chia sẻ:

Cuộc Nổi Loạn của Kô-rê: Bài Học Về Sự Thuận Phục và Thánh Khiết

Trong hành trình của dân Y-sơ-ra-ên qua đồng vắng, có những sự kiện đẫm nước mắt và đầy cảnh tỉnh. Một trong những sự kiện nghiêm trọng nhất được ghi lại trong sách Dân Số Ký, chương 16, đó là cuộc nổi loạn của Kô-rê cùng với Đa-than, A-bi-ram, và 250 trưởng lão. Sự kiện này không chỉ là một cuộc tranh chấp quyền lực chính trị, mà còn là một sự công kích trực tiếp vào trật tự thánh và thẩm quyền mà chính Đức Giê-hô-va đã thiết lập. Nghiên cứu chuyên sâu về sự kiện này sẽ cho chúng ta cái nhìn sâu sắc về bản chất tội lỗi của sự kiêu ngạo và ganh tị, về sự thánh khiết tuyệt đối của Đức Chúa Trời, và về nguyên tắc nền tảng của sự thuận phục trong vương quốc Ngài.


I. Bối Cảnh và Nhân Vật: Sự Bất Mãn Trong Hội Chúng Thánh

Sự kiện xảy ra sau khi dân Y-sơ-ra-ên nhận lệnh quay trở lại đồng vắng vì tội không tin cậy và không muốn vào Đất Hứa (Dân Số Ký 14). Không khí thất vọng, oán trách và bất mãn lan tràn. Trong bối cảnh ấy, Kô-rê, thuộc chi phái Lê-vi, dòng dõi Kê-hát, đã đứng lên tập hợp những người bất đồng chính kiến.

  • Kô-rê (קֹרַח Qorach): Tên ông có nghĩa là "hói" hoặc "băng giá". Là chắt của Lê-vi (Dân Số Ký 16:1), ông thuộc dòng dõi được chọn để phục vụ trong đền tạm. Tuy nhiên, chức phận của người Lê-vi là phụ giúp các thầy tế lễ (con cháu A-rôn), chứ không phải chính thức dâng của lễ trên bàn thờ. Sự bất mãn của Kô-rê xuất phát từ việc ông muốn có địa vị cao hơn – địa vị thầy tế lễ.
  • Đa-than và A-bi-ram: Hai người này thuộc chi phái Ru-bên, là con trai của Ê-li-áp. Chi phái Ru-bên là con trưởng của Gia-cốp, nhưng đã đánh mất quyền trưởng nam vì tội loạn luân (Sáng Thế Ký 49:3-4). Có lẽ họ nuôi dưỡng sự oán giận và cho rằng mình xứng đáng có quyền lãnh đạo hơn.
  • 250 Trưởng Lão: Họ là những người có danh tiếng, được hội chúng bầu lên (Dân Số Ký 16:2). Điều này cho thấy cuộc nổi loạn không phải là hành động của một cá nhân lẻ tẻ, mà là một phong trào có sự ủng hộ rộng rãi từ những người có ảnh hưởng.


    II. Nguyên Nhân & Lời Buộc Tội: Sự Kiêu Ngạo Đội Lốt Lẽ Thật

    Kô-rê và những kẻ đồng đảng đã đưa ra lời buộc tội Môi-se và A-rôn: "Các ngươi tự tôn mình quá cao... cả hội chúng đều là thánh, và Đức Giê-hô-va ở cùng họ. Vậy, tại sao các ngươi tự tôn mình lên trên hội chúng của Đức Giê-hô-va?" (Dân Số Ký 16:3).

