Chửi Rủa, Nói Tục Tĩu và Nguyền Rủa Dưới Góc Nhìn Kinh Thánh
Lời nói là một trong những ân tứ quý giá nhất Đức Chúa Trời ban cho con người. Nó có sức mạnh xây dựng, chữa lành, và tôn vinh, nhưng đồng thời cũng có sức tàn phá khủng khiếp. Trong dòng chảy của văn hóa hiện đại, nơi ngôn ngữ thô tục và chửi rủa đôi khi được xem là "bình thường" hoặc biểu hiện của sự "chân thật", người tin Chúa cần có một nền tảng vững chắc từ Lời Đức Chúa Trời để đánh giá và điều chỉnh đời sống mình. Bài viết này sẽ nghiên cứu chuyên sâu về đề tài: Liệu chửi rủa, nói tục tĩu (văng tục) và nguyền rủa có phải là tội lỗi không, dựa trên sự dạy dỗ xuyên suốt của Kinh Thánh.
Để hiểu tội lỗi trong lời nói, trước hết phải hiểu nguồn gốc và quyền năng của lời nói theo Kinh Thánh. Sáng Thế Ký chương 1 cho thấy chính Đức Chúa Trời đã dùng Lời của Ngài để sáng tạo vũ trụ ("Đức Chúa Trời phán..."). Con người được tạo dựng theo hình ảnh Ngài, cũng được ban cho khả năng phát ngôn. Tuy nhiên, sự sa ngã đã làm băng hoại mọi phương diện của con người, bao gồm cả chiếc lưỡi.
Sách Châm Ngôn đầy dẫy những lời cảnh báo về sức mạnh của lưỡi: "Sự sống và sự chết ở nơi quyền của lưỡi" (Châm Ngôn 18:21). Lời nói không đơn thuần là âm thanh; nó mang theo tâm linh, sự sống hoặc sự chết. Trong Tân Ước, Sứ đồ Giacơ dành gần trọn chương 3 để cảnh báo về sự nguy hiểm của cái lưỡi không chế ngự, ví nó như cái bánh lái nhỏ bé nhưng điều khiển cả con tàu lớn, và như một ngọn lửa nhỏ có thể đốt cháy cả khu rừng (Giacơ 3:4-6).
1. Chửi Rủa (Curse) và Nguyền Rủa: Trong tiếng Hê-bơ-rơ (Cựu Ước), từ chính cho "nguyền rủa" là **אָלָה (alah)** hoặc **קָלַל (qalal)**, mang nghĩa làm cho nhẹ đi, khinh dể, hoặc kêu gọi sự tai họa xuống trên ai. Một ví dụ kinh điển là Đức Chúa Trời phán với Áp-ra-ham: "Ta sẽ ban phước cho người nào chúc phước ngươi, và rủa sả kẻ nào rủa sả ngươi" (Sáng Thế Ký 12:3). Ở đây, "rủa sả" là từ **qalal**.
Trong Tân Ước, từ Hy Lạp **κατάρα (katara)** được sử dụng. Sứ đồ Phao-lô viết rõ ràng: "...hãy từ bỏ... những lời tục tĩu" (Cô-lô-se 3:8). Đặc biệt, Giacơ 3:9-10 vạch trần sự mâu thuẫn không thể chấp nhận được của Cơ Đốc nhân: "Bởi cái lưỡi chúng ta khen ngợi Chúa, Cha chúng ta, và cũng bởi nó chúng ta rủa sả loài người, là loài tạo theo hình ảnh Đức Chúa Trời. Đồng một lỗ miệng mà ra cả sự khen ngợi và rủa sả! Hỡi anh em, không nên như vậy." Hành động "rủa sả" (katara) con người – là đối tượng được dựng nên theo hình ảnh Đức Chúa Trời – là một sự xúc phạm trực tiếp đến Đấng Tạo Hóa. Chúa Giê-xu dạy chúng ta phải yêu kẻ thù và cầu nguyện cho kẻ bắt bớ mình (Ma-thi-ơ 5:44), điều này hoàn toàn đối nghịch với việc nguyền rủa họ.
2. Nói Tục Tĩu, Văng Tục (Foul Language, Obscenity): Đây là những lời lẽ thô bỉ, tầm thường, khiếm nhã, thường liên quan đến các chủ đề tình dục, chất thải cơ thể, hoặc dùng để xúc phạm. Trong tiếng Hy Lạp Tân Ước, từ then chốt là **αἰσχρολογία (aischrologia)** trong Cô-lô-se 3:8, được dịch là "lời tục tĩu" và mang nghĩa là "lời nói xấu xa, đáng xấu hổ, thô bỉ".
