Kiểm Soát Dân Số Trong Lăng Kính Kinh Thánh
Trong một thế giới với những thách thức về tài nguyên, môi trường và bất bình đẳng xã hội, chủ đề kiểm soát dân số thường được thảo luận dưới góc độ chính sách, kinh tế và đạo đức thế tục. Tuy nhiên, với tư cách là Cơ Đốc nhân, chúng ta phải tìm kiếm một nền tảng vững chắc hơn—Lời Đức Chúa Trời—để hiểu về giá trị sự sống, trách nhiệm sinh sản và sự quản trị của con người. Kinh Thánh không đưa ra một giáo điều cụ thể về "kiểm soát dân số" theo nghĩa hiện đại, nhưng nó ban cho chúng ta những nguyên tắc vĩnh cửu, khôn ngoan để áp dụng vào lĩnh vực tế nhị và hệ trọng này.
Khi khảo sát Kinh Thánh, chúng ta bắt đầu từ điểm khởi nguyên. Trong Sáng-thế Ký 1:28, Đức Chúa Trời phán với loài người Ngài vừa dựng nên: “Đức Chúa Trời ban phước cho loài người và phán rằng: Hãy sanh sản, thêm nhiều, làm cho đầy dẫy đất; hãy làm cho đất phục tùng, và quản trị loài cá dưới biển, loài chim trên trời cùng các vật sống hành động trên mặt đất.”
Động từ Hê-bơ-rơ được dùng cho “sanh sản, thêm nhiều” là “parah” (פרה), mang nghĩa sinh sôi nảy nở, và “rabah” (רבה), mang nghĩa gia tăng về số lượng. Đây là một mệnh lệnh đi kèm với sự ban phước. Mệnh lệnh này được lặp lại với Nô-ê sau cơn đại hồng thủy (Sáng-thế Ký 9:7), khẳng định lại ý định nguyên thủy của Đức Chúa Trời cho nhân loại. Điều này cho thấy, trong ý muốn tốt lành ban đầu của Đấng Tạo Hóa, việc con người sinh sản và làm đầy dẫy đất là một phần của sự ban phước và trách nhiệm được giao.
Quan điểm này được củng cố trong Cựu Ước, nơi con cái đông đúc được xem như một phước hạnh trọng đại từ Chúa. Thi-thiên 127:3-5 tuyên bố rõ ràng: “Kìa, con cái là cơ nghiệp bởi Đức Giê-hô-va mà ra; Bông trái của tử cung là phần thưởng. Con trai sanh trong buổi đang thì, Khác nào mũi tên nơi tay dõng sĩ. Phước cho người nào vắt nổi đầy gùi mình những mũi tên ấy! Họ sẽ không hổ thẹn, Khi nói năng với kẻ thù mình tại cửa thành.” Con cái được mô tả như một “cơ nghiệp” (heritage - “nachalah” נחלה) và “phần thưởng” (reward). Trong bối cảnh xã hội và giao ước của Y-sơ-ra-ên, một dòng dõi đông đúc là dấu hiệu của giao ước được ban phước (Sáng-thế Ký 15:5, 22:17).
Tuy nhiên, mệnh lệnh “làm cho đầy dẫy đất” đi đôi với mệnh lệnh “hãy quản trị” (have dominion - “radah” רדה) và “làm cho đất phục tùng” (subdue it - “kabash” כבש). Điều này ngụ ý trách nhiệm quản lý, chứ không phải khai thác bừa bãi. Con người được đặt trong vườn Ê-đen để “trồng và giữ” (Sáng-thế Ký 2:15). Trách nhiệm này mở rộng đến việc quản lý mọi nguồn lực Chúa ban—bao gồm khả năng nuôi dưỡng và giáo dục một gia đình.
Kinh Thánh luôn tôn cao sự khôn ngoan và suy tính. Châm-ngôn 24:3-4 dạy: “Nhờ khôn ngoan, cửa nhà được xây đắp; Được sáng suốt, nó trở nên vững chắc. Cũng nhờ thông hiểu, các phòng đầy đủ mọi thứ quí báu, đẹp đẽ.” Việc xây dựng một gia đình—vốn là một “cửa nhà”—đòi hỏi sự khôn ngoan, sáng suốt và thông hiểu. Điều này gợi ý về việc lập kế hoạch có trách nhiệm.