    Xét bề ngoài, lời buộc tội này nghe có vẻ hợp lý và thậm chí... "thần học" đúng! Họ trích dẫn một lẽ thật: toàn thể dân Y-sơ-ra-ên là "dân tộc thánh" (Xuất Ê-díp-tô Ký 19:6). Tuy nhiên, họ đã cố tình bóp méo và lạm dụng lẽ thật này. Họ phủ nhận sự phân biệt chức vụthẩm quyền mà Đức Chúa Trời đã đặt để. Đây là đặc điểm của sự nổi loạn thuộc linh: nó thường mượn một phần lẽ thật để phục vụ cho mục đích ích kỷ và kiêu ngạo. Từ "tự tôn" trong tiếng Hê-bơ-rơ (נָשָׂא - nasa) có nghĩa là "nhấc lên, mang lấy". Họ cáo buộc Môi-se "tự nhấc mình lên", trong khi thực tế, chính Đức Giê-hô-va đã gọi và cất nhắc Môi-se (Xuất Ê-díp-tô Ký 3).


    III. Phản Ứng của Môi-se & Sự Phán Xét của Đức Chúa Trời

    Phản ứng đầu tiên của Môi-se là "sấp mặt xuống đất" (câu 4). Đây là thái độ khiêm nhường, cầu nguyện và đầu phục trước mặt Đức Chúa Trời. Ông không tranh cãi bằng sức riêng. Sau đó, ông đề nghị một cuộc thử nghiệm thánh: "Sáng mai Đức Giê-hô-va sẽ tỏ cho biết ai là người thuộc về Ngài, ai là thánh" (câu 5). Môi-se đặt vấn đề vào đúng tâm điểm: Ai thực sự được Đức Chúa Trời xức dầu và chọn lựa?

    Sự phán xét diễn ra hai giai đoạn, thể hiện sự phân biệt giữa những người chủ mưu và những kẻ bị dụ dỗ:

    1. Đất Hả Ra Nuốt Chửng: Đức Chúa Trời khiến đất hả ra, nuốt chửng Kô-rê, Đa-than, A-bi-ram, gia quyến và tài sản của họ xuống âm phủ (Sheol - שְׁאוֹל). Họ "bị diệt khỏi hội chúng" một cách kinh khiếp (câu 31-33). Đây là hình phạt dành cho những kẻ cầm đầu, những người đã cố tình xúi giục và chống nghịch.
    2. Lửa Tiêu Diệt 250 Người Cầm Hương: Một ngọn lửa từ Đức Giê-hô-va phàm ra, thiêu hóa 250 người đang cầm hương (câu 35). Hương (קְטֹרֶת - qetoret) tượng trưng cho sự cầu nguyện. Việc họ dâng hương là hành động xâm phạm chức vụ tế lễ thánh, một việc chỉ dành riêng cho A-rôn và con cháu người. Họ bị xét đoán ngay tại chỗ của sự xâm phạm.

    IV. Ý Nghĩa Thần Học Sâu Sắc

    Cuộc nổi loạn của Kô-rê mang nhiều ý nghĩa then chốt:

    1. Thánh Khiết của Đức Chúa Trời và Sự Xâm Phạm: Sự kiện này là một minh họa đắt giá về câu "Giê-hô-va là Đấng ghen tương (קַנָּא - qanna') và báo thù" (Nahum 1:2). Đức Chúa Trời không thể xem thường sự nổi loạn chống lại trật tự thánh của Ngài. Sự "thánh" (קָדוֹשׁ - qadosh) của dân sự không xóa bỏ sự phân biệt về chức vụ và thẩm quyền Ngài thiết lập.

    2. Nguyên Tắc "Bởi Ân Điển Qua Đức Tin": Kô-rê muốn đạt được chức vụ tế lễ cao quý bằng sự tranh giành và tự xưng. Nhưng chức tế lễ thượng phẩm đích thực của dân sự Đức Chúa Trời sau này thuộc về Chúa Giê-xu Christ, là Đấng "được Đức Chúa Trời lập lên" (Hê-bơ-rơ 5:5,10), chứ không phải tự mình cầu lấy vinh hiển. Đây là sự tương phản rõ rệt giữa nỗ lực của loài người và sự ban cho của Đức Chúa Trời.