Ê-phê-sô 4:29 đưa ra nguyên tắc vàng cho lời nói của Cơ Đốc nhân: "Chớ có một lời dữ nào ra từ miệng anh em; nhưng khi đáng nói hãy nói một vài lời lành giúp ơn cho và có ích lợi cho kẻ nghe đến." Từ "dữ" trong nguyên bản là **σαπρός (sapros)**, nghĩa đen là "thối rữa, hư hỏng". Lời nói tục tĩu chính là thứ ngôn ngữ "thối rữa" – không xây dựng, không có ơn, không đem lại ích lợi thiêng liêng nào cho người nghe, trái lại chỉ làm ô nhiễm tâm trí và tâm linh.
3. Lời Nói Hư Không, Nhảm Nhí (Corrupt Communication): Đây là phạm trù rộng hơn. Ê-phê-sô 4:29 (bản NIV) cấm "unwholesome talk" (lời nói không lành mạnh). Ê-phê-sô 5:4 cảnh báo: "...phàm những lời tục tĩu, những lời giễu cợt, những lời trào phóng, đều là giống không nên nói..." Từ "giễu cợt" (εὐτραπελία, eutrapelia) ở đây không phải là sự hài hước lành mạnh, mà chỉ về loại hài hước thô tục, lố bịch, giảm thiểu phẩm giá con người và những điều thánh. Lời nói "hư không" (μάταιος, mataios) là lời nói vô ích, trống rỗng, không có mục đích tích cực (Ma-thi-ơ 12:36).
Kinh Thánh không chỉ liệt kê các hành vi sai trái mà luôn chỉ ra gốc rễ của nó. Chúa Giê-xu dạy: "Vì do nơi lòng mà ra những ác tưởng, những tội giết người, tà dâm, dâm dục, trộm cướp, làm chứng dối, và lộng ngôn. Ấy đó là những điều làm dơ dáy người..." (Ma-thi-ơ 15:19-20a). Lời nói ô uế chỉ là triệu chứng bề ngoài của một tấm lòng chưa được tái tạo hoàn toàn. Nó bắt nguồn từ:
- Sự giận dữ và cay đắng: "Mọi sự cay đắng, buồn giận, tức mình... cùng mọi điều hiểm độc khác, phải rời khỏi anh em" (Ê-phê-sô 4:31). Lời nguyền rủa thường bùng phát từ cơn giận không kiềm chế.
- Tính xác thịt và đời cũ: Những việc làm của xác thịt bao gồm "sự thù oán, tranh đấu, ghen ghét, buồn giận" (Ga-la-ti 5:19-21) – tất cả đều có thể biểu hiện qua lời nói độc địa.
- Sự thiếu kính sợ Đức Chúa Trời: Khi không ý thức rằng Chúa luôn nghe thấy mọi lời chúng ta nói (Ma-thi-ơ 12:36), chúng ta dễ buông lỏng sự kiềm chế.
- Sự đồng hóa với thế gian: Rô-ma 12:2 kêu gọi đừng "làm theo đời nầy". Ngôn ngữ thô tục thường là thứ ngôn ngữ của "đời nầy".
Do đó, vấn đề không chỉ là thay đổi từ vựng, mà là một sự biến đổi từ tấm lòng, được bày tỏ qua sự đầu phục Đức Thánh Linh (Ê-phê-sô 5:18).
Một thách thức hiện nay là một số từ ngữ trước đây bị xem là tục tĩu nay lại được xã hội sử dụng phổ biến, thậm chí như những "thán từ" để nhấn mạnh cảm xúc. Liệu Cơ Đốc nhân có thể sử dụng chúng? Nguyên tắc Kinh Thánh vẫn không thay đổi:
- Nguyên tắc về sự thánh sạch: "Hãy nên thánh, vì ta là thánh" (I Phi-e-rơ 1:16). Ngôn ngữ của chúng ta phải phản chiếu sự thánh sạch của Đấng chúng ta thờ phượng.
- Nguyên tắc về sự xây dựng và ích lợi (Ê-phê-sô 4:29): Liệu từ ngữ đó có đem lại ơn và gây dựng cho người nghe? Hay nó gây sốc, làm tổn thương, hoặc làm nhơ bẩn tư tưởng?