Chúa Giê-xu, trong Tân Ước, dạy về sự tin cậy nhưng không phủ nhận sự chuẩn bị khôn ngoan. Trong Lu-ca 14:28-30, Ngài phán: “Vì có ai trong các ngươi muốn xây một cái tháp, mà trước không ngồi tính phí tổn để xem mình có đủ của đặng làm xong chăng? e khi đã đặt nền rồi, không làm xong được, thì mọi người thấy liền chê cười, mà rằng: Người nầy khởi công xây, mà không thể làm xong được!” Dụ ngôn này nói về sự theo đuổi môn đồ, nhưng nguyên tắc “tính phí tổn” áp dụng rộng rãi cho mọi quyết định hệ trọng, bao gồm việc quyết định có con.
Sứ đồ Phao-lô đưa ra một nguyên tắc nền tảng về trách nhiệm của người nam trong gia đình: “Ví bằng có ai không săn sóc đến bà con mình, nhứt là không săn sóc đến người nhà mình, ấy là người chối bỏ đức tin, lại xấu hơn người không tin nữa.” (1 Ti-mô-thê 5:8). Động từ Hy Lạp “pronoeō” (προνοέω) ở đây mang nghĩa “suy tính trước”, “lo liệu”, “săn sóc”. Trách nhiệm này bao hàm việc cung ứng đầy đủ về vật chất, tình cảm và thuộc linh cho vợ con.
Do đó, khi một cặp vợ chồng Cơ Đốc cân nhắc về việc mở rộng gia đình, họ cần cầu hỏi Chúa và xem xét một cách khôn ngoan khả năng thực hiện trách nhiệm này. Điều này không có nghĩa là chỉ chờ đợi sự giàu có hoàn hảo—vì Chúa hứa sẽ cung ứng nhu cầu chúng ta (Ma-thi-ơ 6:25-34)—nhưng có nghĩa là bước đi trong đức tin với sự khôn ngoan mà Chúa ban, tránh sự thiếu suy xét có thể đẩy gia đình vào cảnh thiếu thốn không cần thiết.
Một câu hỏi thực tế được đặt ra: Việc sử dụng các biện pháp tránh thai (ngừa thai) có phù hợp với đạo đức Kinh Thánh không? Kinh Thánh không trực tiếp đề cập đến vấn đề này. Tuy nhiên, chúng ta có thể suy luận từ các nguyên tắc.
1. Sự đồng ý và tôn trọng lẫn nhau: 1 Cô-rinh-tô 7:3-5 nhấn mạnh đến quyền lợi và trách nhiệm của nhau trong đời sống vợ chồng, và việc “kiêng cữ” phải có sự thuận hiệp chung, vì mục đích cầu nguyện, chứ không phải để kiểm soát hay thao túng. Điều này gợi ý rằng các quyết định về đời sống tình dục và sinh sản phải được thảo luận chung, trong tình yêu thương và tôn trọng.
2. Mục đích của hôn nhân: Kinh Thánh nêu ra nhiều mục đích của hôn nhân: sự hiệp một (Sáng-thế Ký 2:24), sự nương tựa lẫn nhau, kiềm chế tội tà dâm (1 Cô-rinh-tô 7:2), và sinh sản. Sinh sản là một mục đích quan trọng, nhưng không phải là duy nhất. Một cuộc hôn nhân trọn vẹn không nhất thiết phải có con, như trường hợp của Y-sác và Rê-bê-ca phải chờ đợi lâu năm (Sáng-thế Ký 25:21).
3. Không có lệnh cấm rõ ràng: Không có câu Kinh Thánh nào cấm việc kế hoạch hóa gia đình bằng các biện pháp không hủy hoại sự sống. Do đó, nhiều nhà thần học Tin Lành xem việc sử dụng các biện pháp ngừa thai như một sự thể hiện của trách nhiệm quản lý, cho phép các cặp vợ chồng nuôi dạy con cái hiện có cách tốt nhất hoặc bảo vệ sức khỏe người mẹ.