    3. Dấu Hiệu Cảnh Cáo Trong Tân Ước: Sứ đồ Giu-đe đã dùng sự kiện này như một lời cảnh cáo cho Hội Thánh: "Khốn nạn cho chúng nó! Vì đã theo đường của Ca-in, lấy tiền công bất nghĩa mà mê mẩn như Ba-la-am, và bị hủy diệt trong sự phản nghịch của Cô-rê" (Giu-đe 1:11). Sự "phản nghịch" (ἀντιλογία - antilogia) ở đây nghĩa là sự chống đối, tranh cãi. Giu-đe cảnh báo về những kẻ giả hình trong Hội Thánh, ghét bỏ sự dạy dỗ, ham mê quyền lực và gây chia rẽ.


    V. Ứng Dụng Thực Tiễn Cho Cơ Đốc Nhân Ngày Nay

    Bài học từ Kô-rê vô cùng sống động cho Hội Thánh và mỗi tín hữu:

    1. Thuận Phục Thẩm Quyền Thuộc Linh Được Chúa Lập Lên: Đức Chúa Trời thiết lập các trưởng lão, mục sư trong Hội Thánh (Công vụ 20:28; Hê-bơ-rơ 13:17). Thái độ của chúng ta không phải là nghi ngờ, chỉ trích hay tìm cách lật đổ vì lòng ganh tị, mà là cầu nguyện, nâng đỡ và vâng phục trong Chúa. Điều này không có nghĩa là mù quáng, nhưng mọi sự sửa trị phải xuất phát từ tình yêu thương và theo quy trình Kinh Thánh (Ma-thi-ơ 18:15-17).

    2. Cảnh Giác Với "Tinh Thần Kô-rê": Đó là tinh thần:

    • Ganh tị với ân tứ và chức vụ của người khác.
    • Tự cho mình là "đủ" và khinh thường sự dạy dỗ.
    • Gây chia rẽ, bè phái trong Hội Thánh.
    • Dùng ngôn từ "dân chủ" hay "bình đẳng" thuộc linh để che đậy lòng kiêu ngạo muốn tự tôn.

    3. Tìm Kiếm Sự Kêu Gọi và Vị Trí từ Chúa, Không Phải từ Sự Tranh Giành: Mỗi chúng ta đều có một chức vụ trong thân thể Đấng Christ (1 Cô-rinh-tô 12). Thay vì đòi hỏi vị trí của người khác, hãy trung tín và vui lòng trong sự hầu việc Chúa đã giao cho mình. Chúa là Đấng cất nhắc đúng lúc (1 Phi-e-rơ 5:6).

    4. Lòng Biết Ơn và Khiêm Nhường là Vũ Khí Chống Lại Sự Nổi Loạn: Khi chúng ta nhớ mình được cứu và được kêu gọi bởi ân điển, lòng kiêu ngạo và ganh tị sẽ không có chỗ đứng. Hãy tập trung vào việc tôn cao Chúa Giê-xu, chứ không phải bản thân.


    Kết Luận

    Cuộc nổi loạn của Kô-rê là một hồi chuông cảnh tỉnh vang vọng xuyên suốt lịch sử cứu rỗi. Nó nhắc nhở chúng ta rằng Đức Chúa Trời là Đấng Thánh, nghiêm túc với trật tự và thẩm quyền trong gia đình thuộc linh của Ngài. Lòng kiêu ngạo, sự ganh tị và ước muốn tự tôn luôn dẫn đến sự hủy diệt. Ngược lại, con đường của sự sống, bình an và phước hạnh là con đường của sự khiêm nhường, thuận phục và trung tín trong sự kêu gọi của chính mình. Ước gì mỗi chúng ta, là những thầy tế lễ nhà vua trong Tân Ước (1 Phi-e-rơ 2:9), luôn hầu việc Chúa với tấm lòng trong sạch, khiêm nhu, tránh xa "tinh thần Kô-rê", để xây dựng Hội Thánh Chúa cách vững vàng trong tình yêu thương và sự hiệp một.

    "Vậy, hãy hạ mình xuống dưới tay quyền phép của Đức Chúa Trời, hầu cho đến kỳ thuận hiệp Ngài nhắc anh em lên" (1 Phi-e-rơ 5:6).

Quay Lại Bài Viết