- Nguyên tắc về chứng nhân: Lời nói của chúng ta tiết lộ chúng ta thuộc về ai. "Vì bởi lời nói mà ngươi sẽ được xưng là công bình, cũng bởi lời nói mà ngươi sẽ bị phạt" (Ma-thi-ơ 12:37). Một Cơ Đốc nhân dùng ngôn ngữ thô tục sẽ làm lu mờ chứng nhân về Đấng Christ.
- Nguyên tắc gây vấp phạm: Dù bản thân có thể không thấy vấn đề, nhưng nếu nó làm vấp phạm hay gây hiểu lầm cho một anh em yếu đuối trong đức tin, chúng ta phải kiêng cữ (I Cô-rinh-tô 8:9-13).
Thay đổi thói quen nói năng là một cuộc chiến thuộc linh, nhưng nhờ quyền năng của Đức Thánh Linh, chúng ta có thể chiến thắng.
1. Nhận Biết và Xưng Tội: Thành thật với Chúa về thói quen ngôn ngữ của mình. Xưng nhận đó là tội lỗi, không bào chữa (I Giăng 1:9).
2. Lấp Đầy Tấm Lòng Bằng Lời Chúa: "Người thiện do nơi đã chứa điều thiện mà phát ra điều thiện; kẻ ác do nơi đã chứa điều ác mà phát ra điều ác" (Ma-thi-ơ 12:35). Hãy đọc, suy gẫm và ghi nhớ Kinh Thánh mỗi ngày để Lời Chúa làm đầy dẫy tâm trí.
3. Cầu Nguyện Nhờ Quyền Năng Đức Thánh Linh: Xin Chúa đặt "người canh cửa" trên môi miệng mình (Thi Thiên 141:3). Xin Thánh Linh, Đấng ban cho chúng ta sự tự chủ (Ga-la-ti 5:22-23), cai trị mọi lời nói.
4. Luyện Tập Nói Lời Tích Cực: Chủ động tìm cơ hội để nói lời khích lệ, cảm ơn, an ủi, xây dựng (I Tê-sa-lô-ni-ca 5:11). Thay thế thói quen cũ bằng thói quen mới.
5. Tìm Bạn Hữu Gương Mẫu và Có Trách Nhiệm: Giao du với những người có đời sống ngôn ngữ trong sạch. Nhờ một người bạn tin cậy nhắc nhở khi bạn vô tình phạm lỗi.
6. Quản Trị Các Nguồn Vào: Cẩn thận với những phương tiện giải trí (phim ảnh, âm nhạc, mạng xã hội) thường xuyên sử dụng ngôn ngữ tục tĩu, vì chúng sẽ gây ô nhiễm tâm trí cách âm thầm (Thi Thiên 101:3).
Kinh Thánh dạy dỗ cách rõ ràng và nhất quán rằng chửi rủa, nói tục tĩu và nguyền rủa là tội lỗi. Chúng không xuất phát từ sự khôn ngoan trên cao, mà từ sự đắm đuối xác thịt, sự cay đắng và thiếu kính sợ Đức Chúa Trời (Giacơ 3:14-15). Lời nói như vậy làm ô uế người nói, tổn thương người nghe (là hình ảnh của Đức Chúa Trời), và làm buồn Đức Thánh Linh (Ê-phê-sô 4:30).
Tuy nhiên, Tin Lành là Tin Mừng! Sự cứu rỗi trong Chúa Giê-xu Christ không chỉ tha thứ tội lỗi trong lời nói, mà còn ban cho chúng ta quyền năng để sống một đời sống mới. Ngài ban Đức Thánh Linh để chúng ta được đổi mới trong tâm trí và có năng lực để chế ngự chiếc lưỡi. Sự thay đổi này là một tiến trình, đôi khi có thất bại, nhưng ân điển Chúa luôn đủ cho chúng ta. Hãy bước đi mỗi ngày trong sự đầu phục Ngài, để miệng chúng ta trở nên công cụ tôn vinh Đức Chúa Trời và gây dựng Hội Thánh Ngài.
"Hỡi kẻ rất yêu dấu, anh em đã biết trước, vậy hãy giữ cho cẩn thận, e anh em bị sự sai lạc của bọn gian tà dẫn dụ, mà mất sự vững vàng của mình chăng. Hãy tấn tới trong ân điển và trong sự thông biết Chúa và Cứu Chúa chúng ta là Đức Chúa Giê-xu Christ." (II Phi-e-rơ 3:17-18).