Điều then chốt cần phân biệt: Kiểm soát sinh sản (birth control) khác hoàn toàn với phá thai (abortion). Kinh Thánh tôn trọng sự sống con người từ trong lòng mẹ (Thi-thiên 139:13-16, Giê-rê-mi 1:5). Bất kỳ phương pháp nào chủ đích chấm dứt một sự sống đã thụ thai đều trái với giá trị thánh của sự sống theo Kinh Thánh (Xuất Ê-díp-tô Ký 20:13).
1. Ưu Tiên Tìm Kiếm Nước Đức Chúa Trời: Trước mọi quyết định, kể cả kế hoạch gia đình, hãy đặt vương quốc Chúa và sự công bình của Ngài lên hàng đầu (Ma-thi-ơ 6:33). Cầu nguyện với Chúa về thời điểm và số con, xin Ngài ban sự khôn ngoan (Gia-cơ 1:5).
2. Quyết Định Trong Hôn Nhân Và Hội Thánh: Đây là quyết định riêng tư của mỗi cặp vợ chồng trước mặt Chúa (Rô-ma 14:4, 12). Hội Thánh nên cung cấp sự dạy dỗ về nguyên tắc Kinh Thánh, nhưng tránh áp đặt luật lệ hoặc phán xét về những quyết định cá nhân đã được cầu hỏi Chúa cách chân thành.
3. Sống Với Tư Cách Quản Gia Trung Tín: Dù gia đình bạn đông con hay ít con, hãy xem mình là quản gia của những gì Chúa giao: tài chính, thời gian, tình yêu thương, và đặc biệt là chính con cái bạn. Hãy đầu tư vào việc nuôi dạy chúng “trong sự khuyên bảo của Chúa” (Ê-phê-sô 6:4).
4. Quan Tâm Đến Cộng Đồng Và Truyền Giáo: Mệnh lệnh “sanh sản” và “làm cho đầy dẫy đất” có thể được hiểu rộng hơn về mặt thuộc linh. Chúa Giê-xu ban Đại Mạng Lệnh: “Hãy đi… làm cho muôn dân trở nên môn đồ” (Ma-thi-ơ 28:19). Cơ Đốc nhân được kêu gọi “sinh sản” ra những con cái thuộc linh thông qua việc truyền giảng Phúc Âm và môn đồ hóa.
5. Tôn Trọng Sự Sống Ở Mọi Giai Đoạn: Trong mọi cuộc thảo luận về dân số, phải giữ vững lập trường bảo vệ sự sống từ lúc thụ thai đến lúc chết tự nhiên. Đồng thời, thể hiện lòng thương xót và hỗ trợ thực tế cho những người lỡ có thai ngoài ý muốn, các gia đình khó khăn, và trẻ mồ côi (Gia-cơ 1:27).
Kinh Thánh trình bày một sự cân bằng đẹp đẽ. Một mặt, con cái là phước hạnh quý giá từ Chúa, và mệnh lệnh sinh sản phản ánh ý muốn ban đầu tốt lành của Ngài. Mặt khác, Đức Chúa Trời ban cho con người trí khôn, trách nhiệm quản trị và giao phó việc chăm sóc gia đình. Do đó, “kiểm soát dân số” hay đúng hơn là “kế hoạch hóa gia đình có trách nhiệm” dưới sự hướng dẫn của Chúa, không phải là sự chối bỏ đức tin, mà có thể là một sự thể hiện của đức tin khôn ngoan và trách nhiệm.
Cuối cùng, mỗi gia đình Cơ Đốc được kêu gọi bước đi trong sự giao thông mật thiết với Đức Chúa Trời, tìm kiếm ý muốn Ngài trong mọi quyết định, tin cậy vào sự chu cấp và thời điểm hoàn hảo của Ngài. Cho dù Chúa ban cho bạn một gia đình đông con hay một gia đình nhỏ, điều quan trọng nhất là gia đình ấy trở thành nơi tôn vinh Danh Chúa, yêu thương nhau và trung tín trong sự quản lý mọi phước hạnh Ngài ban.